Dương Tuyển giả muốn mua phòng ở? Đây đại khái là trò cười lớn nhất ở tận thế!
Nhà an toàn tồn tại để phòng chống mặt trời đen, nhưng mặt trời đen là nguồn năng lượng tốt nhất của Dương Tuyển giả! Với tính cách đột biến của đám người Dương Tuyển giả, quan trọng nhất chỉ có hai thứ, thứ nhất là sinh mạng của họ, thứ hai là mặt trời đen!
Sức mạnh của Dương Tuyển giả đến từ mặt trời đen, nhưng đối với người bình thường, nếu muốn sống sót thì phải phá hủy mặt trời đen.
Tại thời điểm này, người bình thường không có khả năng chung sống yên ổn với Dương Tuyển giả.
Hiện giờ đột nhiên có người nói rằng Dương Tuyển giả muốn mua phòng an toàn, như một con sói đến khu chăn nuôi nói muốn ăn cỏ giống mấy con cừu, buồn cười như vậy, ai có thể tin cho được?
"Nói bậy gì đó?" Người của đội tuần tra hiển nhiên không tin tưởng cái cớ này, hắn tiến lên, trực tiếp nắm lấy cổ áo người đàn ông kia, nhấc anh ta lên, "Không phải Dương Tuyển giả đều ở đại căn cứ sao, sao lại đi thuê phòng?"
Căn cứ cũng phân chia lớn nhỏ.
Như nhà an toàn ở thành phố Z bọn họ, không hề đáng kể so với tầng phòng ngự của căn cứ.
Tỷ lệ trở thành Dương Tuyển giả chỉ có một phần mười vạn, sau khi mọi người biết được nguồn gốc của Dương Tuyển giả, phần lớn sẽ trực tiếp thiêu hủy thi thể của những người chưa kịp sống lại, để giảm bớt số lượng Dương Tuyển giả.
Nói cách khác, số lượng Dương Tuyển giả ở quốc gia bọn họ, ban đầu có mấy nhóm người, kế tiếp Dương Tuyển giả ngày càng ít, nhiều lắm cũng chỉ trên dưới một vạn.
Mà một vạn Dương Tuyển giả này, hơn phân nửa đều phân bố quanh các đại căn cứ, căn bản không có khả năng đi đến chốn hẻo lánh này của họ.
Dương Tuyển giả cũng phải ăn cơm.
Tuy tính cách đã xảy ra biến hóa lớn nhưng đối với vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại vẫn không thiếu được.
Rất nhiều thực vật chỉ có thể sinh sống trong đại căn cứ, cũng chỉ có nơi đó mới có thể cập nhật tin tức mới nhất một cách nhanh chóng.
Thế mà hiện tại lại có người nói rằng có Dương Tuyển giả coi trọng phòng an toàn của bọn họ, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu.
"Tôi không...!Không có nói dối." Vẻ mặt của người đàn ông tràn đầy kinh ngạc, "Chúng tôi đến đây để xin giúp đỡ, nếu ngài không tin thì có thể đi với chúng tôi, tới đấy sẽ rõ ràng."
"Đội trưởng, ngài đừng vội." Một đội viên khác trong đội tuần tra nhịn không được nói, "Việc này không thể chậm trễ được, tốt nhất chúng ta vẫn nên đến xem sao.
Cho dù có là một trò đùa thì khu Thất Hoàn bên kia vẫn rất quan trọng, không thể xảy ra chuyện gì được." Hiện tại cũng không thể trì hoãn, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì những người ngày ngóng đêm trông phải sống ở đâu đây!
"Cũng được, vậy thì đi xem sao."
Nhìn thấy đội trưởng buông lỏng tay, các đội viên khác không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Được rồi, mọi người quay lại làm việc của mình đi." Các đội viên vỗ tay sơ tán đám đông, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Đám đông ở đây cũng biết đạo lý cái gì nên xem cái gì không nên xem, cho dù trong lòng có tò mò cách mấy thì cũng không có ai dám theo sau hóng chuyện.
