Tận Thế Tới Rồi Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta


Thẩm Tâm lại chăm chú nhìn vào tòa tháp nước cao ngất trước mặt, mắt sáng rực.

Nó lớn hơn rất nhiều so với bồn chứa nước của cô.

"Tháp nước cao quá, ở đây có bao nhiêu nước vậy?"
Người gác cổng tự hào nói: "Ở đây của chúng tôi là trạm cấp nước lớn nhất Tô Thành, nửa Tô Thành đều dựa vào đây để dùng nước.

"
"Vài tòa tháp nước này cộng lại có tới cả nghìn tấn nước.

"
Hơn một nghìn tấn?
Vậy thì tốt rồi!
"Các chú giỏi quá, cháu có thể sờ nó không?"
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tâm tràn đầy vẻ sùng bái.

"Sờ đi, sờ đi! "
Vậy thì không khách sáo nữa!
Thẩm Tâm không nói hai lời, trực tiếp đặt tay lên thành tháp nước, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dụng tâm cảm ứng dòng nước sau bức tường.


Ý niệm vừa động, cô đã cảm ứng thấy trong không gian đột nhiên xuất hiện một lượng nước lớn.

Giống như một hồ nước lơ lửng trong không gian, tụ lại với nhau nhưng lại chực đổ, cần cô dùng ý niệm mạnh mẽ để khống chế, phải nhanh chóng đưa nước vào bồn nước.

"Cháu nhớ ra có việc, cháu đi trước.

"
Thẩm Tâm trực tiếp tháo mũ bảo hiểm, đặt vào lòng người gác cổng, nhanh chóng đi về phía cổng lớn.

"Cô không lấy đường ống nước nữa sao?"
Người gác cổng hét lên ở phía sau nhưng Thẩm Tâm căn bản không thèm để ý đến ông ta.

Thẩm Tâm mở cửa xe, nổ máy, lái xe với tốc độ nhanh nhất trở về nhà kính.

"Bồn nước còn bao lâu nữa thì lắp xong?"
Thẩm Tâm sắc mặt nghiêm trọng hỏi ông chủ.

"Còn năm phút nữa là xong.

" Ông chủ cửa hàng kim khí cầm súng hàn, mồ hôi đầy đầu.


"Làm phiền các anh nhanh một chút.

"
Có tiền là có quyền, công nhân chỉ có thể tăng tốc độ làm việc.

Thẩm Tâm mặt không biểu cảm đứng bên cạnh.

Bây giờ cô toàn thân nóng ran, đầu đau như búa bổ, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, chỉ cảm thấy không gian trong ý thức như sắp nổ tung.

Không gian là vô hạn, không thể thực sự bị phá hỏng, lời giải thích duy nhất là lượng nước cô vừa thu vào quá lớn, tinh thần lực đã tiêu hao gần đến cực hạn.

Không lâu sau, trán cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

"Bà chủ, bồn nước làm xong rồi!"
Thẩm Tâm vẫy tay, ra hiệu cho họ nhanh chóng rời đi.

Đợi đến khi người công nhân cuối cùng rời khỏi nhà kính, Thẩm Tâm nhịn đau kiểm tra một lượt, xác nhận không có ai mới khóa trái cửa.

Sau đó mới đặt hai tay lên bồn nước.

Phù!
Cảm giác lạnh lẽo tức thì khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều.

Dốc hết sức điều động ý niệm, đưa từng đợt nước trong không gian vào bồn nước.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận