Trong khoảng thời gian này, mọi người trong đồn cảnh sát đều vô cùng bận rộn.
Không phải tội phạm khó bắt, nhưng nhiệt độ tăng cao kỳ lạ và tình trạng mất điện làm tăng thêm độ khó cho hành động để truy sát.
Ban ngày không có cách nào phái cảnh sát tới hiện trường, đến ban đêm lúc cảnh sát được phái đi, bọn tội phạm đã biến mất không dấu vết.
Các thiết bị giám sát ở nhiều nơi lần lượt bị phá hủy và không thể tìm ra thủ phạm.
Cục trưởng bưng một chén trà nóng lên, hơi hở miệng một chút, khóe miệng bị nóng nước vào làm đau đớn.
Ông ta cau mày, nghe nói chính phủ đã tìm ra giải pháp, vấn đề mấu chốt là chúng ta phải đợi bao lâu nữa?
Vào lúc này Thời Kiều Kiều đã chạy đến.
Mặc dù đôi mắt cô đỏ hoe, đầu tóc cô vẫn rối bù và đôi môi cô run rẩy.
Nhưng khi nói chuyện một đoạn dài xong, phát âm của cô rõ ràng, logic trôi chảy và không hề bị lắp bắp.
Sau khi cô rời đi, một viên cảnh sát cau mày và thấp giọng thì thầm.
"Tại sao cảm thấy cô bé này có gì đó không ổn lắm? Bạn thân của cô bé bị bắt cóc.
Cô ấy không nói gì về người bạn thân, thậm chí còn nhớ rất rõ sự xuất hiện của mấy tên tội phạm.
Mấu chốt là tại sao lại trùng hợp như vậy, vừa ra ngoài cô bé vô tình phát hiện ra hang ổ của tên tội phạm.
Thật nghỉ không rõ."
Cục trưởng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần cô ấy cung cấp manh mối chính xác là được rồi, đó chính là lập công, còn không cho phép người khác có chút tư tâm?"
Nhìn nhân viên cảnh sát còn một bộ dáng vẻ muốn hỏi rõ ngọn nguồn, cục trưởng trực tiếp dùng sức vỗ mạnh cái bàn, "Còn không đi nhanh, tiếp tục lề mề nữa trời đều sáng!"
Nhân viên cảnh sát nhanh chóng với tập hợp lực lượng để đi càn quét tội phạm.
Nếu đúng thời gian và địa điểm, sẽ rất khó để bắt được nhóm tội phạm đó.
Thời Kiều Kiều và những người khác đã dùng bữa xong, ôm gối mãn nguyện rồi đi hẹn hò với Chu công.
Nhưng khi cô tỉnh dậy, cô thấy nước và khí gas đã ngừng hoạt động, Internet cũng có phần bị gián đoạn.
Cả thế giới dường như đã bị phong bế hoàn toàn.
Hiện tại bây giờ nhiệt độ đã tăng lên 60 ° C , lượng nước trong các hồ chứa tiếp tục giảm xuống, sông hồ cạn kiệt, nước ngầm liên tục suy giảm, việc ngừng cung cấp nước chỉ còn là vấn đề thời gian.
Những người thông minh đã đoán trước sẽ có một ngày như vậy và bọn họ bí mật tích trữ nước.
Nhưng dự đoán trước được, không có nghĩa là bọn họ có thể chấp nhận được.
Đặc biệt từ khi mất điện, nhiều người vui sướng ngâm mình trong nước để hạ nhiệt.
Bây giờ nếu ngừng nước, chưa nói đến việc ngâm mình trong nước để tắm, sau này ngay cả nước uống cũng là một vấn đề.
Chính phủ rõ ràng đã lường trước tình trạng này, dù nguồn nước đã bị cắt nhưng bắt đầu từ hôm nay, mỗi người dân có thể nhận được một phần cứu trợ và 20 lít nước trong tuần cầm CMND để nhận hổ trợ.
Đừng nghĩ đến việc được tắm, cần phải tiết kiệm nước, ngoài việc ăn uống mọi người vẫn có thể dùng nước để lau người.
Lần này, tâm trạng của mọi người sắp sụp đổ đã được kéo trở lại.
Nhóm chủ của cư xá cũng đầy bất mãn và sợ hãi.
5—16 Mẹ của Tiantian: Tại sao nước và khí gas đột ngột ngừng cung cấp? đây đơn giản là buộc chúng ta phải chết sao!
4 -5 Tiểu Quách: Liệu chúng ta có bao giờ quay lại được thơi gian trước kia không?
2 —19 Anh em họ Bao: Không phải chính phủ đã thông báo sẽ phát lương thực cứu trợ sao?Mỗi người cũng có thể nhận được 20 lít nước mỗi tuần, tiết kiệm một chút là đủ mà.
3-19 Cửa hàng quần áo trẻ em Tiantian: Ít nước đó để làm gì, thậm chí còn không đủ để tắm.
2 —19 Anh em họ Bao: Cứ hài lòng đi.
Chính phủ còn có thể phát miễn phí nước và lương thực cho người dân, đối với chúng ta như vậy là đủ rồi.
Hiện nay người dân ở nước ngoài gần như bị mất hết nước rồi.
So với bọn họ, Thời Kiều Kiều bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô tắt điện thoại, bước vào phòng tắm và lấy xi măng đã chuẩn bị sẵn ra.
Không chỉ phòng tắm mà mọi cống thoát nước trên sàn đều phải bịt kín.
Mộ Từ cũng đã ra tay bịt kín tất cả các cống thoát nước và sàn nhà.
Để xi măng khô nhanh, Thời Kiều Kiều còn lấy vài chiếc quạt nhỏ thổi vào.
