Tận Thế Tông Sư


Lâm Ẩm Vô nghe được tiếng hoan hô bên ngoài.
Hắn ló đầu ra, nhìn một đám người vui vui vẻ vẻ vây lại với nhau, chính giữa là ba cái đầu khổng lồ của mấy con Dương Tuyển thú.

Nhìn dáng vẻ bọn họ thì có lẽ đã thuận lợi giải quyết mọi chuyện rồi.
Có điểm ngoài dự đoán, nhưng chung quy cũng là nhờ dự kiến của hắn.
Lâm Ẩm Vô khẽ cười một tiếng, duỗi tay đóng cửa sổ lại, vẫn là để Yến Thừa Cựu cao hứng tối nay đi.
Là công thần giết chết ba con Dương Tuyển thú nhưng Yến Thừa Cựu chỉ cần một ít thịt trên người bọn nó, đến lúc xử lý xong thì đưa tới chỗ cậu là được, nếu nó bị làm thành thuốc đặc hiệu thì cậu tất nhiên cũng sẽ có một phần.
Giải trừ cảnh báo, mang ba con Dương Tuyển thú đều bị giết chết trở về, bên trên cũng không có tính toán dấu diếm thắng lợi lớn như vậy, ngược lại còn làm cho cư dân của nhà an toàn hưởng thụ chiến thắng trong nháy mắt này.

Bọn họ sống trong tận thế một năm, gần như không có cái gì để giải trí, mấy ngày nay hết phát bệnh thì đến gia tăng lớp phòng ngự suốt đêm, mấy tòa núi lớn liên tiếp đè lên vai mọi người, cấp bách yêu cầu một lần phát tiết, cũng yêu cầu một hy vọng chiến thắng.
Mà đại khái Yến Thừa Cựu chính là người như vậy.
Một thanh niên gầy yếu lại đơn thương độc mã giải quyết một con Dương Tuyển thú, còn có thể giúp bộ đội giết một con khác, người như vậy nếu được "đóng gói" tốt sẽ trở thành "ánh sáng hy vọng" của toàn bộ căn cứ.
Lần lựa chọn Yến Thừa Cựu này thực chất là một trò chơi mạo hiểm.
Chẳng qua suy xét đến những ưu điểm trên người Yến Thừa Cựu thì họ cũng có thể chấp nhận sự mạo hiểm này.
Ưu thế lớn nhất của Yến Thừa Cựu là ngoại hình.
Thân thể cậu thoạt nhìn cũng không mấy cường tráng, khuôn mặt thanh tú mà non nớt, cùng lắm cũng mới 19 tuổi, người như vậy có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác nhưng không làm người ta quá mê muội, cũng có thể dễ dàng kích thích "tình thương của mẹ" sâu trong mỗi người phụ nữ, đồng thời cũng có thể khích lệ những người đàn ông khác rèn luyện.

Anh xem một thiếu niên còn có thể trải qua bao nhiêu nỗ lực để có được bản lĩnh như này hôm nay, nói chi là người trưởng thành?
Tiếp đến, Yến Thừa Cựu cũng không có quan hệ gì với bên ngoài, không thuộc về bất cứ thế lực nào, thậm chí chỉ là một "người ngoại lai".

Chẳng qua lúc này, bản lĩnh của Yến Thừa Cựu vẫn khiến người khác phải kiêng dè, còn thân phận nội gián của Dương Tuyển giả cũng không nói làm gì.

Nếu đối phương thật sự là do Dương Tuyển giả phái tới thì căn bản không cần tốn sức hỗ trợ như vậy, ba con Dương Tuyển thú này cũng đủ khiến nhà an toàn phải chịu tổn thất nặng nề.
"Mấy người muốn cho tôi vị trí bộ trưởng bộ an toàn?" Yến Thừa Cựu tràn đầy nghi hoặc nhìn đám người Lý Hổ đến thuyết phục, lúc cậu lấy được thịt cừu nướng cũng đã thức thời rời đi, sao còn bị theo dõi nữa?
"Chỉ là hư danh mà thôi." Lý Hổ căn bản không giỏi thuyết phục người khác, chỉ là vì có chút quen biết và ở gần Yến Thừa Cựu nên mới phải đến đây, chuyện này tốt nhất vẫn nên để cho người chuyên nghiệp hơn làm đi.
Người chính phủ phái tới là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, năng lực của cô rõ như ban ngày, xuất thân là luật sư, sau này lại làm chính trị, gần như không có người nào mà cô không thể thuyết phục được.

