Tận Thế Tông Sư


Gương mặt của Lâm Ẩm Vô không ngừng phóng đại trong mắt y, Tam Ngôn phảng phất như quay trở về lần đầu tiên gặp hắn.
Nửa năm trước.
Thời điểm Dương Tuyển giả chính thức xuất hiện trong tầm mắt của đại chúng, có người biến họ thành ác ma lệ quỷ, cũng có người ví họ như những thanh đao sắc bén.

Người thường với Dương Tuyển giả, Dương Tuyển giả với Dương Tuyển giả, khắp nơi đều sặc mùi thuốc súng.

Đương nhiên, khi bác sĩ vừa mới xuất hiện đã trở thành sự tồn tại tiếng tăm lẫy lừng bên trong Dương Tuyển giả mà không ai dám trêu chọc.
Tận thế vừa bắt đầu không có bao nhiêu Dương Tuyển giả, bởi vì bọn họ đều chết đi sống lại, tính cách xảy ra biến hóa lớn, trong mắt người thường họ chỉ là những con quái vật khoác da người mà thôi.

Bất dung vu thế*, họ bắt đầu ít xuất hiện trước mắt người thường.

Chẳng qua ở chỗ bác sĩ, Dương Tuyển giả xuất hiện là chuyện bình thường hàng ngày.
*Bất dung vu thế: thế nhân không thể chấp nhận DTG.
Dần dần, nơi này cũng trở thành sự tồn tại rõ ràng không cần phải nói ra miệng trong lòng đông đảo Dương Tuyển giả.

Cho dù là khi tận thế mới bắt đầu hay hiện tại, nơi này vĩnh viễn luôn có không ít người chờ xếp hàng.
Ai vừa làm bác sĩ một tuần mà đã có người chấp nhận đợi suốt hai ngày?
Tam Ngôn đã chờ ở cửa một ngày một đêm, mài máu đã nổi lên che phủ miệng vết thương, cũng may đã chờ được từ cuối hàng lên đầu hàng, chắc là chỉ cần đợi một lúc nữa thì sẽ tới lượt y.
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt tái nhợt của Tam Ngôn không khỏi lộ ra sự vui mừng.
Vết thương trên người y là do một Dương Tuyển giả khác gây ra, cho dù miệng vết thương đã bắt đầu khép lại nhưng thân thể vẫn còn đau đớn, như rơi vào đường cùng, Tam Ngôn chỉ có thể đến đây tìm bác sĩ hỗ trợ.

Tuy rằng trên người y có thương tích, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với Dương Tuyển giả đã bị y đánh rớt đài.
Dương Tuyển giả đấu tranh một mất một còn, chỉ sợ kẻ ban đầu không có sát ý cũng phải ra tay giết người để bảo vệ bản thân.
Bác sĩ có quy củ rõ ràng, mặc kệ là vết thương nặng nhẹ tới đâu đều phải ngoan ngoãn xếp hàng, không cho phép làm loạn, đương nhiên nếu có người nguyện ý giao ra số thứ tự của bản thân lại là một chuyện khác.

Chỉ là người đi vào nơi này đều có thương tích trên người, ai cũng không dễ dàng từ bỏ vào thời điểm tính mạng gặp nguy hiểm, cho dù là ai cũng không dám gây chuyện, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.

Sự an tĩnh không nháo loạn này vô cùng xa xỉ với Tam Ngôn, vì vậy cho dù đã đợi ở đây một ngày y cũng không có nửa lời than trách.
Lúc này, Tam Ngôn đột nhiên nghe thấy một trận xao động từ hàng sau.
Dường như tiếng xao động đó được truyền lên từ hàng cuối, không ngừng lan lên phía trước.

Có người muốn cẩn thận phân tích xem đã xảy ra chuyện gì nhưng lại nghĩ không ra.
Thế thì kỳ quái thật.

Lúc trước rõ ràng còn đang an ổn, sao lại đột nhiên truyền đến tiếng động lớn như vậy? Tam Ngôn không khỏi xoay người ra sau, phát hiện phần lớn những người xếp sau mình cũng đang tò mò nhìn xem, như thể không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lát sau, âm thanh xao động truyền tới ngày càng gần, hàng dưới cũng nghe được một ít tin tức.
"Là Lâm Ẩm Vô đó." Những Dương Tuyển giả phía sau lòng đầy sợ hãi nói, "A, cũng gần tới rồi.

Ông trời ơi, sao người lại để tên sát thần này đến đây gây chuyện vậy?"
"Lâm Ẩm Vô, là ai vậy?" Tam Ngôn nghe thấy cái tên này không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Âm thanh bàn tán của đám người hàng dưới lập tức yên tĩnh trở lại.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tam Ngôn nghĩ trăm lần cũng không ra.
"...! Trước nay ngươi chưa từng ra ngoài à?" Một Dương Tuyển giả khác cạn lời nhìn Tam Ngôn, phảng phất như việc y không biết "Lâm Ẩm Vô" là phạm vào đại tội.
"Là sao?"
"Thật ra cũng không có gì." Dương Tuyển giả đang nói chuyện thấy sắc mặt Tam Ngôn hơi khó coi, đành phải giảng hòa, "Chỉ cần không chọc tới Lâm Ẩm Vô thì sẽ không có vấn đề gì."
"Lâm Ẩm Vô rốt cuộc là ai?" Thấy đối phương nói đến nói đi cũng không nói tới trọng điểm, Tam Ngôn đành phải dời mắt đặt trên người một Dương Tuyển giả khác.
"Mọi người đều biết, trước đó vài ngày Lâm Ẩm Vô có đánh một trận với một trăm Dương Tuyển giả." Một Dương Tuyển giả ấp a ấp úng nói.
"Một trăm?" Tam Ngôn thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm.

Một trăm Dương Tuyển giả là khái niệm gì, hiện tại những tổ chức Dương Tuyển giả bên ngoài cũng chưa chắc có đủ một trăm người.
"Hơn nữa hắn còn thắng." Lại có một Dương Tuyển giả sùng bái không thôi nói, "Một trăm Dương Tuyển giả kia chết hết 99 người, 1 người còn lại có thể quay về thì trở nên điên điên khùng khùng."
"Những tinh anh của các tổ chức lớn xuất hiện lớp lớp vốn muốn giết chết hắn, không ngờ vừa mất phu nhân lại thiệt quân, đúng là sảng khoái lòng người!"
"Thôi thôi, nhỏ giọng lại đi, nói không chừng ở đây còn sót lại vài tổ chức đó!"
Nhìn bộ dáng những Dương Tuyển giả này khi nhắc tới Lâm Ẩm Vô như nhắc tới đại địch khiến trong lòng Tam Ngôn cảm thấy vớ vẩn.

Lấy một địch một trăm, nếu người chết là người bình thường y còn tin, nhưng một trăm Dương Tuyển giả mà đánh không lại hắn, cũng không khỏi quá mức buồn cười.
Tam Ngôn trước khi thức tỉnh là một phóng viên, tất nhiên biết nghe nhầm đồn bậy sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn thế nào, tỷ như ban đầu chỉ có mười người, truyền qua truyền lại phóng đại lên một trăm.

Đương sự chết sạch, còn không phải tùy ý người khác muốn nói gì thì nói hay sao?
"Mấy người hàng sau giận mà không dám nói, từ khi tổ chức bọn chúng bị Lâm Ẩm Vô tàn sát, địa bàn cũng bị phá hủy, hiện tại chỉ còn có thể vác một thân thương tích mò đến đây."
"Đáng lắm, trước kia chúng ta không muốn gia nhập tổ chức của chúng chúng cũng không có thái độ như thế."
"Đừng nói nữa, Lâm Ẩm Vô tới rồi!"
Đội ngũ lập tức lặng như tờ, gần như người nào cũng ngừng thở, miễn chọc hắc lão nhân gia Lâm Ẩm Vô mất hứng.
Bởi vì bộ dạng của đám người này như gặp phải đại địch nên không khỏi khiến Tam Ngôn bắt đầu khẩn trương.
Một đội ngũ lớn như thế mà lúc này đây lại không thể nghe được bất kỳ tiếng hít thở nào, chỉ có một tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần.
Tam Ngôn đột nhiên ngửi thấy một mùi máu nồng đậm, da gà da vịt thi nhau nổi lên, cả người đều không thoải mái.

Giống như lúc trước y sống chết với Dương Tuyển giả nọ, thân thể trong nháy mắt như có vô số dòng điện xẹt qua, bản năng sinh tồn không ngừng bảo y chạy trốn!
Sau khi Dương Tuyển giả thức tỉnh, cảnh giác liên quan đến nguy cơ của bản thân sẽ ngày càng tăng cường, tràn ngập cái gọi là "dã thú".


Cũng bởi vì thế, cuộc đấu tranh của Dương Tuyển giả thường bắt đầu do một lời không hợp, mà ở trong mắt người thường, không thể nghi ngờ chính là kiểu mẫu Dương Tuyển giả tính tình táo bạo thích giết người.

Trực giác của Tam Ngôn rất chuẩn.
Đặc biệt là sau khi y vừa có một cuộc quyết đấu sinh tử, tuy rằng hiện tại thân thể trọng thương, nhưng ý thức chiến đấu vẫn còn len lỏi trong đầu y.

Tam Ngôn nỗ lực khống chế dục vọng muốn chạy khỏi nơi đây, ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.
"Anh ở hàng trước à?" Chủ nhân đôi mắt nhìn Tam Ngôn nói, ngữ khí như lẽ đương nhiên, "Đưa số thứ tự cho tôi."
Ngữ khí cực kỳ xấu.
Lúc này Tam Ngôn mới phát hiện người tới diện tây trang cao cấp, vạt áo dính không ít máu, chỉ là qua một thời gian, máu cũng đã đổi màu.
Dương Tuyển giả bên cạnh nhịn không được dùng ánh mắt thương hại nhìn Tam Ngôn, phảng phất như đang nhìn một người chết.
"Dựa vào cái gì?" Tam Ngôn buột miệng thốt ra, y cực cực khổ khổ chờ một ngày, kết quả người này vừa xuất hiện phải lập tức giao số thứ tự cho hắn? Lời này vừa ra khỏi miệng, Tam Ngôn ngay tức khắc cảm thấy hối hận.
Nếu y không sai, người trước mặt y là Lâm Ẩm Vô!
Người này vừa xuất hiện, bên cạnh lập tức không có bất cứ âm thanh nào khác.

Người xếp hàng ở chỗ này đều sẽ tuân thủ trật tự, một khi ai muốn phá hỏng quy tắc đều sẽ bị mọi người liên hợp đuổi ra, trừ phi thực lực của hắn có thể áp đảo quần hùng.
Nhưng hiện tại, bên cạnh không ai dám nói "không".
Nếu người này không phải Lâm Ẩm Vô thì còn ai là Lâm Ẩm Vô nữa?
"Để tôi vui." Trong tay áo Lâm Ẩm Vô bay ra một lá bài tay, kẹp giữa hai ngón tay hắn.

Tư thế kẹp bài của Lâm Ẩm Vô rất đẹp, phảng phất như một vị công tử nhẹ nhàng dạo quanh sòng bạc.