Sự tò mò đã giết chết con mèo*, họ vẫn nên làm tốt chuyện của mình thì hơn.
*Sự tò mò đã giết chết con mèo: hàm ý rằng có những chuyện không nên cố gắng tìm hiểu vì nó có thể khiến ta gặp rắc rối.
Yến Thừa Cựu trầm tư trong chốc lát, cho Tạ Tư Hàm một ánh mắt, Tạ Tư Hàm ngầm hiểu gật đầu, lén lút rời đi theo những người khác.
Còn Yến Thừa Cựu lại bí mật theo sau đội tuần tra.
Cậu còn nhớ rõ lời con rối gỗ kia từng nói, phải không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng giá trị vũ lực của con người ở thế giới này đều rất thấp, trên người họ cũng không có bao nhiêu cơ hội trở nên hùng mạnh.
Trước mắt, nhóm người Dương Tuyển giả này hẳn là nhóm người lợi hại nhất trên thế giới, nhưng rốt cuộc họ lợi hại đến mức nào không phải chuyện mà Tạ Tư Hàm có thể biết được.
Hiện tại vất vả lắm mới có thể có được cơ hội chứng kiến Dương Tuyển giả ngoài đời thật, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được?
Ở thời đại của Yến Thừa Cựu, cho dù là cải tạo hay tập võ, trước khi có lựa chọn chính thức thì phải học được cách lợi dụng thân thể của mình để sinh tồn.
Sau khi trải qua ưu hóa gen, những năng lực chỉ có trong phim nay ai cũng có, nhưng không phải ai cũng sẽ dùng.
Loài người trong hệ ngân hà bao la trí tuệ và sinh mạng, ưu thế ban đầu không cao, thấp hơn rất nhiều so với những tinh hệ khác, chỉ có thể dùng cải tạo gen để ganh đua cao thấp với người ngoài hành tinh.
Nếu không thể cải tạo thì phải khai phá toàn bộ tiềm lực trong cơ thể, như vậy mới có thể đảm bảo bản thân sẽ thuận lợi tìm được việc làm.
Thực lực của đội tuần tra không thấp, ở hoàn cảnh như vậy, nếu không phải bọn họ chẳng hề thua kém bộ đội đặc chủng đạt tiêu chuẩn quốc gia, thì Yến Thừa Cựu cũng sẽ không nhìn đến họ.
Chẳng qua cho dù có cảnh giác bao nhiêu thì cũng không ngờ sẽ có người quan sát nhất cử nhất động của họ từ một trăm mét.
Yến Thừa Cựu không thể theo sát, chỉ có thể không nhanh không chậm đi trong tầm cậu có thể thấy, lâu lâu lại nhìn đông nhìn tây một lần, cho dù có người bắt gặp thì cũng sẽ không nghi ngờ.
"Bộ dạng của Dương Tuyển giả muốn mua phòng anh nói trông như thế nào?" Đội trưởng lạnh mặt nói.
"Tôi...!Không thấy rõ lắm." Người đàn ông xin giúp đỡ vùi đầu suy nghĩ một phen, sau đó lắc lắc đầu, "Tôi bị hắn nhìn chằm chằm rồi không nhớ được gì nữa."
Nói xong vẻ mặt anh ta trở nên mờ mịt, dường như cũng không hiểu vì sao mình không có chút ấn tượng nào? Theo lý mà nói, số lượng Dương Tuyển giả thưa thớt, nếu anh ta đã thấy thì sao có thể quên được!
Là do sự khiếp sợ với Dương Tuyển giả.
Người trong đội tuần tra âm thầm trao đổi ánh mắt, tâm trạng tức khắc trở nên nghiêm trọng.
Nếu nói lúc trước họ chỉ hơi nghi ngờ, thì hiện tại nghe đối phương nói thế, độ tin tưởng lại cao thành tám chín phần mười.
Là đội viên của đội tuần tra, họ cũng không cam lòng làm đồ trang trí, chỉ cần có biểu hiện thích đáng thì vẫn có thể đi đến đại căn cứ.