Lần này phái cô tới đây là vì muốn cô bắt được tâm tư của Yến Thừa Cựu.

"Tuổi của tôi lớn hơn cậu một chút, nếu cậu không ngại, chi bằng tôi gọi cậu là em nhé?" Cô gái vén tóc ra sau tai, mỉm cười dịu dàng.
Tuy cô lớn lên xinh đẹp nhưng không tới mức diễm lệ, mà là bộ dáng vô cùng dịu dàng, ngữ điệu mềm mại, nói vài câu ngắn ngủn đã có thể câu kéo quan hệ với Yến Thừa Cựu.
Dựa theo cách cô nói, nếu Yến Thừa Cựu chịu tiếp nhận là trăm lợi mà không có một hại.
Đầu tiên, biểu hiện của Yến Thừa Cựu tại trận chiến vừa rồi rất xuất sắc, lập công lao lớn cho nhà an toàn, phần vinh dự này xứng đáng thuộc về cậu.

Thứ hai, chức vị này tuy rằng có rất nhiều ý nghĩa danh dự nhưng lại không có thực quyền, nhưng vẫn sẽ phát lương đều đều, cũng sẽ có một ít tiện lợi.

Không cần làm việc mà vẫn có thể lãnh lương, cho dù trước hay sau tận thế thì đều rất hiếm thấy.
"Tôi không tin sẽ có chiếc bánh nhân đạo lý rơi từ trên trời xuống, nếu mấy người muốn cảm ơn tôi thì cho tôi một chút thuốc đặc hiệu và lều trại để đi ra ngoài là đủ rồi." Yến Thừa Cựu nghiêm túc trả lời.

Nếu muốn tính công lao thì công lớn nhất hẳn là thuộc về Lâm Ẩm Vô bên kia mới đúng, nhưng bên trên nhà an toàn lại trực tiếp xem nhẹ điểm này, vòng qua Lâm Ẩm Vô tới tìm cậu, điều này làm cho Yến Thừa Cựu có chút khó chịu.
Tuy cậu rất ghét Lâm Ẩm Vô, nhưng công lao cung cấp tin tức của hắn mới là cao nhất.
Nếu thật sự muốn luận công phát thưởng thì cũng nên đi tìm Lâm Ẩm Vô, chứ không phải tìm cậu đi làm bộ trưởng bộ an toàn gì đó.
"Chị biết em đang do dự." Cô gái mỉm cười lắc đầu, "Bên trên mong em đảm nhận vị trí này cùng là tùy thời tùy chỗ bảo vệ hình tượng của em mà thôi.

Tồn tại của em như là người ký thác đối với nhà an toàn vậy, giống như những minh tinh thần tượng trước tận thế, fans chưa chắc thích họ, chỉ là thích hình tượng của họ, dáng vẻ này của họ có lẽ đã thỏa mãn một chút kỳ vọng trong lòng những người đó.

Trong tận thế này có một người ký thác đem lại sự tin tưởng cho mọi người thì cũng không tệ lắm." Chỉ là nếu có thể khống chế những người ký thác này, có thể nhân cơ hội phát triển tôn giáo tín ngưỡng tuyên truyền giáo lý, chỉ là thời điểm ban đầu khi manh mối về việc này xuất hiện đã bị chèn ép mãnh liệt.
"Nhà an toàn của chúng ta so ra thì kém những nơi khác, chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn có đủ ngũ tạng*.

Nếu em muốn sống sót ở tận thế thì không thể có khả năng bất hòa với người khác được.

Nếu em muốn đi ra ngoài, hoặc là phải rời khỏi đây, chỉ cần nói với chúng ta trước một tiếng là được.

Mặc kệ nói như thế nào thì thành ý của chúng ta là thật, em có thể nghĩ lại."
*Chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn có đủ ngũ tạng: là một câu thành ngữ Trung Quốc, ví von sự vật có quy mô nhỏ nhưng tổ chức bên trong lại đầy đủ không thua kém ai.
Cô gái nói xong, rất nhanh liền rời đi.
Cô biết Yến Thừa Cựu sẽ đáp ứng.

Thiếu niên này cũng không phải người xấu, thậm chí còn có chút nhiệt huyết, từ những việc cậu đã làm có thể nhận ra được cậu là một người có tinh thần trọng nghĩa, mà đối với những người như thiếu niên này chỉ cần chân thành một chút, hẳn là sẽ không có ai cự tuyệt chuyện tốt như vậy.
Tất nhiên, "tự do" và "lựa chọn" là hai điều tất yếu.
Vòng qua vòng lại như thế này mà đặt lên trên những người tinh ý thì không thể nhịn được muốn khen một câu thủ đoạn lợi hại, nhưng đặt trong tai Yến Thừa Cựu thì cậu chỉ cảm thấy đối phương nói không có gì sai, nhưng lại có điểm không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào thì cậu không nói được.
Cuối cùng Yến Thừa Cựu quyết định quẳng chuyện này qua một bên.
Cậu nhiều lắm chỉ còn ngây ngốc ở nơi này ba tháng nữa, trong thời gian ba tháng có thể xảy ra chuyện gì? So với việc lo lắng những người này thì không bằng nghĩ cách làm sao để đi đối mặt với Lâm Ẩm Vô đi, đối phương cung cấp tin tức để mình có nhiều "công lao" như vậy, mình mà không biểu hiện một chút gì đó thì không thể nào chịu nổi.
Nhưng tưởng tượng đến việc đi dạy Lâm Ẩm Vô học võ, Yến Thừa Cựu lại cảm thấy đau đầu không thôi.
A a.
Phiền quá đi mất!
Buổi sáng hôm sau Yến Thừa Cựu vẫn đến chỗ cũ luyện võ theo lẽ thường.
Chẳng qua lần này dường như có gì đó khác.
Yến Thừa Cựu chọn cho mình một sườn núi không có ai, đến cây cối cũng không có, đất đá cằn cỗi, không có một ngọn cỏ, nghe nói nơi này trước kia là một khu mỏ, quanh năm đều có người ở đây khai thác, sau khi khai quặng xong rồi, đất đá tích lên thành một cái sườn núi nhỏ.

Mỗi lần Yến Thừa Cựu đến đây đều vắng vẻ không một bóng người, nhưng hôm nay lại đột nhiên...!Ít nhất cũng có mấy chục người.
"A, là Yến Thừa Cựu! Yến Thừa Cựu!"
"Đâu đâu, người ở đâu?"
"Ở đây ở đây!"
"Quả nhiên không trả giá thì không có thu hoạch, trời còn chưa sáng mà đã đi rèn luyện, trách không được lại lợi hại như vậy!" Một người nhịn không được cảm thán, "Tôi cũng muốn đi rèn luyện theo cậu ta!"
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn."
"A ---, nhìn cậu ta thẹn thùng kìa, đáng yêu quá!"
Yến Thừa Cựu nhìn đám người có cả trai lẫn gái trước mắt này, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
Cậu không rõ tại sao chỉ mới một ngày mà những người này lại giống như đã quen biết cậu rất nhiều năm, thấy cậu lập tức nói không dứt, cũng không rõ vì cái gì mà mình xụ mặt bọn họ lại nhìn thành thẹn thùng cho được?
Hiển nhiên Yến Thừa Cựu cũng không biết cậu ngủ một ngày, lãnh đạo nhà an toàn đã cho cậu một cái thân thế "đáng thương", bịa đặt ít nhiều chuyện xưa "cảm động lòng người", phân phát nhiều ít "ảnh chụp chân thật", đạt được toàn bộ tiêu chí, biến cậu trở thành một "ngôi sao nhà an toàn" tràn đầy năng lượng, không góc chết.
Đương nhiên, thời gian và địa điểm rèn luyện của Yến Thừa Cựu cũng được rất nhiều người có tâm moi ra.

Nói như vậy cứ từ nay về sau, fans của Yến Thừa Cựu sẽ ngày càng tăng, đến lúc đó cậu muốn rời khỏi nhà an toàn cũng phải suy xét đến tình trạng của những người này.
Các thiếu niên đều có chút tâm tư ái mộ hư vinh.
Nhưng chỉ cần không quá phận thì lãnh đạo nhà an toàn vẫn có thể chịu đựng.
Lãnh đạo nhà an toàn bàn bạc rất nhiều lần, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Yến Thừa Cựu có đi theo kịch bản của họ hay không.

