Rốt cuộc thì nhóm Lôi Dịch cũng tìm tới, cô cần thiết phải rời đi, nhưng cách để rời đi cũng là vấn đề.
Đột nhiên biến mất chắc chắn không được, vạn nhất hắn đi tìm cô tìm đến căn cứ Cao Dương thì phải làm sao bây giờ.
Nhưng cũng không thể bình bình đạm đạm rời đi, có quỷ mới biết hắn có thể quên cô khi cô rời đi hay không.
Cho nên cô mới cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữ tang thi trí tuệ không thể cử động, mà nữ tang thi trí tuệ muốn gϊếŧ cô chỉ có thể lợi dụng bạn gái.
Sở Du Ninh cảm thấy ý tứ của mình biểu đạt thật đúng chỗ, sau đó xoay người rời đi, Diệp Thần tất nhiên muốn đi lên cản, Sở Du Ninh lại đột nhiên quay đầu lại "Nếu anh còn dám tiến lên một bước tôi liền đập chết cô ấy!" Dứt lời chỉ về phía bạn gái.
Diệp Thần theo bản năng dừng lại bước chân, lại đối lấy nụ cười lạnh lùng của Sở Du Ninh.
Như vậy hắn trơ mắt nhìn cô rời đi, đầu óc một mảng bối rối.
Cũng nhờ hiện giờ chỉ số thông minh của Diệp Thần còn không có, bằng không Sở Du Ninh làm sao có thể đi dễ dàng như vậy?
Ngay khi cô trở lại siêu thị nhỏ lần nữa, vừa đúng lúc chạm phải ba người Lôi Dịch.
Bước chân Sở Du Ninh đột nhiên dừng lại, chậm chạp không tiến lên.
Nước mắt lại bùm bùm chảy xuống dưới.
"Ninh Ninh!" Lôi Dịch đi nhanh lên trước, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng biến thành tang thi của cô.
Sở Du Ninh không có cử động chỉ là không tiếng động khóc thút thít, Lôi Dịch cũng không rảnh lo lắng liệu cô có thể nhiễm virus tang thi hay không.
Ôm chặt cô "Thật xin lỗi anh đã tới chậm…."
Sở Du Ninh vừa chảy nước mắt vừa lắc đầu, cũng không nói cái gì, cũng không có ôm lại hắn.
Ánh mắt Lôi Dịch trầm xuống, cô lại bị anh ghẻ lạnh….
đúng vậy, hắn đáp ứng phải bảo vệ cô thật tốt vậy mà lại đánh mất cô lâu như vậy….
Trong lòng Lôi Dịch hiện lên một tia đau đớn, khổ sở nắm thật chặt hai tay.
Nếu Sở Du Ninh mắng hắn có lẽ hắn còn có thể có chút dễ chịu, nhưng cô không chịu nói cái gì chỉ liên tiếp khóc, khóc đến mức tim Lôi Dịch muốn tan chảy.
Đúng vậy là đau lòng muốn tan nát chứ không phải muốn tan chảy.
Điều này có sự khác biệt…..
Một người đau lòng đến nông nỗi muốn tan nát cõi lòng, tất nhiên là yêu đến mức không thể tự kiềm chế, hiện tại Lôi Dịch có chút thích Sở Du Ninh, thích cô ngoan ngoãn, thích cô mềm mại, cũng thích cơ thể cô, nhưng những điều này còn không đạt được đến trình độ yêu.
Cho nên, Sở Du Ninh không tiếng động nào mà khóc thút thít, sẽ chỉ làm cho trái tim hắn càng mềm thêm, càng thêm muốn đem cô ôm vào trong ngực, cũng….
càng thêm thích cô.
Đặc biệt hiện tại cô vẫn là hình tượng một nữ tang thi xinh đẹp, một nữ tang thi như thế ngoan ngoãn khóc ở trong ngực hắn….
Lôi Dịch nhất thời cứng.
Đương nhiên Sở Du Ninh biết Lôi Dịch yêu thích nên mới khóc như vậy, một điều nữa chính là cô biết Diệp Thần chắc chắn vẫn luôn chú ý đến bên này, nếu lúc này cô khóc hắn khẳng định sẽ ngồi yên, bởi vì cô bị hắn ủy khuất nên mới khóc, như vậy cô mới có thể cùng nhóm Lôi Dịch toàn thây rút lui.
Đúng như dự liệu của Sở Du Ninh, Diệp Thần cũng không có đuổi theo, trước khi lên xe Lục Dĩ Minh liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái.
Khác với Lôi Dịch không biết gì, lúc ấy hắn ở đấy, nhìn thấy Sở Du Ninh hướng về phía người đàn ông mặc áo choàng xin giúp đỡ mà người đàn ông mặc áo choàng lại thờ ơ, cuối cùng dẫn tới việc cô ngã ra ngoài xe.
Đối mặt với ủy khuất do tiếp cận với sống chết, cô lại chỉ khóc mà không nói cái gì…..
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh hơi hơi trầm xuống, người con gái như vậy thật sự thích hợp với đội chiến đấu phức tạp như bọn họ sao?
Mắt thấy muốn tới căn cứ Cao Dương, Sở Du Ninh rốt cuộc ngừng khóc, lại biến trở lại bộ dạng xấu xí, trong lúc Lôi Dịch vẫn luôn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô giống như một đứa trẻ, ngay cả lúc căn cứ kiểm tra cũng không chịu buông.
Nhìn thấy căn cứ quen này ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, không nghĩ tới lúc cô quay trở lại nơi này là khóc ở trong ngực người đàn ông khác.
Dùng thân phận của Lôi Dịch đối với căn cứ Cao Dương tất nhiên có thể chờ được tiếp đón cao cấp nhất, biểu hiện trực tiếp nhất chính là bọn họ bị sắp xếp ở gần biệt thự của Cao Dương nhất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...