Sau khi hai người ăn xong, bọn họ quyết định đến thư viện.
Thời Kiều Kiều đang sắp xếp mọi thứ trong không gian, cố gắng tạo thêm khoảng trống trong không gian.
Những cuốn sách đó không chỉ liên quan đến nhiệm vụ của Kim Ốc mà còn là sự kết tinh trí tuệ của nhân loại, mang theo nền văn hiến ngàn năm, nếu có thể cô xin mang về càng nhiều càng tốt.
Sau khi thiên tai hoàn toàn qua đi, cô có thể quyên góp tất cả số sách đó và có thể coi được làm một việc tốt.
Cả hai người đi thẳng đến thư viện lớn nhất thành phố S.
Thư viện tối om và không có ai xung quanh.
Ngoài ra, ở đây không có gì khác ngoài sách, cho dù có người muốn tìm đồ ăn cũng sẽ không đến đây.
Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, Mộ Từ đã phá hủy toàn bộ hệ thống giám sát trước.
Hai người bắt đầu hành động.
Giá sách chiếm quá nhiều không gian, Thời Kiều Kiều chỉ xếp sách vào không gian, Kim Ốc có chức năng lưu trữ bằng một cú nhấp chuột sẽ tự động sắp xếp sách gọn gàng.
Thời Kiều Kiều thu thập từng hàng một, di chuyển rất nhanh.
Ba giờ sau, không còn một cuốn sách nào trong thư viện.
Mộ Từ còn tìm được hơn 30 bản thảo.
Thời Kiều Kiều tìm một chiếc hộp, cẩn thận đặt bản thảo vào đó và cất giữ cẩn thận.
Sau đó, cô dùng tâm trí quét qua và phát hiện ra rằng những cuốn sách này thực sự đã chiếm hết 110 mét khối không gian của cô!
Cô ôm ngực, cảm thấy có chút khó chịu.
Kim Ốc bảng nhiệm vụ cũng được làm mới.
[Chúc mừng chủ nhân đã nâng cấp thành công, Kim Ốc hiện tại cấp 7.
Phần thưởng 1: Kho tăng thêm 100 mét khối (hiện tại là 500 mét khối)
2: Thời gian vào Kim Ốc tăng thêm 1 giờ (hiện tại là 4 giờ)
3: Thêm phòng tắm (trang trí đẹp)
Lưu ý: Năng lượng hiện tại chứa trong Kim Ốc đã được sử dụng hết và việc nâng cấp bị tạm dừng]
Nhìn thấy phần thưởng mới, Thời Kiều Kiều hai mắt sáng lên.
Cô nghĩ từ hôm nay cô sẽ phải sống chung với cát mèo đi vệ sinh nữa.
Không nghĩ tới ngủ gật gặp gối đầu, vậy mà ban thưởng một cái phòng vệ sinh!
Điều này hoàn toàn khác với không gian nhỏ bé và mà cô có ở kiếp trước.
Cô chỉ vui mừng khi nhìn thấy những dòng chữ trên bảng được làm mới.
[Bởi vì chủ nhân đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ nên sẽ được thưởng thêm một viên thuốc tăng cường thể lực]
Nhìn thấy câu này, Vẻ mặt Thời Kiều Kiều lập tức cứng đờ.
Viên thuốc tăng cường thể chất, nếu cô nhớ không lầm, chính là viên Mộ Từ đã uống.
Cái mùi kỳ lạ đó vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của cô khi cô nghĩ về nó.
Như cảm nhận được Thời Kiều Kiều muốn từ chối, trên bảng lại xuất hiện một dòng chữ khác.
[Stay: Phiên bản cải tiến, thơm mùi mè đen~]
Nhận thuốc xong, Thời Kiều Kiều ngập ngừng mở hộp ra.
Trời ơi, nó thực sự không còn mùi lạ nữa rồi!
Mộ Từ cầm viên thuốc nhét vào miệng Thời Kiều Kiều.
Loại đồ tốt này hiển nhiên không phải là ở thế giới của bọn họ có thể sản xuất ra được, cho nên tốt nhất là nên ăn nhanh để an tâm.
Anh đã trải nghiệm qua những lợi ích mà những viên thuốc mang lại.
Dù gặp phải loại chấn thương nào, anh cũng hồi phục cực kỳ nhanh chóng, sức mạnh và tốc độ cũng tăng lên.
Nếu lúc đó sức khỏe của anh kém thì anh sẽ không bao giờ ăn viên đó.
Bây giờ Kiều Kiều cũng đã có, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời Kiều Kiều nhai, nhai, nuốt, miệng vẫn tràn ngập mùi thơm của mè đen.
Mộ Từ cẩn thận nhìn mặt cô.
Thuốc tăng cường thể chất mang lại lợi ích rõ ràng, nhưng quá trình này cũng đặc biệt đau đớn.
Mộ Từ sợ sớm có nguy hiểm nên không nói một lời, đưa Thời Kiều Kiều về nhà trước.
Điều làm anh ngạc nhiên là Thời Kiều Kiều suốt chặng đường về không hề tỏ ra chút đau đớn nào.
Khía cạnh này cũng đã được cải thiện phải không?
Anh không dám xem nhẹ mà luôn ở bên cạnh Kiều Kiều.
Sau đó Thời Kiều Kiều mới biết tại sao anh trai của cô lại đột nhiên đeo bám như vậy?
Ngay cả khi ngủ, cô cũng phải kê một chiếc giường tầng cạnh giường.
Nhưng cô có thể làm gì với anh trai của cô đang mong chờ điều gì?
Nuông chiều cô sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...