Mà những quân nhân trong đại căn cứ đều muốn trực tiếp đối chiến với Dương Tuyển giả, cũng nhờ đó mà họ mới biết được một ít tin tức về Dương Tuyển giả.
Mà biểu hiện của người báo tin này phù hợp với những gì họ biết.
Dương Tuyển giả tuyệt đối sẽ lợi hại hơn so với đám người thường bọn họ, nếu thật sự có Dương Tuyển giả ở phía trước thì bọn họ có thể chống cự sao?
"Tiểu Trương, cậu về rồi!" Nhóm công nhân xây dựng thấy có người đi đến, phát hiện là đội tuần tra, nụ cười trên mặt xán lạn hơn không ít, "Ai ui, cuối cùng mọi người cũng đến rồi, bên này...!Bên này chúng tôi."
"Tôi là Tề Nhân Phương, đội trưởng đội tuần tra.
Nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp nói với tôi." Tề Nhân Phương nghiêm mặt, quét mắt nhìn bốn phía, "Vẫn nên nhanh chóng hoàn thành công việc đúng thời gian chỉ định, không thì tôi chỉ có thể báo lên cấp trên."
Nhà an toàn đã có hình dáng đại khái, chỉ còn tầng cuối cùng, nhóm công nhân thấy bọn họ đến, mỗi người một vẻ mặt khác nhau nhưng không đến gần, mà chỉ ở xa xa nhìn, thấp giọng bàn tán hoặc chỉ trỏ bọn họ.
Đốc công nghe thế, nụ cười trên mặt phai dần, "Ra là đội trưởng Tề, mời ngài qua đây."
"Dương Tuyển giả đâu?" Tề Nhân Phương không làm theo lời đốc công, trực tiếp hỏi.
"Hắn..
Hắn đi rồi." Đốc công sửng sốt chốc lát, "Hắn chỉ đến biểu hiện ý đồ của mình, xong việc lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Nếu hắn còn ở đây thì bọn tôi cũng không ngốc tới mức tiếp tục ở lại."
Tề Nhân Phương quay đầu trừng người đàn ông gọi Tiểu Trương.
Tiểu Trương yên lặng cúi đầu, rõ ràng lúc anh đi báo tin người đó vẫn chưa đi.
"Đưa tôi tới chỗ Dương Tuyển giả xuất hiện." Tề Nhân Phương đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
"Được được." Đốc công nhìn Tiểu Trương một cái, Tiểu Trương lập tức thức thời chạy đi làm việc.
Đội tuần tra đi theo đốc công vòng qua phía nam, mặt trên chỉ vừa mới đổ xi măng, còn chưa quét lớp chống mặt trời.
Yến Thừa Cựu nghĩ nghĩ, thừa dịp bốn phía không có người, dẫm hai ba bước rồi leo một cái cây gần đó, hai chân câu lấy cành cây, vuông góc 90 độ với cây cột rồi nhìn ra xa, cẩn thận nghe đốc công nói chuyện với Tề Nhân Phương.
"Đội trưởng Tề, ngài nhìn xem, chính là nơi này." Đốc công chỉ về phía trước nhưng lại không dám đến gần, phảng phất như ở đó có yêu ma quỷ quái.
Đám người Tề Nhân Phương nhìn theo hướng đốc công chỉ, trên mảng xi măng trét cẩn thận, thế mà lại có một lá bài tây cắm nghiêng nghiêng?
Tất nhiên nhà an toàn phải được bảo đảm.
Phía dưới mặt trời không chỉ có con người mà còn có động vật.
So sánh với tính cách biến dị của con người, động vật biến dị còn muốn kinh khủng hơn.
Một con gà trống sau khi biến dị có thể to bằng một con trâu, mấy con dê bò vốn đã to lớn, hay là hổ báo sư tử càng làm cho người ta sợ hãi.
Nhà an toàn ít nhất phải chống chịu được sự va chạm từ tụi nó.
Vì thế, xi măng này không chỉ dày, mà bên trong còn trộn thêm không ít vật liệu mới, cứng gấp ba lần trước đây, dù cho có dùng súng ống kiểu mới bắn mấy phát cũng chưa chắc đạn có thể ghim vào tường.
Trải qua một lần kiểm tra, đội viên của đội tuần tra cuối cùng cũng không thể không thừa nhận đây chỉ là một lá bài bình thường, chỉ xé nhẹ thôi cũng đã rách mấy phần rồi.
Hơn phân nửa lá bài đều cắm trong lớp xi măng, chỉ lộ một phần ba bên ngoài.
"Đội trưởng, chuyện này là sao?" Một đội viên trẻ tuổi nhịn không được hỏi, "Dương Tuyển giả thật sự lợi hại như vậy?"
"Cậu thử rút là biết." Tề Nhân Phương trả lời.
Mấy đội viên lập tức anh dũng đi lên, duỗi tay muốn rút lá poker, dùng sức đến đỏ cả mặt, ánh mắt nhìn lá bài từ tò mò dần trở nên hoảng sợ, cuối cùng chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
"Dương Tuyển giả đó muốn mua phòng này?"
"Đúng vậy." Đốc công gật gật đầu, "Hắn nói phòng này ở phía nam, ánh sáng rất tốt.
Đội trưởng Tề, ngài xem..."
"Cứ làm việc như bình thường!" Tề Nhân Phương trả lời, "Dương Tuyển giả tính tình kỳ lạ, trước mắt chúng tôi không biết mục đích của hắn là gì, vẫn nên thuận theo hắn trước.
Anh yên tâm, tôi sẽ về bàn bạc lại với cấp trên.
Hắn có thể tới đây lần một, nhưng sẽ không có lần hai lần ba."
"Nhưng..."
"Còn chuyện gì sao?" Tề Nhân Phương cắt ngang lời đốc công.
Đốc công ngập ngừng một lát, nhìn mặt vị đội trưởng bất cận nhân tình* này, bao nhiêu lời dự định muốn nói cũng phải nuốt lại vào trong, "Không có gì, đội trưởng, đội trưởng Tề, chúng tôi sẽ hoàn thành nhà an toàn trong thời gian quy định."
*Bất cận nhân tình: không quan tâm đến quan hệ giữa người với người.
"Được." Tề Nhân Phương nhìn một cậu đội viên, "Trước hết đừng động vào lá bài, chúng ta vẫn nên về thương lượng với cấp trên một lần."
"Vâng!"
Đám người Tề Nhân Phương bỏ đi, những công nhân khác cũng đi làm việc của mình.
Đại khái là ác danh của Dương Tuyển giả làm người ta sợ hãi, nên những công nhân đều cố ý vô tình tránh căn phòng này.
Chỉ là như thế càng thuận lợi cho Yến Thừa Cựu.
Thân ảnh cậu chợt lóe, Yến Thừa Cựu vững vàng đáp xuống từ cây cột, lặng lẽ đi về phía lá bài cắm trên tường.
Cậu tụ nội lực ở ngón tay, chọc xuống lớp xi măng, xi măng cứng hơn cậu nghĩ nhiều, ngón tay đi được một nửa thì không có cách nào xuống tiếp.
Cậu rút ngón tay ra, đầu ngón tay hơi sưng đỏ.
Yến Thừa Cựu nhìn ngón tay của mình, lại nhìn lá bài tây, đồng tử không khỏi co lại, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhìn những đội viên của đội tuần tra và Tạ Tư Hàm, cậu cho rằng với bản lĩnh của cậu thì có thể thuận lợi sống sót ở đây, nhưng hiện tại xem ra cậu quá tự cao tự đại rồi, nhất định người đã cắm lá bài lên lớp xi măng này lợi hại hơn cậu.
Nếu tất cả Dương Tuyển giả đều có bản lĩnh như thế thì...
Yến Thừa Cựu không khỏi cảm thấy lo lắng, rút lá poker ra, nhìn hoa văn trên mặt, lẩm bẩm một tiếng:
"Át bích*?"
*Át bích
.