Yến Thừa Cựu không ngờ Lâm Ẩm Vô có thể nắm được điểm mấu chốt của Hàn Băng chưởng nhanh như vậy.
Lâm Ẩm Vô ngưng tụ một lớp băng sương mỏng trong lòng bàn tay, cậu thật sự không có cách nào qua mắt lương tâm để chê Lâm Ẩm Vô học dốt, hắn quá xuất sắc rồi! Thiên phú võ thuật của Yến Thừa Cựu cũng không thua ai, nhưng không ngờ đến chuyện Lâm Ẩm Vô chỉ mới vừa học mà đã có thể trở thành cái dạng này.
Không có tâm pháp nội công mà Lâm Ẩm Vô vẫn có thể dùng năng lực Dương Tuyển giả của mình để thay thế, đồng thời cũng đạt hiệu quả rất cao!
Thậm chí Yến Thừa Cựu còn bắt đầu hối hận.
Lúc đang là Dương Tuyển giả thì Lâm Ẩm Vô đã rất khó đối phó rồi, nếu hắn thật sự tinh thông Cổ Võ thì chỉ sợ trên thế giới này không còn ai có thể ngăn được hắn.
Nhưng nhìn bộ dáng của Lâm Ẩm Vô cũng không giống muốn phát điên.
Ít nhất hắn ở trong nhà an toàn này chưa từng chủ động ra tay với ai.
Cho dù nhóm quân nhân vạn phần phòng bị Lâm Ẩm Vô cũng không thể không thừa nhận, trên một mặt nào đó, Lâm Ẩm Vô giống như một thích khách đơn độc, chỉ cần không dính dáng tới hắn thì Lâm Ẩm Vô cũng không có tâm tư so đo với ai.
"Đủ rồi, Cổ Võ không phải chỉ học một hai ngày là có thể giỏi." Yến Thừa Cựu nhịn không được nói, "Với bản lĩnh của anh căn bản không cần tôi dạy."
Đại khái là sau khi học xong Hàn Băng Chưởng tâm tình của hắn cũng không tồi, Lâm Ẩm Vô phá lệ trả lời Yến Thừa Cựu một câu, "Cái gì càng khó học thì tôi càng có hứng thú."
Trước tận thế, hắn cho rằng những gì mình có thể làm được đã là giới hạn, nhưng sau khi thức tỉnh hắn lại phát hiện ra mình còn có thể trở nên lợi hại hơn, thế giới mà hắn nhìn thấy càng thêm rộng lớn.
Hắn đưa năng lực của mình tới đỉnh cao trong một năm, thời điểm muốn đi tiếp lại phát hiện có một bức tường thật lớn ngăn cản hắn, tiến thêm bước nữa là vô vàn chông gai, làm hắn không thể không lùi về phía sau để tự bảo vệ mình.
Tất nhiên Lâm Ẩm Vô không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, nhưng hắn đã thử qua không ít biện pháp mà vẫn chỉ có thể dậm chân tại chỗ.
Nhưng từ lúc gặp được Yến Thừa Cựu, hắn đã nhìn thấy năng lượng Cổ Võ trên người cậu, Lâm Ẩm Vô phát hiện ra mình thế mà còn có thể dùng cách khác để tiến lên, hơn nữa còn không bị năng lượng khổng lồ kia ngăn chặn, sao Lâm Ẩm Vô có thể không hưng phấn cho được? So với việc làm sao để sống sót trong tận thế thì Lâm Ẩm Vô hiển nhiên sẽ để ý Cổ Võ hơn.
Lâm Ẩm Vô từng nói với Yến Thừa Cựu rằng trong tương lai thế giới này sẽ chỉ còn lại những Dương Tuyển giả sống sót, đây không phải là một lời nói dối, nhưng cũng không phải là sự thật tuyệt đối.
Người thường chết trước, Dương Tuyển giả rồi cũng sẽ nối gót theo sau, nhiều nhất là sau mười năm.
Không phải toàn bộ đều sẽ đột nhiên chết hết, mà là lúc chỉ còn lại Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú mới là lúc tử vong bắt đầu.