Thứ duy nhất khó coi có lẽ là phương hướng của lá bài, nó đang chĩa vào cổ Tam Ngôn.
Rõ ràng chỉ là một lá bài nhỏ nhoi, nhưng Tam Ngôn lại cảm thấy đây là một thứ vũ khí có thể chém sắt như chém bùn.
Chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua, đầu của y sẽ lìa khỏi cổ, rơi trên mặt đất.
Y sẽ giống như Dương Tuyển giả vừa chết trong tay mình.
"Bây giờ tôi không muốn nhiều lời, nếu anh không muốn đưa thì..." Lâm Ẩm Vô chưa bao giờ nhắc tới từ chết, nhưng hắn ám chỉ cũng đủ rồi.

Hắn cũng không phải kẻ thích giết người, chỉ là vết thương trên người hắn không ổn cho lắm, đúng lúc tâm trạng hơi ác liệt.
Nhưng hắn vẫn nguyện ý cho đối phương một cơ hội sống sót, cho y một lựa chọn.
Tam Ngôn nhìn gương mặt đang mỉm cười của Lâm Ẩm Vô, hắn nói thật.
Y nhớ rõ trước khi thức tỉnh đã từng cùng đồng nghiệp đi phỏng vấn một tên tội phạm giết người, khi trở về liên tục mơ thấy ác mộng mấy ngày.

Lúc ấy không ít người đều cảm thấy kỳ quái, bởi vì từ đầu tới cuối, ghi hình buổi phỏng vấn đã thể hiện tên tội phạm rất phối hợp trả lời mọi câu hỏi mà họ đưa ra.

Nhưng người đồng nghiệp nọ cũng nói thật ra tên tội phạm đó không làm gì họ, chỉ là nghĩ tới thái độ dửng dưng của hắn ta khi đối mặt với những chuyện mình đã làm vẫn không khỏi khiến họ sợ hãi.

Một người có thể không thủ hạ lưu tình ra tay với những người khác, cũng không để cái chết của họ trong lòng.

Biết rõ mình bị bắt cũng sẽ đi tong nhưng vẫn không hề ăn năn hối lỗi như cũ.

Nhìn vào đôi mắt của hắn ta không khỏi khiến người khác phải gặp ác mộng.
Trước khi thức tỉnh y không thể hiểu, nhưng hiện tại Tam Ngôn thực sự đã có thể lý giải một chút lời nói của người đồng nghiệp nọ.
Y không đánh lại người này.
Y không tin mình có thể đánh bại Lâm Ẩm Vô trước khi lá bài của hắn cắt ngang cổ y, không, phải nói là y căn bản không có hi vọng.
Một người có thể đối đầu với một trăm Dương Tuyển giả, đây không phải là lời đồn bậy, là hàng thật giá thật.
Y càng tới gần Lâm Ẩm Vô thì càng cảm nhận được áp lực truyền đến từ trên người đối phương, ép y sắp thở không nổi.
Như mang một ngọn núi trên lưng, cứ tiếp tục bước thì người suy sụp sẽ là y.
"Đưa, hay không đưa?" Lâm Ẩm Vô lại hỏi một câu.
Cọng rơm cuối cùng.
"...! Tôi đưa." Tam Ngôn cuối cùng cũng ngoan ngoãn giao số thứ tự ra.

Cùng lúc đó, sự áp lực đè nén kia cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Tam Ngôn cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn Lâm Ẩm Vô.
Sự chênh lệch giữa người và người cũng diễn ra trong tập thể Dương Tuyển giả.
"Người tiếp theo." Trong phòng truyền đến giọng nói của bác sĩ.
"Đến đây." Lâm Ẩm Vô cầm số thứ tự đi vào, để lại một Tam Ngôn toát mồ hôi lạnh khắp đầu, chờ đến lúc những Dương Tuyển giả khác muốn đến đây dò hỏi suy nghĩ thì hai chân y đã mềm nhũn, trực tiếp ngã lên người một tên Dương Tuyển giả khác.
————— đường phân cách kết thúc hồi ức —————
Lần thứ hai nhìn thấy Lâm Ẩm Vô, tâm trạng của Tam Ngôn không được tốt cho lắm.
Đã hơn nửa năm kể từ ngày đầu tiên gặp mặt, bản lĩnh gây chuyện của Lâm Ẩm Vô ngày càng lớn.

Trước kia chỉ bị Dương Tuyển giả đuổi giết, còn bây giờ là bị toàn bộ Dương Minh căm thù, nhưng năng lực của Lâm Ẩm Vô cũng mạnh hơn nửa năm trước, bên cạnh còn có một Yến Thừa Cựu lợi hại như vậy, thật sự khiến người ta tức chết.
Càng làm Tam Ngôn buồn bực là, lần thứ hai nhìn thấy Lâm Ẩm Vô khiến y phát hiện hoá ra sự tình nửa năm trước lại ảnh hưởng lớn tới mình như vậy? Y còn luôn cho rằng mình đã thoát khỏi bóng ma quá khứ.

Nào ngờ vừa gặp Lâm Ẩm Vô thì bóng ma đã trở về!
"Hắn chính là Lâm Ẩm Vô?" John kinh ngạc hô một tiếng, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Cậu tuy rằng đã nghe đại danh của Lâm Ẩm Vô từ lâu nhưng chưa từng nhìn thấy chân nhân.

Trong tưởng tượng của cậu, diện mạo của Lâm Ẩm Vô hẳn là phải càng hung ác biến thái mới đúng.

Chẳng qua nhìn phản ứng của đội trưởng thì không thể nghi ngờ người này chính là Lâm Ẩm Vô.
"Không ngờ là Lâm tiên sinh." Mắt thấy đội trưởng ổn trọng từ trước tới nay mất đi phong phạm, mà John lại không đáng tin cậy, Đại Mộc đành phải đứng ra nói chuyện với Lâm Ẩm Vô, "Lâm tiên sinh muốn đi gặp bác sĩ, tất nhiên chúng tôi sẽ dẫn đường, lúc trước xảy ra vài hiểu lầm, mong Lâm tiên sinh đừng để ý."

