Hôm nay hệ thống mạng không tốt, tài xế tiếp nhận hành trình hành khách có hơi chậm trễ, nghe Thẩm Nhược Nhiễm nói như vậy, tưởng rằng mình nghe nhầm, liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nói một câu tiếng địa phương thuần khiết: “Đi đâu cơ?”
Trong xe có mùi thuốc lá khó ngửi do một hành khách để lại, Thẩm Nhược Nhiễm không thích thuốc lá, nhíu mày ấn nút mở cửa sổ xe, lặp lại một lần nữa: “Đến khách sạn Hào Thượng của thành phố này.
”
Xem ra ông ta không nghe lầm, chân từ vị trí thắng xe đổi sang chân ga, tài xế châm chọc giật giật khóe miệng, lại là cô gái không biết tự ái.
Mặc quần áo rẻ tiền mua ở chợ, khuôn mặt cũng tạm được, đến nơi dành cho người giàu, ngoài việc bán thân thì làm gì khác được đâu.
Nghĩ đến mình đã lâu không lên giường với phụ nữ, tài xế hồi tưởng lại cảm giác mất hồn, không kìm nổi ngứa ngáy, bắt đầu phun ra ngôn ngữ dơ bẩn.
“Em gái, trông em thật xinh đẹp, đợi lát nữa đến khách sạn Hào Thượng, em đừng xuống xe vội, anh trai thanh toán xong, mời em đến khách sạn khác ngủ, tất nhiên, hóa đơn chuyến này coi như anh mời, không lấy tiền.
Kỹ thuật anh trai rất tốt, sẽ chăm sóc em thật tốt.
”
Cả người Thẩm Nhược Nhiễm đang tức giận không có chỗ phát tiết, tự dưng lại có người tới chịu chết.
Công dân tốt tuân thủ pháp luật cúi đầu, sợi tóc đen nhánh cũng rũ xuống theo, vừa vặn che khuất khuôn mặt xinh đẹp, ngón tay trắng nõn mở trình duyệt điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ vài chữ trên bàn phím:
“Hậu quả của việc đối phương sử dụng ngôn ngữ bẩn thỉu, xúc phạm nhân quyền và hậu quả việc tự vệ đánh đập người khác.
”
“Giữ lại bằng chứng ghi âm, không đánh người mà báo cảnh sát ngay, đối phương vào cục cảnh sát tiếp nhận giáo dục; Giữ lại bằng chứng ghi âm, đánh đối phương, thương tích không nghiêm trọng, bồi thường từ 100 - 300 đồng, người bị thương nặng, bồi thường 500 - 8000 đồng.
”
“Ngoài ra, nếu trong đoạn ghi âm đối phương có ý định vi phạm pháp luật, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, người đánh đập tự vệ không cần phải chịu bất kỳ biện pháp trừng phạt nào.
”
Sau khi hiểu đơn giản pháp luật thế giới này, Thẩm Nhược Nhiễm rời khỏi trình duyệt, mở ứng dụng ‘ghi âm’ ra, sau đó bỏ điện thoại vào trong túi.
Tiếp đến cô giả vờ đáng thương nói: “Bác tài, ông đừng như vậy, tôi sợ, tôi…”
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ giả bộ thẹn thùng của Thẩm Nhược Nhiễm, càng thêm hăng hái, vươn đầu lưỡi to lớn, dầu mỡ liếm đôi môi bị tróc da nghiêm trọng.
Thẩm Nhược Nhiễm: “Tôi muốn đến khách sạn Hào Thượng, ghi sai hóa đơn không tốt đâu?”
Tài xế thấy Thẩm Nhược Nhiễm không từ chối, càng hăng hái hơn: “Cô không nói, tôi không nói, thì ai biết được.
”
Mục đích đã đạt được, Thẩm Nhược Nhiễm tắt đoạn ghi âm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...