Mà đến lúc ấy, hắn sống còn không nổi thì "hứa hẹn" bảo đảm Yến Thừa Cựu sẽ sống sót kia cũng không có cách thực hiện.
Binh bất yếm trá*, hắn có thể sống đến khi nào thì Yến Thừa Cựu sẽ sống đến khi đấy, cũng không thể tính là gạt người.
*Binh bất yếm trá: chiến đấu bất chấp thủ đoạn
"Người ở thành phố Z chung quy cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Còn ở thủ đô, ở A quốc, thậm chí là Bạch Minh, nơi nơi đều là những thứ mà cậu chưa từng nghĩ đến." Lâm Ẩm Vô nghiêm túc nhìn Yến Thừa Cựu nói, "Có rất nhiều Dương Tuyển, cậu cũng không phải không hiểu đạo lý kiến nhiều cắn chết tượng.
Nếu tôi chỉ đứng dậm chân tại chỗ thì sớm muộn cũng sẽ chết trên tay người khác, cậu cũng không ngoại lệ."
"Bạch Minh?"
"Liên minh ba thế giới đứng đầu, tôi có qua lại với bọn họ một chút." Lâm Ẩm Vô nhún nhún vai nói, "Cũng có không ít Dương Tuyển giả ngầm qua lại với họ, họ coi tôi như cái đinh trong mắt, có lúc luôn tìm tôi làm phiền."
Yến Thừa Cựu ở trong lòng suy nghĩ một phen nhưng vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân.
Cậu đối với thế giới này vẫn chưa rõ ràng lắm, lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Cậu có thể hỏi Tạ Tư Hàm, còn Lâm Ẩm Vô thì không.
Đại khái Lâm Ẩm Vô đã nhìn thấu hết những lá bài trong tay cậu, tốt nhất vẫn nên giữ lại một con át chủ bài.
"Anh đã học được Hàn Băng chưởng rồi, giao dịch đầu tiên dừng ở đây đi." Yến Thừa Cựu khẽ nhíu mày, cậu cũng không muốn qua lại với Lâm Ẩm Vô quá nhiều.
Nói chuyện với Lâm Ẩm Vô càng nhiều thì cậu càng dễ tức chết.
Nói cho cùng, cậu vẫn còn trẻ.
So tâm kế cùng con cáo già Lâm Ẩm Vô này chẳng khác nào đi tìm đường chết.
Không thể trêu vào cũng không có nghĩa là trốn không nổi.
"Được." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu, không quá để ý đến thái độ lạnh nhạt của Yến Thừa Cựu, trái lại giao dịch rõ ràng như vậy càng đem lại lợi ích cho cả hai bên.
Lâm Ẩm Vô triệt để thu hồi lực đạo của Hàn Băng chưởng, một lần nữa khôi phục bộ dáng tri thức phong độ, nghiêm túc nói, "Tôi rất mong chờ vào lần hợp tác kế tiếp." Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, lúc này là Hàn Băng chưởng thì sau này sẽ còn cái gì nữa?
Yến Thừa Cựu "Ừ" một tiếng, cũng không phản bác lời của Lâm Ẩm Vô, nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Lâm Ẩm Vô cũng không giận, hắn chưa bao giờ thích người khác, nếu hắn nguyện ý thì hoàn toàn có thể biến thành bộ dáng mà Yến Thừa Cựu thích, giống như cách mà hắn biến thành người khác trước tận thế, nhưng hắn lại không muốn làm vậy.
Trước khi thức tỉnh hắn là Lâm Ẩm Vô, sau khi thức tỉnh vẫn là Lâm Ẩm Vô.
Hắn vẫn còn cảm nhận được hơi tàn lạnh băng còn lưu lại trong không khí, khóe miệng dần dần kéo cao.
Cổ Võ cũng rất tốt nhỉ.
Chỉ bằng cơ thể con người mà đã có thể đạt tới cường độ như vậy!
- -----------
Hội nghị cấp cao nhà an toàn của thành phố Z.
Ở phòng hội nghị trong tầng thứ hai nhà an toàn, có mười mấy người ngồi đoan đoan chính chính.
Quần áo trên người bọn họ rõ ràng tốt hơn cư dân trong nhà an toàn, ít nhất vẫn bảo đảm được tiêu chuẩn bình dân trước tận thế.
Hiện giờ kiếm đồ ăn còn khó, chỗ nào còn có thể phân tâm sản xuất những thứ khác? Mấy thứ quần áo gì đó có ba bốn vết khâu vá là chuyện bình thường.
"Chỉ trong một ngày mà đã có gần một ngàn người phát bệnh, nội trong ba giờ mà tỉ lệ tử vong đã đạt tới 70%, những người còn lại chỉ sợ cũng không nhịn được bao lâu.
Theo thống kê của căn cứ, người bệnh đều trên 45 tuổi, một số người trẻ tuổi hơn đều có hệ miễn dịch suy yếu hoặc có bệnh trong người..." Cô gái cầm sấp tài liệu trong tay đọc lên.
Họ đều đã nhìn qua những số liệu trong bảng thống kê đó, chỉ là ngồi xuống nghe thêm một lần vẫn khiến người họ run như cầy sấy.
Khái niệm gần một ngàn người là như thế nào? Tổng cộng nhân số của nhà an toàn bọn họ mới chỉ được mười vạn, mới một ngày mà đã chết nhiều như vậy, chỉ sợ sau khi mặt trời mọc sẽ còn chết không ít người.
Không phải là nói suông, ai biết bọn họ còn có thể chịu thêm bao nhiêu lần như vậy nữa?
Trước tận thế người 45 tuổi vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng sau một năm tận thế hoành hành, thường xuyên ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng lo lắng khiếp sợ, tốc độ lão hóa ngày càng nhanh.
Người 30 tuổi giống như người 40 tuổi, mà người 40 tuổi lại giống người 50 tuổi.
Mà những người già thật sự kia đã chết ngay sau khi tận thế bắt đầu.
"Những người này đều là sức lao động không thể thiếu của chúng ta, sẽ có bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi chịu trồng trọt?" Một người đàn ông trung niên nhịn không được mà vỗ mạnh lên bàn, "Mẹ nó, còn muốn cho người ta sống nữa hay không?"
Không có người nào quản việc gã thô tục, nếu chửi rủa có tác dụng thì họ cũng có thể dùng từng giây từng phút để mắng người khác.
Người ngồi ở chỗ này gần như đều là người được phái đến từ giới thực quyền.
Chính phủ, quân đội, viện Khoa học.
Cuộc sống của họ cũng không tốt hơn người thường bao nhiêu, trái lại, ngồi trên chỗ cao, chỉ cần tố chất tâm lý kém một tí thì đã sớm bị đuổi xuống, thậm chí còn có người trực tiếp tự sát, người có thể lưu lại không thể nghi ngờ đều là nguyện ý vì việc lớn, hơn nữa còn có tố chất tâm lý có thể vượt qua thử thách.
Nhưng cho dù có tâm lý tốt cỡ nào thì họ cũng sắp chịu không nổi rồi.
Người bình thường chỉ cần đảm bảo sự an toàn của bản thân, còn họ phải đảm bảo sự an toàn của một vạn người.
Họ biết rất nhiều thứ sau tận thế, nhưng họ lại không thể nói ra.
Những phương án dụ dỗ trước kia đều không thể dùng, chỉ có mình đồng da sắt và tâm trí ổn định mới có thể miễn cưỡng duy trì.
"Viện sĩ Chu, chỗ ông không có gì tiến triển gì à?"
Vì sự xuất hiện của hai quả trứng Dương Tuyển thú sắp nở nên Chu Từ đương nhiên được giữ lại, đối với người của viện Khoa Học cũng là chuyện tốt.
Đáng tiếc họ còn chưa kịp nhờ viện sĩ Chu dạy dỗ thì đã xuất hiện một đám người phát bệnh.
"Mặt trời đen biến hóa quá nhanh, chúng tôi không theo kịp, theo thời gian kéo ngày càng dài, cường độ ánh sáng so với lúc trước đã tăng thêm 20%.
Từ lúc nhà an toàn xây xong tới nay, năng lượng còn sót lại trong không khí không ngừng tích tụ trong cơ thể con người, chỉ sợ ngày hôm qua đã tới giới hạn." Sắc mặt Chu Từ vô cùng khó coi, "Những căn cứ khác đều xuất hiện tình trạng như vậy, chỉ có căn cứ quốc gia là đỡ hơn một chút."
"Không ai có thể dự đoán được mặt trời đen, mấu chốt hiện tại là phải làm sao bây giờ?"
"Trừ...! Trừ bỏ gia tăng lớp phòng ngự ban đêm thì không còn cách nào khác." Chu Từ trầm giọng nói, "Con Dương Tuyển thú trước kia mà Dương Tuyển giả nọ dùng để mua phòng tuy rằng đã mất đi năng lực hành động nhưng vẫn còn sống, mỗi ngày chúng ta đều lấy máu từ cơ thể của nó, đến bây giờ cũng tích được một ít.
Chỉ là nếu lấy thứ này làm vật liệu gia tăng lớp phòng ngự thì không thể sản xuất thuốc đặc hiệu."
Chu Từ vừa nói xong, những người khác lập tức rơi vào trầm mặc.
Những Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú sau khi thức tỉnh chẳng những hành tung quỷ dị mà còn cực kỳ khó bắt, với số lượng của chúng thì muốn bắt nhiều cũng không có khả năng.
Nhưng chỉ có chúng mới có thể phòng chống được ánh mặt trời, cho dù là thuốc hay là gia tăng lớp phòng ngự thì cũng không thể thiếu.
Lựa chọn nhìn những bệnh nhân chết đi hay là bảo vệ tính mạng của cư dân trong nhà an toàn, đáp án cũng không cần nói ra.
Bọn họ hao hết tâm tư mới có thể thành lập một nhà an toàn nho nhỏ trong tận thế, cũng vì muốn bảo vệ sự an toàn của mọi người, khiến cho bọn họ có thể sống sót trong tận thế.
Nhưng hiện tại họ chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người từng người chết đi...
Những bệnh nhân trong đó, cũng có không ít người là bạn bè hay người nhà của họ, nhưng vì dồn hết sức lực để xây dựng nhà an toàn mà bây giờ rõ ràng có thuốc trong tay nhưng lại không thể đi cứu người ta.
Dã tâm của con người đều sẽ ngày càng lớn lên, trong tận thế khắc nghiệt như vậy chẳng sợ có người tranh quyền đoạt lợi với bọn họ, chỉ cần mặt trời đen còn xuất hiện một ngày thì những ý tưởng đó đều sẽ bị chôn vùi vào sâu trong lòng người.
Dùng để sản xuất thuốc hay để gia tăng lớp phòng ngự, đáp án đã định, nhưng không ai nói ra.
Cuối cùng, một người trong góc vẫn luôn trầm mặc mở miệng, âm thanh nghẹn ngào khó nghe "...!Gia tăng lớp phòng ngự đi, trong nhà an toàn còn rất nhiều thanh niên trẻ tuổi, trong khoảng thời gian này đại căn cứ bên kia phỏng chừng cũng mất rất nhiều người, đến lúc đó không chừng họ còn có thể đến đại căn cứ."
"Tất cả tăng tốc, tận lực chuẩn bị mọi thứ trong đêm nay, điều động các cư dân cùng nhau tham gia.
Có chuyện cho họ làm thì mới có thể ngăn cản khủng hoảng tràn lan.
Nếu có người muốn nhân cơ hội này tung lời đồn thất thiệt, cho phép giết ngay tại chỗ!" Người bên quân đội cũng bổ sung một câu.
"Bệnh viện cũng yêu cầu một ít người." Chu Từ thở dài nói, "Tuy rằng xác suất không cao lắm nhưng có lẽ sẽ xuất hiện một hai Dương Tuyển giả."
Mà những Dương Tuyển giả này phải sống sót trong tập thể của họ.
Bọn họ cần máu của Dương Tuyển giả, nhiều hơn một chút thôi cũng được.
"Ở thời tận thế này, cho dù là chết hay sống thì cũng có khác gì nhau đâu?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...