"Tất nhiên là tôi không ngại." Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu bên cạnh một cái, như thể chân thành cười nói, "Thừa Cựu vẫn luôn hướng tới thôn Y Sơn, tôi lại có quan hệ tốt với cậu ấy, đương nhiên phải có nghĩa vụ giúp cậu ấy hoàn thành nguyện vọng này.

Chỉ là gần đây tôi gặp chút phiền toái nhỏ nên phải đội mũ, thật ra tôi mới mong mấy vị không hiểu lầm."
Bị tập thể Dương Minh đuổi giết mà chỉ là phiền toái nhỏ?
Đại Mộc nhìn Lâm Ẩm Vô không hề muốn đặt Dương Minh trong lòng, không biết là nên đồng tình với Dương Minh hay đồng tình với đội trưởng bọn họ cho thỏa đáng.

Nhìn bộ dạng này của Lâm Ẩm Vô chỉ sợ là muốn ở lại thôn Y Sơn bọn họ.
Yến Thừa Cựu nghe Lâm Ẩm Vô cố ý lấy mình làm cớ, yên lặng nhìn chằm chằm hắn, chẳng qua hai người họ cùng hành động, cho dù cậu không thừa nhận thì người khác cũng gom họ thành một nhóm.

Yến Thừa Cựu vốn dĩ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ là cảm thấy tên của mình phát ra từ trong miệng Lâm Ẩm Vô vô cùng kỳ cục.
"Một khi đã như thế, vậy mong Lâm tiên sinh đi cùng chúng tôi.

Sắc trời đã hơi tối, còn chậm trễ nữa thì sợ đến giờ ngủ của bác sĩ." Tam Ngôn rất nhanh khôi phục sự trấn định, bộ dạng thất thố lúc trước giống như chưa từng xuất hiện.
"Tốt nhất là vậy." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu nói.
Đã nói tới nước này, những chuyện khác không cần nhắc tới nữa.

Đám người Tam Ngôn đi phía trước, hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu giữ khoảng cách không xa không gần theo sau bọn họ, như Sở hà, Hán giới.

Hai nhóm người cũng không nhiều lời với nhau, chỉ lo đi tiếp, nhờ yên tĩnh nên tốc độ dường như nhanh hơn.
"Phía trước có Dương Tuyển thực vật, lúc đi qua chúng ta theo sát Đại Mộc một chút." Tam Ngôn đột nhiên lên tiếng, "Đại Mộc sẽ tạo ra một ít thực vật không có hại che cho chúng ta."
Không biết có phải ảo giác của Yến Thừa Cựu hay không, nhưng cậu cảm thấy thời điểm Tam Ngôn nói tới ba chữ "không có hại" cố ý tạm dừng trong chốc lát.
"Trước kia Đại Mộc triệu hồi thực vật trước mặt những Dương Tuyển giả khác, chúng cho rằng bọn tôi muốn hại chúng, ra tay kinh động Dương Tuyển thực vật trong rừng, cuối cùng nhiễu loạn gây thêm cho chúng tôi không ít phiền toái." John bổ sung một câu, nói xong lại phát hiện mình vừa lơ đãng buột miệng thốt ra một câu với ngữ khí không mấy tốt đẹp.

Không xong rồi, Lâm Ẩm Vô có cho rằng cậu vừa chê hắn phiền hay không?
Ngẫm lại hung danh của Lâm Ẩm Vô, John cảm thấy mình chết chắc rồi.
"Làm phiền rồi." Lâm Ẩm Vô cũng không để ý John, ngược lại còn vô cùng hào phóng để Đại Mộc tùy ý hành động.
Yến Thừa Cựu cũng gật gật đầu nói, "Chúng tôi đã muốn tới thôn Y Sơn thì tất nhiên phải nghe theo quy định của mọi người rồi."
"Được được, vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi." John thấy hai người đều không để ý, âm thầm cao hứng mình vừa tránh được một kiếp, lập tức không nói thêm nữa, chỉ đẩy đẩy khuỷu tay Đại Mộc.
"Vậy tôi bắt đầu đây." Đại Mộc không ngờ hai người lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Tuy hắn có năng lực đặc thù, nhưng trong thực tế cũng không phải người xông ra chiến đấu, vẫn dùng để hỗ trợ nhiều hơn.

Mà một Lâm Ẩm Vô, một Yến Thừa Cựu đều không dễ trêu chọc, nếu họ không chịu phối hợp thì hắn cũng không còn cách nào.
Chờ đến lúc Đại Mộc quấn thực vật lên người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, cậu mới chân chính minh bạch lý do Tam Ngôn cường điệu ba chữ "không có hại".
Dây leo vây từ đầu tới chân hai người, thậm chí còn có thể ngửi được cái mùi đặc trưng của thực vật.

Phải bọc chặt chẽ như thế mới có thể che giấu đi hơi thở của con người.

Nhưng đồng thời, bị trói lại như vậy hành động không tiện cho lắm, nếu đám Đại Mộc có ý xấu thì bọn họ bị cột lại nhất định sẽ có hại.
Chẳng qua muốn thoát khỏi dây leo cũng không khó.

Yến Thừa Cựu nhịn không được nhìn Lâm Ẩm Vô cũng bị trói vài vòng, cảm thấy hình như Lâm Ẩm Vô bị trói nhìn thuận mắt hơn trước kia nhiều.
Cũng may người bị trói không chỉ có Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, đám Tam Ngôn cũng bị trói lại.

Bốn người đều bị trói thành một khúc, giống như bốn cái bánh chưng xanh.
"Đi thôi." Đại Mộc búng tay một cái, dây leo trên người phảng phất có linh tính, bắt đầu vươn cành ra, giống như mấy cái chân nâng người lên đi.