Phản ứng đầu tiên của Yến Thừa Cựu chính là muốn rời khỏi đây.
Nhưng cậu cẩn thận ngẫm lại thì vẫn cảm thấy mình làm vậy có chút không nên.
Bọn họ sáng sớm đã bò dậy, nếu có thể đi theo cậu rèn luyện, cho dù chỉ học được một chút quyền pháp đơn giản cũng rất tốt, cũng không uổng công cậu đến thế giới này.
Không phải chỉ là bị mấy ánh mắt quái dị nhìn qua nhìn lại một chút thôi sao?
Thời điểm ông ngoại cậu nhiều môn đồ nhất cũng đến mấy vạn người trên thế giới, sao cậu có thể lui bước ngay lúc này?
"Khụ khụ, mọi người cũng tới đây rèn luyện hay sao?" Yến Thừa Cựu thanh thanh giọng hỏi.
"Đúng vậy, chúng tôi tới để rèn luyện." Mọi người trăm miệng một lời.
"Vậy...! Chúng ta cùng rèn luyện đi." Yến Thừa Cựu đối diện với bọn họ, âm thầm thôi miên bản thân đây đều là người máy người máy, sau mới ra vẻ đứng đắn, quyết định dạy họ một bộ quyền pháp đơn giản nhất.
Lâm Ẩm Vô nhận được một đoạn ghi hình không mấy rõ ràng, là của Tuyết Yêu gửi đến.
Thừa dịp thời gian mặt trời đen xuất hiện kéo dài, liên minh Dương Tuyển giả đã chính thức được thành lập, họ chẳng những nhân cơ hội này hấp thu không ít Dương Tuyển giả mới thức tỉnh, thậm chí ở phương diện thuần hóa Dương Tuyển thú còn đạt được một vài thành quả nhất định.

Ban đầu phạm vi hoạt động của mấy nhóm Dương Tuyển giả không lớn, còn bây giờ thì khác.
Bọn họ chỉ có thể hoạt động trong một nửa thời gian của toàn bộ ban ngày.
Cho dù là nhân số ít, trang bị không tốt, nhưng chỉ cần lợi dụng thời gian tốt thì hết thảy đều không phải là vấn đề.
Mà thói hành xử khác người và hành động cả gan đến sống chung với con người của Lâm Ẩm Vô tự nhiên cũng trở thành "dị loại", trở thành đối tượng đối đầu của một ít người cầm đầu Dương Minh.
Trong đoạn ghi hình có vài bóng dáng Lâm Ẩm Vô nhìn thấy hơi quen mắt, chỉ là so với thời điểm phóng đãng và bừa bãi vào một năm trước thì hiện giờ họ đã có vẻ tối tăm ổn trọng hơn không ít, mặt mày cũng nhiều thêm một chút dã tâm.
Thật buồn cười, rõ ràng những Dương Tuyển giả này không có gì khác với người bình thường, lại cố tình cảm thấy mình không cùng một giống loài với con người.
Mặt mũi của người ngồi chính giữa trong đoạn ghi hình không rõ lắm, rốt cuộc cũng là lén lút ghi hình ở khoảng cách hữu hạn, chẳng qua cho dù hình ảnh mơ hồ, âm thanh hỗn loạn thì chỉ cần Lâm Ẩm Vô liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra gã.
Môn Vương A Phàm.
Thời điểm trước tận thế Môn Vương A Phàm là một tên trộm, nghe nói dã tâm rất lớn nhưng không phải người chuyên nghiệp, ngược lại nợ không ít tiền, may mắn là gã phá sản vào đêm trước tận thế, chẳng những nhảy lầu không chết mà còn thức tỉnh thành Dương Tuyển giả.

Mà bước đầu tiên sau khi trở thành Dương Tuyển giả của gã là giết hết chủ nợ trước kia.
Nhưng vô cùng không khéo, Lâm Ẩm Vô cũng là một trong những chủ nợ của gã.
Thời điểm lần đầu A Phàm muốn đánh lén Lâm Ẩm Vô, ngược lại còn bị Lâm Ẩm Vô dùng bài tây làm bị thương một bên mắt, chẳng qua vết thương này cũng không gây được bao nhiêu trở ngại đối với Dương Tuyển giả, hiện giờ chỉ còn một vết sẹo nho nhỏ lưu lại trên mặt Môn Vương A Phàm.
Câu chuyện xưa này gần như không có bao nhiêu người biết, nhưng Lâm Ẩm Vô rất rõ tính cách của A Phàm, gã vẫn luôn nhẫn nhịn không nói cũng vì chưa tìm được thời cơ thích hợp để giết hắn mà thôi.

Nhưng hiện giờ gã sống rất tốt, ngược lại đã trở thành lão đại Dương Minh.
Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không có bao nhiêu người có thể thoát khỏi tay hắn như vậy.
"Nhìn mặt những con người này đi." Một người ngồi bên phải Môn Vương A Phàm kêu gào, "Lúc trước khi chưa thức tỉnh, những con người này đã bắt không ít bạn bè của chúng ta, thế mà còn nhịn được hay không nhịn được gì nữa.

Bọn chúng có thể bắt được một ít thì chúng ta còn bắt được nhiều hơn! Lão đại, ta đã bắt được ba vạn người trên đỉnh núi phía đông kia, hôm nay mặt trời xuống núi, nếu vận khí tốt thì không chừng có thể thức tỉnh một hai người."
"Không vội." A Phàm ngăn hắn lại, "Trước mắt chúng ta vẫn không nên trêu chọc những đại căn cứ đó, vẫn nên bắt đầu từ những căn cứ nhỏ đi.


Chờ đến lúc tích cóp đủ người từ các căn cứ nhỏ rồi chuyển mục tiêu sang đại căn cứ cũng không muộn.

Thời điểm mặt trời đen xuất hiện là thời điểm mà chúng ta mạnh nhất, cho dù những người đó có muốn cứu viện thì cũng không kịp."
"Thế cũng được."
Có rất nhiều người trong đoạn ghi hình bắt đầu ríu rít, thảo luận việc nên bắt đầu tấn công mấy căn cứ nhỏ đó như thế nào.

Lâm Ẩm Vô nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể cho họ đắc ý quá được, dứt khoát lấy ra vài tin tức mấu chốt đưa đến đại căn cứ.
Ha, chỉ có thể để hai bên đấu đến ngươi chết ta sống thì hắn mới sống an ổn được.
Xa xa, vài bóng người lén lút đi vào bên trong mật thất.
Nói là mật thất nhưng thiết kế còn xa hoa hơn cả biệt thự trên mặt đất gấp mấy lần, nghe nói ban đầu nơi này là do các phú hào nổi tiếng muốn tìm niềm vui nên mới cố ý cho người xây dựng, sau tận thế mới bị nhóm Dương Tuyển giả chiếm.

Môn Vương A Phàm trước kia là một tên trộm, có nghiên cứu một chút về kết cấu của kiến trúc, sau khi chiếm được biệt thự thì phát hiện còn có một tầng hầm ngầm dưới mặt đất, dứt khoát biến nó trở thành nơi bàn việc lớn của gã và đám tâm phúc.
Những Dương Tuyển giả có thể đi vào nơi này đều cầm cờ đi trước trong danh sách Dương Tuyển giả nguy hiểm của đại căn cứ, trong tay ít nhiều cũng giết hơn một mạng người, cho dù là Dương Tuyển giả thì cũng chết trong tay chúng không ít, ác danh có thể nói là kém đến cực điểm.

Nhưng có một số việc mà cũng chỉ có "nhân tài" như chúng mới có thể làm.
Những Dương Tuyển giả này đã từng giải quyết không ít phiền phức cho Môn Vương, cũng có chút hiểu biết với mật thấ, sau chốc lát đều đã đến trước mặt gã.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
"Gặp qua Môn Vương."
"Các ngươi không cần câu nệ quá." Môn Vương A Phàm quay đầu, trên gương mặt thành thật trung hậu mang theo một ít ý cười thong dong, "Sở dĩ ta gọi các ngươi đến đây là vì hy vọng các ngươi có thể vì ta mà làm một số chuyện."
"Môn Vương cứ việc phân phó."
"Lâm Ẩm Vô xuất hiện ở nhà an toàn của thành phố Z, các ngươi đến đó xem xem.

Yên tâm, ta không cử các ngươi đến đối phó hắn, thực lực của hắn ta biết rất rõ ràng." A Phàm sờ vết sẹo trên mắt mình, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, "Ta nghi ngờ có nội gián của Lâm Ẩm Vô trong Dương Minh, các ngươi đều là người mà ta tin tưởng, bằng không ta cũng sẽ không giao phó cho các ngươi!"
"Còn thỉnh Môn Vương phân phó."
"Lẩm Ẩm Vô từ trước tới nay là một người không trục được lợi thì cũng không thèm quan tâm, hắn lựa chọn cái nhà an toàn chim không thèm đến ở thành phố Z kia khẳng định có thứ gì khiến hắn coi trọng.

Các ngươi nhớ rõ, cho dù thứ Lâm Ẩm Vô coi trọng là đồ vật hay con người thì cũng phải trộm về đây, hiểu chưa?" Môn Vương A Phàm cảnh cáo nói, "Không cần đối diện chiến đấu với hắn!"
"Rõ!"
Lúc này A Phàm mới vừa lòng gật đầu, hứa hẹn sẽ cho những người này không ít đồ vật rồi để bọn họ rời đi.
Gã không thể đơn thương độc mã giết chết Lâm Ẩm Vô, chẳng qua nếu có thể dẫn hắn đến địa bàn của gã thì, haha, người khinh ta một tấc, ta đòi lại một vạn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui