Mà Lôi Dịch cũng không nhàn rỗi, thả một tia sét lớn đánh rớt con tang thi hệ thổ kia.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, con tang thi tang thi lại kêu lên, lúc này có thêm bốn con tang thi có dị năng bị điều lại đây đối phó bọn họ.
Lôi Dịch nhăn mày lại nhìn về phía phương hướng thành phố "Bao lâu nữa mới có thể tới rìa thành phố?"
"Nửa tiếng!" Lục Dĩ Minh trầm giọng nói.
"Tôi đối phó với con tang thi nữ kia, các anh mau chóng che chở giáo sư!" Lôi Dịch trầm giọng nói.
Sở Du Ninh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lôi Dịch, Lôi Dịch cảm nhận được ánh mắt của cô cũng quay đầu nhìn "Sao vậy?"
Sở Du Ninh vội vàng lộ ra vẻ mặt lo lắng "Anh phải cẩn thận!"
Trong mắt Lôi Dịch hiện lên một tia mềm mại "Em cũng cẩn thận!"
Không! Sở Du Ninh không phải muốn nói Lôi Dịch cẩn thận, mà là lúc này anh không ở cạnh cô bảo vệ ở cô làm cô sợ hãi, đặc biệt là người đàn ông mặc áo choàng ngồi phía sau! !
Hay là biến thành hạt cát trốn vào trong túi của Lôi Dịch? Nhưng không chờ Sở Du Ninh suy nghĩ cẩn thận thì Lôi Dịch đã nhảy ra khỏi xe và chạy đi! !
Sở Du Ninh theo bản năng nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng, mà hắn cũng lạnh lạnh nhìn cô một cái.
Đúng vậy, cái thứ này có lẽ sẽ hạ sát thủ bây giờ.
Không được, cô cần phải suy nghĩ biện pháp khác.
Với tình hình hiện giờ mà nói chỉ cần người đàn ông mặc áo choàng dùng không phải dùng dị năng hệ ám thì cô sẽ có cơ hội sinh tồn, nhưng mà! ! làm như nào mới ngăn không cho hắn dùng ám hệ dị năng đây?
Sở Du Ninh nhìn người đàn ông mặc áo choàng co rúm lại, ra vẻ sợ hãi lùi sát về phía cửa xe, không được, cô không thể đem mạng sống của mình đánh cuộc ở áo choàng nam có khả năng thượng.
Sở Du Ninh thừa dịp bọn họ đối phó với bốn con tang thi có dị năng, khẽ mở cửa xe, sau đó đột nhiên hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng và ngả người ra phía sau, cửa xe mở, người đàn ông mặc áo choàng là người đầu tiên phát hiện ra, nếu muốn cứu cô thì chỉ cần kéo một cái là được, nhưng mà hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó tiếp tục dùng dị năng hệ ám đối phó tang thi ở bên ngoài.
Thôi được rồi! Thật ngây thơ khi trông cậy vào việc hắn có thể kéo cô, vốn dĩ cô còn chờ mong mình đã cảm giác sai rồi.
Cuối cùng Sở Du Ninh ném lại một ánh mắt không dám tin cho người đàn ông mặc áo choàng, sau đó liền ngã ra khỏi xe.
Lúc rơi xuống đất cô nhanh chóng biến thành một hạt cát nhỏ, sợ bị dị năng lan đến, cô còn cố gắng chui sâu vào trong lòng đất.
"Ninh Ninh!" Lâm Phong quay đầu lại hét to một tiếng, theo bản năng định mở cửa xe, lại bị Lục Dĩ Minh ngăn cản.
"Không nhìn thấy cô ấy đã biến thành cái gì, tạm thời có lẽ vẫn an toàn, bây giờ cậu đi xuống mà không tìm thấy cô ấy thì cũng vô dụng, trước mắt cứ để cô ấy tạm trốn, lát nữa chúng ta quay lại tìm cô ấy.
" Lục Dĩ Minh bình tĩnh nói.
Lâm Phong vẫn lo lắng, nhưng cũng phải thừa nhận Lục Dĩ Minh nói rất đúng.
Người đàn ông mặc áo choàng lạnh lùng liếc chỗ Sở Du Ninh biến mất, quay lại tìm? Nào dễ dàng như vậy!
Sở Du Ninh đã trốn đi nên không nhìn thấy, trước khi Lôi Dịch đụng độ với con tang thi nữ thì có một con tang thi cao cấp khác chạy ra, đã thế con tang thi này lại còn là người quen cũ, chính là con tang thi hệ tinh thần đã tới căn cứ Chiến Lôi.
Đám người Lôi Dịch biến sắc, còn tưởng rằng hôm nay khó thoát khỏi cái chết, không nghĩ tới con tang thi tinh thần kia vừa tới đã khống chế con tang thi nữ mang nó rời đi.
Đàn tang thi không có nữ tang thi chỉ huy nên đã bị tan rã nhanh chóng, Lôi Dịch cũng không ham chiến trực tiếp chui vào trong xe của giáo sư Lý để bảo vệ ông ta.
Không có đại quân tang thi đi theo bọn họ cũng không cần đi vào thành phố để tránh né, trực tiếp chạy tới căn cứ Cao Dương, cho nên mãi tới khi đến căn cứ Cao Dương rồi Lôi Dịch mới phát hiện ra không thấy Sở Du Ninh.
"Ninh Ninh đâu?" Đột nhiên Lôi Dịch nhìn về phía Lục Dĩ Minh.
"Cửa xe phía anh không đóng chặt nên cô ấy không cẩn thận bị rớt ra ngoài!" Lục Dĩ Minh bình tĩnh nói.
"Anh nói cái gì!" Lôi Dịch túm cổ áo của Lục Dĩ Minh, con mắt đỏ tươi hỏi "Vì sao không cứu cô ấy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...