Tư thế như vậy, cảnh tượng như vậy, đám người Tam Ngôn không hẹn mà cùng nhớ đến một bộ phim truyền hình kinh điển, cảnh yêu quái tóm lấy thầy trò Đường Tăng bỏ vào chảo dầu.
Đám người Tam Ngôn cũng có chút buồn bực.
Lần nào ra vào khu rừng này cũng bị trói, mặc dù đã bị vài lần rồi nhưng chung quy vẫn có chút không thoải mái.
"Phía trước đều là hoa ăn thịt người, bên trong chỉ có một gốc Dương Tuyển thực vật.

Sau khi mặt trời biến hóa, nhiệt độ bốn mùa cũng thay đổi.

Thứ không nên xuất hiện ở đây cũng ngày càng nhiều." Đại Mộc chỉ huy dây leo dẫn mọi người chạy tới đây, vì tránh để họ nhàm chán, Đại Mộc chủ động giải thích với hai người Lâm Ẩm Vô.
Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu nhìn theo hướng Đại Mộc chỉ, thật sự nhìn thấy một rừng hoa khổng lồ đỏ rực.

Loại thực vật này trước kia chỉ xuất hiện trong phim tài liệu, không ngờ nó cũng sẽ tồn tại ở một khu rừng bình thường?
Mà bên trong rừng hoa ăn thịt người đỏ rực kia, có một đóa hoa màu vàng rực rỡ khiến người ta không nhịn được chú ý, nếu không sai thì đây hẳn là Dương Tuyển thực vật.
Lại nói tiếp, cậu đã từng thấy qua rất nhiều Dương Tuyển thú, nhưng Dương Tuyển thực vật thì cực kỳ ít.
Mà dây leo của Đại Mộc cũng rất hữu dụng, lúc bọn họ cách hoa ăn thịt người khoảng một mét, bông hoa kia phảng phất như không phát hiện ra, tự do tự tại giãn dây leo của mình.

Chỉ là tận mắt chứng kiến hình ảnh này vẫn khiến người ta nhịn không được phát run.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

2.

Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!
3.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.

Năm Tháng Không Từ Bỏ
=====================================
Yến Thừa Cựu nhìn khung cảnh trước mắt không ngừng lùi xa, cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Lâm Ẩm Vô kiêu ngạo như thế nhưng vẫn tình nguyện cải trang đi cùng người thôn Y Sơn.

Nếu bọn họ tự mình đi thì e rằng mười ngày nửa tháng cũng không ra khỏi đây được.

Càng không đề cập tới rừng rậm xuất hiện Dương Tuyển thực vật có địa hình vô cùng rối rắm.
Khoảng chừng đi hết nửa tiếng, bầu trời rốt cuộc không còn bị rừng cây che đậy, dây leo trên người Yến Thừa Cựu cũng tự động nhả ra, rất nhanh lại trở nên khô héo, sau đó dung nhập vào bùn đất bên dưới.
Khí sắc Đại Mộc khá tái nhợt, một hơi mang theo bốn người rời khỏi khu rừng đã tiêu tốn không ít thể lực của hắn.

Cũng may hiện giờ đã tới thôn Y Sơn, có thể trở về nghỉ ngơi bổ sung một lần cho tốt.
"Chúng ta tới rồi."
Cùng một âm thanh hơi kinh hỉ, cuối cùng hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu cũng có thể quan sát sự tồn tại độc đáo trong tận thế - thôn Y Sơn.
Đưa mắt nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là những căn nhà bằng bùn chiều cao bất đồng.

Những căn cao cao thoạt nhìn tinh xảo hơn một ít, bùn xây cũng là loại thuần khiết.

Còn những căn thấp hơn khó có thể lọt vào mắt, bùn đất quỷ dị không nói, trên nóc nhà còn có các loại xương cốt da lông lớn lớn bé bé, phảng phất như những căn nhà ma sứt sẹo.

Hai bên đối lập, mấy căn nhà cao cao thoạt nhìn chẳng ra gì nháy mắt trở nên tốt đẹp hơn.
Đại khái là chú ý tới ánh mắt của Yến Thừa Cựu, Tam Ngôn chỉ vào những căn nhà thấp bé giải đáp, "Những căn đó là của người thường trú, bùn đất trộn với nước Dương Tuyển thực vật, trên nóc nhà là xương của Dương Tuyển giả Dương Tuyển thú mà chúng tôi thu thập được.

Ở chỗ chúng tôi không có nhân tài công nghệ cao, cũng không điều chế những vật liệu phòng ngự, dùng cách dân gian này thật ra cũng khá tốt." Ít nhất người thường ở trong đó gần như chưa từng bị bệnh.
Đừng nhìn những căn nhà thấp bé này khó coi, tiêu phí xây dựng nó còn có thể cao hơn những căn khác nữa kìa.
"Nơi này cảm giác như chốn thế ngoại đào nguyên." Yến Thừa Cựu thật lòng tán thưởng, "Mùi vị cổ kính như này thật sự rất khó tìm." Cho dù ở viện bảo tàng bọn họ cũng khó có thể khắc phục lại cảm giác đặc trưng này, tràn đầy nguyên thủy, hoang dã.
Lâm Ẩm Vô đứng tại chỗ, nhịn không được đẩy đẩy mắt kính.
Có khả năng đồng bọn hợp tác với hắn có vấn đề về thẩm mỹ, không biết có lây hay không.
Tuy rằng lời khen của Yến Thừa Cựu lọt vào tai đám Tam Ngôn nghe có chút khoa trương, nhưng so sánh với thế giới bên ngoài, nơi này được gọi là thế ngoại đào nguyên cũng không quá phận.
Nơi này cũng có không ít người thường, ánh mắt bọn họ nhìn Dương Tuyển giả vẫn thân thiện như cũ, nhưng ngoại trừ cảnh giác và những tâm tư nhỏ ra thì trên mặt họ khó có được cảm xúc nào khác.

Hoặc là nói, ngay lúc này, ngoài chết lặng ra thì chỉ là cao hứng đánh giá người khác.
"Bác sĩ ở căn trong cùng, nếu các anh muốn vào thì phải có sự cho phép của y." John chỉ căn nhà ở tận trong cùng nói, "Nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước."
Nói xong, cậu ta như thể sợ Lâm Ẩm Vô kéo mình ở lại, không hề suy xét thời gian lập tức chạy đi.

Hai người Tam Ngôn và Đại Mộc cũng nhanh chóng trốn thoát, căn bản không hề muốn có một chút quan hệ gì với Lâm Ẩm Vô.

Lúc trước họ không còn cách nào khác nên mới mang hai người này vào đây, hiện tại đã tới rồi thì còn ở lại làm gì nữa?
Thấy đám Tam Ngôn nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh, Yến Thừa Cựu cảm thấy "nhân duyên không tốt" của mình với Lâm Ẩm Vô lại dày thêm một tầng.
"Tới rồi, không thể không đi gặp bác sĩ được." Lâm Ẩm Vô hoàn toàn không để ánh mắt của Yến Thừa Cựu trong lòng, "Nơi này tuy hơi tồi tàn nhưng cũng có thể ở lại được."
"Bác sĩ là người thế nào?" Yến Thừa Cựu lắm miệng hỏi một câu.
"Cậu rất ít khi hiếu kỳ." Lâm Ẩm Vô quay đầu nhìn Yến Thừa Cựu nói, "Là đơn thuần cảm thấy kỳ quái hay chỉ thuận miệng hỏi?"
"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Yến Thừa Cựu liếc Lâm Ẩm Vô một cái, nói, "Chẳng lẽ đây không phải câu mà các anh thường treo trên miệng à?"
Lại nói vị bác sĩ này lấy sức của một người lập nên thôn xóm, tự thành một phái, không chịu bất kỳ sự quản thúc nào, chỉ riêng điều này cũng khiến Yến Thừa Cựu cảm thấy tò mò.

Hơn nữa hiện tại cậu và Lâm Ẩm Vô cũng coi như tạm ở chỗ bác sĩ, biết nhiều một chút cũng không có sai.
"Không tồi." Lâm Ẩm Vô đáp, "Cậu có thể chủ động hỏi tôi về bác sĩ, xem ra đã có chút tiến bộ rồi."
Yến Thừa Cựu thật sự không thể hiểu nổi hình tượng trước kia của mình trong lòng Lâm Ẩm Vô là cái dạng gì?
"Tôi chỉ mới gặp y một lần, còn cụ thể thì tốt nhất không nên nói sau lưng người ta." Lâm Ẩm Vô hồi tưởng lại lần gặp mặt ngắn ngủi của hắn và bác sĩ, nhịn không được nói, "Chẳng qua, y không phải người tốt."
Không ngờ mấy chữ không phải người tốt này có thể lọt ra từ trong miệng Lâm Ẩm Vô, rốt cuộc bác sĩ là người thế nào?
Yến Thừa Cựu khó có được một chút khẩn trương.
Cậu đã rõ ràng sự kỳ lạ của Dương Tuyển giả, nhưng mỗi lần cậu cho rằng Dương Tuyển giả sẽ như này như kia thì lại xuất hiện những người đặc biệt lợi hại phá vỡ suy nghĩ đó.
Thôn này không lớn, đường cũng hẹp, chỉ có thể miễn cưỡng chứa hai người đi song song.

Ngẫu nhiên cũng có thể bắt gặp vài người bình thường cầm đồ dùng sinh hoạt vội vàng lướt qua, mà Dương Tuyển giả nhìn thấy mặt Lâm Ẩm Vô nhịn không được run lên, sau đó tránh đến rất xa khe khẽ nói nhỏ.
Yến Thừa Cựu nỗ lực nghe trộm, phát hiện họ chỉ nói tới mấy chuyện đơn giản như "Sao Lâm Ẩm Vô lại đến đây?" "Hắn tới đây tìm bác sĩ sao?" "Hắn sẽ không phá tan nơi này chứ?" "Tôi đánh không lại hắn đâu..." linh ta linh tinh.
Yến Thừa Cựu nghe được những câu sau có chút chết lặng, dứt khoát không nghe hết.
Nơi này không lớn, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đi chưa bao lâu đã đến trước cửa nhà bác sĩ.
Ngoài dự đoán là, bác sĩ là nòng cốt của thôn Y Sơn, nhưng sân trước gần như trống không.

Không có thứ gì bảo vệ hay cơ quan bẫy rập, sạch sẽ không thể nào tưởng tượng.
"Cốc cốc cốc." Không đợi Yến Thừa Cựu tự hỏi xong, Lâm Ẩm Vô đã trực tiếp xông lên gõ cửa.
"Chờ..." Yến Thừa Cựu còn chưa kịp nói gì, cửa nhà đã bị mở ra.
"Trễ lắm rồi, tôi không cứu người nữa đâu." Cửa nhà chỉ chừa ra một khe hở nhỏ, lộ ra đôi mắt sắp mở không nổi.

Nói xong, khe hở nho nhỏ kia lại muốn đóng tiếp.
"Là tôi." Lâm Ẩm Vô chặn cửa, đối diện với cặp mắt nọ, "Bác sĩ, tôi tới tìm cậu, không phải kiếm cậu chữa bệnh."
"Rầm."
Lâm Ẩm Vô vừa mới nói xong, cửa nhà lập tức bị đóng chặt.

Mà Lâm Ẩm Vô vì đứng quá gần, mặt bị cửa đập một phát, hơi hơi đỏ lên.
Hắn nhanh chóng quay đầu, phát hiện Yến Thừa Cựu còn chưa kịp thu ý cười trên mặt.
Lâm Ẩm Vô tưởng tượng sắc mặt của mình lúc này, âm trầm hỏi, "Buồn cười lắm sao?"
Yến Thừa Cựu mặt không đổi sắc gật gật đầu, "Đúng vậy, buồn cười lắm." Ít nhất cậu còn chưa từng bị ai đóng cửa trước mặt mình như thế.
Đối mặt với một Yến Thừa Cựu dứt khoát thừa nhận, Lâm Ẩm Vô ngược lại không còn biết nói gì.
Không bao lâu sau, cửa lại mở ra.

Chẳng qua lúc này không còn là một đôi mắt, mà là một chàng bác sĩ mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn là một thanh niên ôn hòa vô cùng tuấn tú.
Chỉ là nhìn gương mặt y hiện tại hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào liên quan với bộ dạng lúc nãy.
"Thật là khách quý tới." Bác sĩ nhịn không được nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, "Không thể ngờ là anh lại đến tìm tôi? Không phải lần trước anh nói, trừ phi thật sự trọng thương sắp chết, bằng không anh sẽ không tới tìm tôi hay sao?"
Sắc mặt Lâm Ẩm Vô đen như đáy nồi, nhớ lại lần chữa trị lúc trước càng làm hắn thêm tức giận.
"Thôi, giờ anh khác xưa rồi, tới tìm tôi cũng có thể hiểu được." Bác sĩ xua xua tay, dường như muốn cho Lâm Ẩm Vô một bậc thang.
*Cho một bậc thang: kết thúc một chủ đề tế nhị nào đó để người nghe không phải xấu hổ.
Nhưng Lâm Ẩm Vô căn bản không cần bậc thang này.
Nói xong, bác sĩ lại dời tầm mắt về phía Yến Thừa Cựu, hai mắt lập tức sáng lên.
"Cậu, cậu rất thú vị." Bác sĩ cất hai ba bước đi đến trước mặt Yến Thừa Cựu, hận không thể bổ nhào lên người cậu, "Cậu không phải Dương Tuyển giả, nhưng trong người lại có một năng lượng cường đại khác, hay để tôi kiểm tra cho cậu nhé?"
Yến Thừa Cựu không khỏi lui về phía sau hai bước.
Mặc kệ ở thời đại nào cũng sẽ tồn tại quái nhân bệnh viện, mà người như vậy thường không thể trêu vào.
"Bác sĩ, chúng tôi muốn ở lại thôn Y Sơn." Lâm Ẩm Vô vươn tay ngăn giữa bác sĩ và Yến Thừa Cựu, nghiêm túc nói.
Bác sĩ nhìn nhìn Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, cười cười nói, "Được chứ, nhưng hai người phải đáp ứng một điều kiện của tôi."
"Điều kiện gì?" Lâm Ẩm Vô mờ mịt nhìn Yến Thừa Cựu một cái, nếu bác sĩ muốn giải phẫu Yến Thừa Cựu thì hắn sẽ từ chối.
"Giết Môn Vương A Phàm." Bác sĩ cười tủm tỉm nói.
Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu nhất thời sững sờ tại chỗ.
Điều kiện này là sao?
"Như thế nào, suy nghĩ lý do tôi đưa ra điều kiện này sao?" Bác sĩ như nhìn ra nỗi nghi hoặc của hai người, liếc mắt một cái, bộ dạng lo cho bản thân nói, "Nếu cậu ở lại thôn Y Sơn thì tôi luôn có cơ hội kiểm tra cho cậu, nhưng nếu Môn Vương A Phàm cứ sống mãi như thế thì nơi này của tôi cũng giữ không nổi.

Môi hở răng lạnh, mặc dù nói thế cũng không đúng lắm, nhưng Dương Minh bây giờ như mặt trời ban trưa, Môn Vương A Phàm vừa nói một câu thì đã không còn căn cứ nào dám nhận anh.

Lỡ đâu anh thật sự bị hắn giết chết thì người tiếp theo chính là tôi."
"Quan trọng hơn là so với tôi, không phải hai người càng hy vọng Môn Vương A Phàm chết à?" Bác sĩ cười như không cười nhìn Lâm Ẩm Vô, "Anh tới đây tìm tôi, ngoại trừ muốn một chỗ ở bên ngoài còn không phải mong tôi giúp anh đối phó với bọn họ hay sao?"
"Bác sĩ không cảm thấy mình quản hơi nhiều sao?" Lâm Ẩm Vô dùng ánh mắt bất thiện nhìn chàng trai trước mặt, "Giết Môn Vương hay không là chuyện của tôi, nhưng tôi cũng không hy vọng có người ép tôi đi làm, càng không hy vọng có người tự cho rằng mình thông minh."
"Vậy Lâm tiên sinh đây cảm thấy mình có thể đơn thương độc mã thu phục Môn Vương? Nếu thật sự là thế thì tôi sẽ ở đây rửa mắt mong chờ.

Hiện giờ nhân số Dương Tuyển giả đã tăng gấp đôi trước kia, càng ngày càng nhiều người chủ động đứng dưới ánh mặt trời, dùng thuốc đặc hiệu nâng cao tỷ lệ trở thành Dương Tuyển giả.

Dương Minh đang không ngừng bành trướng, ngay cả đại căn cứ quốc gia cũng không dám giao thủ chính diện với chúng.

So với việc nói anh bị đuổi giết vì thù riêng thì không bằng nói rằng Môn Vương đang thả một miếng mồi câu."
"Xem ra tầm hiểu biết của bác sĩ rất rộng!"
Lâm Ẩm Vô cười lạnh một tiếng.
Giống như Lâm Ẩm Vô sẽ khá thích những người ngây ngốc dễ khống chế như Yến Thừa Cựu, hắn tất nhiên sẽ chán ghét loại người khôn khéo khó đả động.

Mà bác sĩ không thể nghi ngờ chính là người như vậy.

Không phải chuyện của y nhưng y vẫn trèo theo, cho dù có người chết trước mặt thì y cũng không thèm chớp mắt.

Nhưng nếu uy hiếp đến lợi ích của y, y cũng chỉ dùng mấy loại thủ đoạn mượn tay người khác để giải quyết.
Bất đồng lớn nhất giữa Lâm Ẩm Vô và bác sĩ là Lâm Ẩm Vô chỉ tin tưởng bản thân mình, rất nhiều chuyện đều tự mình làm.

Còn bác sĩ lại thích mượn đao giết người, hy vọng mọi chuyện bị phức tạp hóa lên.
Đang lúc không khí nghiêm túc chạm vào là nổ đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
"Bộp bộp bộp."
Yến Thừa Cựu nhịn không được vỗ tay.
Thấy bác sĩ và Lâm Ẩm Vô cùng nhìn về phía mình, Yến Thừa Cựu vẫn vỗ tay không ngừng như cũ, nói, "Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy hai người ai nói cũng có lý, nhịn không được vỗ tay mà thôi."
"Đúng rồi, bác sĩ, anh còn không nói cho chúng tôi biết đêm nay chúng tôi sẽ ở đâu đi." Yến Thừa Cựu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, "Tôi chỉ là người bình thường, bây giờ rất đói, nếu bác sĩ còn muốn nói thì không bằng để ngày mai đi."
Nói xong, Yến Thừa Cựu cũng mặc kệ bác sĩ có phản ứng gì, kéo tay Lâm Ẩm Vô đi, cao giọng nói, "Bác sĩ không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi tự tìm chỗ ở được."
Bác sĩ trợn tròn mắt nhìn Yến Thừa Cựu lôi Lâm Ẩm Vô chạy chậm chạp một đường, ngây ngốc một hồi lâu mới có phản ứng.
"Haha." Bác sĩ nhịn không được đứng dậy bật cười.
Người này khéo thật.
Lâm Ẩm Vô đang nhớ lại.
Cho dù quan hệ của Yến Thừa Cựu và hắn mấy ngày nay thân hơn không ít, nhưng cũng không nên không có phòng bị với Yến Thừa Cựu như vậy.

Trong tình huống giương cung bạt kiếm lúc nãy, Yến Thừa Cựu trực tiếp kéo hắn đi mà hắn không hề có phản ứng gì là sao?
Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt.
"Ha." Yến Thừa Cựu một đường kéo Lâm Ẩm Vô chạy vài phút, hoàn toàn cách xa chỗ bác sĩ mới buông tay ra.

Nếu không phải cậu đột nhiên cắt ngang lời nói của bác sĩ thì chỉ sợ họ sẽ ngay lập tức lao vào đánh nhau.
"Hành vi vừa rồi của cậu hơi thô lỗ." Lâm Ẩm Vô thu tay, nhịn không được đẩy đẩy mắt kính nhìn Yến Thừa Cựu nói, "Đột nhiên xen vào lời nói của người khác là hành vi không lễ phép, nếu tính tình bác sĩ kém một chút thì chỉ sợ hiện tại cậu không thể an toàn đứng ở đây."
"Tôi không xen vào cũng không được." Yến Thừa Cựu phản bác một câu, "Rõ ràng bác sĩ muốn khơi mào cuộc chiến giữa anh và Môn Vương, sau đó tranh thủ ngư ông đắc lợi.

Nếu anh trực tiếp từ chối yêu cầu của y thì y sẽ không chút lưu tình đuổi chúng ta đi."
Người lập nên một thôn xóm ở tận thế thì sao có thể là người hời hợt được?
"Y sẽ không đuổi chúng ta, y chỉ biết mượn cơ hội này để đưa ra những yêu cầu vô lý mà thôi." Lâm Ẩm Vô lắc đầu.
"Thế cũng không được." Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, "Chính anh nói là không thể tin vào Dương Tuyển giả."
"Chính xác." Lâm Ẩm Vô xoa xoa trán, "Là tôi coi thường bác sĩ.

Trước kia y chỉ lẻ loi một mình, tất nhiên cách làm việc sẽ không như bây giờ.

Nhưng nơi này là lựa chọn tốt nhất của chúng ta ở hiện tại.

Nếu y thật sự nguyện ý đi thu hút sự chú ý của Dương Minh thì cũng không phải là tôi không thể giết Môn Vương."
Tuy rằng nói như vậy cũng kích thích, nhưng nếu không thể thuận lợi giết được Môn Vương mà ngược lại còn đem về một đống phiền toái, loại làm ăn lỗ vốn này Lâm Ẩm Vô tuyệt đối không làm.
Thời gian này không bằng hắn đi học Cổ Võ tâm pháp của Yến Thừa Cựu cho thật tốt, không phải thú vị hơn nhiều so với việc đi giết Môn Vương sao? Đáng tiếc bác sĩ lại không muốn giúp hắn, không thấy con thỏ không thả đại bàng*, nếu hắn không thể cho một lời hứa thì chỉ sợ đối phương sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua.

*Không thấy con thỏ không thả đại bàng (不見兔子不撒鷹): nếu không có mục tiêu rõ ràng thì sẽ không có hành động cụ thể.

Đôi khi dùng để miêu tả âm mưu của con người.
"Mai lại nói tiếp." Yến Thừa Cựu cau mày, nhịn không được xoa bụng, thật lòng thật dạ nói, "Lúc nãy cũng không phải nói dối, tôi đói thật." Một đường vội vàng đi đến thôn Y Sơn, đánh bại con chim kia còn tiêu phí không ít nội lực của cậu, tiêu hao thể lực vô cùng nghiêm trọng.
Cơ thể của thiếu niên đói nhanh lắm đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui