Tận Thế Tới Rồi Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta


Hoàn hảo!
Thẩm Tâm trực tiếp xuống xe đi vào.

"Hái dâu tây phải không, một người 50 tệ, hái thoải mái không giới hạn thời gian, trong nhà kính có camera giám sát, xin tự nhiên! "
Một bà dì quấn áo khoác, vừa xem điện thoại vừa hạp hạt dưa.

"Nhà kính này cho thuê không?"
"Hả?" Bà dì vẻ mặt nghi hoặc.

Xem ra vẫn phải tìm một cái cớ thích hợp.

Thẩm Tâm hít một hơi thật sâu, cố gắng nói giọng thật ngây thơ và dễ thương.

"Cô ơi, đoàn phim chúng cháu cần một nhà kính trồng dâu tây để quay phim, thời gian một tháng, nhà kính của cô vừa khéo nhưng kinh phí của cháu ít lắm! "
"Quay phim à? Tốt quá! Kinh phí ít là bao nhiêu?"
"Hai vạn?" Thẩm Tâm cân nhắc một chút, đưa ra mức giá mà chủ vườn sẽ không từ chối.

"Á, hai vạn? Đủ rồi đủ rồi.

"
Nhà kính trồng dâu tây này một tuần cũng không có mấy người đến, hai vạn đã là rất nhiều rồi.


"Hihi, vậy thì tốt quá, cô ơi cháu add zalo cô, chuyển tiền cho cô ngay, cô tốt bụng quá.

"
Thẩm Tâm trực tiếp chuyển khoản cho đối phương, còn đặc biệt ghi chú là tiền thuê nhà kính.

Giả vờ giả vịt.

Mãi đến khi đối phương nghe thấy tiếng "Ting", nhận được tiền chuyển khoản, vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.

"Nhưng mà cô ơi, chúng cháu quay phim cần phải bảo mật toàn bộ, camera giám sát trong nhà kính phải gỡ hết xuống.

"
"Được được được, chuyện nhỏ, cô sẽ tắt ngay cho cháu.

"
"Đây là chìa khóa nhà kính, cháu cất cẩn thận, dâu tây trong này cứ ăn thoải mái.

"
"Một tháng sau cô đến lấy nhà kính nhé.

"
Xong việc, bà dì đi xe điện chạy mất, để lại Thẩm Tâm một mình đứng trong nhà kính.


Thẩm Tâm đi một vòng, xác nhận không có bất kỳ thiết bị giám sát nào.

Đây chỉ là một trạm trung chuyển tạm thời, cô có nhiều vật tư như vậy, không thể chuyển đến khu chung cư, càng không thể biến mất trước mặt người ngoài.

Sau đó gửi địa chỉ này cho các ông chủ cửa hàng lương thực và cửa hàng kim khí.

Thẩm Tâm bắt đầu nấc cụt.

Nấc!
Nấc!
Đây là một tật của cô, cứ đói quá là nấc cụt không ngừng.

Thở dài, lại lái xe về phía thành phố.

"Ting ting ting"
Thẩm Tâm vừa đẩy cửa kính của KFC ra, điện thoại lại reo.

Hiển thị tên người gọi là Quách Vũ Du.

Nhìn thấy cái tên này, ánh mắt Thẩm Tâm lạnh đi.

Cô không quên, trong ngày tận thế, cô khó khăn cầu sinh, vất vả lắm mới sống sót đến năm thứ ba, nhờ vào khả năng chiến đấu xuất sắc, giành được suất vào căn cứ loài người, hy vọng đã ở ngay trước mắt.

Nhưng trong một trận chiến ác liệt, cô gặp Mã Văn Bân Bân và cô bạn thân Quách Vũ Du, hai người vì muốn sống sót, đã nhân lúc cô bị thương mà đánh lén, giết chết cô rồi chia xác làm mồi nhử!
Nỗi đau thấu xương, đến chết cô cũng không thể quên!
Điện thoại cứ reo mãi không ngừng!.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận