Chiếc xe tránh được Zombie và rẽ vào một góc khác, cuối cùng cũng đến trạm xăng, điểm đến đầu tiên của cô.
Đây là cây xăng gần nhà cô nhất.
Cô thường đến đó trước ngày tận thế, lúc này trong cây xăng có rất nhiều xe đỗ, Lâm Thanh Thanh chỉ có thể đỗ xe bên đường, khóa cửa lại và giữ vũ khí một cách thận trọng.
Ở đây chắc chắn có Zombie, lẽ ra phải có nhiều hơn một con, nhưng vào lúc này bọn chúng đều đã bị giết.
Lâm Thanh Thanh nhìn xác Zombie nằm trên mặt đất, không khỏi nhướng mày.
Những người này giết Zombie rất sạch sẽ và gọn gàng, hầu như luôn giết chúng nó chỉ bằng một chiêu.
"Ai ở đó?"
Khi cô đang nghiên cứu cơ thể của Zombie, một tiếng gầm lớn phát ra từ phía sau máy bơm xăng.
Lâm Thanh Thanh nghe vậy vội quay đầu lại, tay phải nắm chặt vũ khí, tay trái sẵn sàng giải phóng sức mạnh bất cứ lúc nào.
"Tôi chỉ đến đây để đổ thêm một thùng dầu!"
Lâm Thanh Thanh theo hướng phát ra tiếng hét đáp lại, biểu thị có mục đích, không có ác ý.
Người đàn ông dường như đang quan sát cô, một lúc sau anh ta thò đầu ra từ phía sau máy bơm xăng.
"Chỉ có mình cô?"
Có chút kỳ quái, đối phương chỉ là một thiếu nữ đơn độc, trong thanh âm tràn đầy nghi hoặc.
Lúc này, Lâm Thanh Thanh cũng nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông đứng sau xe: Anh ta mặc một bộ quân phục rằn ri gọn gàng, nước da ngăm đen, dáng người cao gầy, khí chất giống như một người lính.
"Anh cũng là một người sao?"
Lâm Thanh Thanh biết rõ còn cố hỏi, nếu bên trong Zombie đều là anh xử lý, anh cẩn thận như vậy, khả năng rất lớn bởi vì anh cũng chỉ có một người.
"Ừ, tôi cũng tới đây một mình!"
Có vẻ đúng như cô đoán, người đàn ông bước ra khỏi bóng cây bơm xăng và dường như không muốn xung đột với cô.
Khi người kia lộ diện, Lâm Thanh Thanh mới thấy trên tay người đàn ông này thực sự có súng.
Cô không khỏi cảm thấy căng thẳng toàn thân và cô không thể tưởng tượng liệu mình có chết ngay dưới họng súng của đối thủ hay không, nếu cô tỏ ra thiếu hợp tác hoặc có ý định giết người từ trước.
"Anh là...!quân nhân à? Đây là trạm xăng!"
Lâm Thanh Thanh liếc nhìn khẩu súng trong tay đối phương, nhắc nhở anh đây không phải nơi anh có thể tùy tiện bắn súng.
"Ồ...!xin lỗi, cô đến từ đâu? Tại sao chỉ có một người?"
Có lẽ anh thấy Lâm Thanh Thanh quả thực không có gì nguy hiểm nên cất súng đi.
Tuy rằng đối phương không thừa nhận thân phận, nhưng có thể giao lưu được một chút cũng tốt.
“Nửa tháng trước tôi mới ra khỏi cộng đồng Phù Dung, để tìm đồ dùng, tôi đã trốn trong nhà trẻ nửa tháng, hôm nay mới đi ra.”
Bỏ qua sức mạnh siêu nhiên, những xung đột với Chu Mãng và những người khác, Lâm Thanh Thanh cũng không có gì phải giấu giếm về trải nghiệm của mình sau ngày tận thế.
"Anh làm thế nào tới cộng đồng Phù Dung?"
Người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thực tuổi tác cũng không lớn lắm.
Nhìn vẻ mặt kỳ quái của đối phương, Lâm Thanh Thanh bình tĩnh hỏi.
“Công đồng Phù Dung ra sao rồi?”
"Ồ, không có gì đâu.
Lát nữa tôi sẽ dẫn mấy người về căn cứ.
Bọn họ cũng là người dân cộng động Phù Dung của cô."
"Có ý tứ gì?"
Cô vốn tưởng rằng đối phương là cùng một người với mình, nhưng không ngờ thực tế lại có một đội.
“Chuyện là thế này, ban đầu đội chúng tôi được căn cứ Vinh Thành cử đến Kim Thành để thực hiện một nhiệm vụ.
Trên đường về, chúng tôi đi ngang qua cộng đồng Phù Dung và thấy có mấy người đang bị Zombie vây hãm, bọn họ nói là người cộng đồng Phù Dung và muốn theo chúng tôi đến căn cứ Vĩnh Thành, đội trưởng đã đồng ý”.
Lâm Thanh Thanh có chút kinh ngạc, không ngờ ngoài cô ra còn có người trong cộng đồng đồng ý mạo hiểm như vậy.
Nhưng nghĩ đến cũng là bình thường, cuối cùng cư dân cũng chỉ có một phần ba có thể sống sót.
Tuy nhiên, trước sự áp bức bạo lực của nhóm người Chu Mãng này, về lâu dài sẽ có một số người chắc chắn sẽ chọn cách chống cự vì không muốn bị áp bức.
Nếu không muốn khuất phục trước thế lực của Chu Mãng, chỉ có thể mạo hiểm rời khỏi cộng đồng.
“Vậy tôi có thể đi cùng với anh được không?”
Trong thoáng chốc, Lâm Thanh Thanh đã đưa ra quyết định.
Nghe nam thanh niên này xưng hô người dân là quần chúng, Lâm Thanh Thanh gần như chắc chắn anh là quân nhân.
Có lẽ người dân Hoa Quốc bẩm sinh có thiện cảm với quân lính, vì quân lính ăn nói lễ phép, thẳng thắn nên Lâm Thanh Thanh quyết định đi theo bọn họ về căn cứ để xem xét, nhất định ở đó có tin tức mà cô muốn biết.
.
Đối phương đồng ý yêu cầu của cô mà không hề suy nghĩ gì: "Dù sao thì đội trưởng đã quyết định đưa người cùng về, mang thêm một người nữa sẽ tiện hơn" anh chàng này nghĩ thầm.
Hơn nữa, cô gái này dám một mình sống sót ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định phải dũng cảm và có năng lực.
"Được rồi, đổ xăng xong cứ lái xe đi theo tôi!"
Lâm Thanh Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh đồng ý, cô cảm thấy quan nhân nhỏ này khá dễ nói chuyện.
"Nhân tiện, tôi tên Lâm Thanh Thanh, tôi nên gọi anh thế nào đây?"
"Cứ gọi tôi là Tiểu Lư".
Tiểu Lư sờ gáy, cười toe toét.
Được sự giúp đỡ của Tiểu Lư, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng đổ xăng cho xe.
Tiểu Lư lái xe bán tải lần này ra ngoài một mình chỉ để tìm xăng nên khoang sau chứa đầy thùng dầu.
Lâm Thanh Thanh thấy vậy suy nghĩ một chút rồi chuẩn bị cho mình một thùng dầu.
Tiểu Lư có vẻ đã quen rồi, anh lái xe đi trước dẫn đường, Lâm Thanh Thanh nhàn nhã đi theo phía sau.
Cả hai người lái xe một đoạn ngắn rồi cuối cùng dừng lại ở một ngã tư vô cùng quen thuộc đối với Lâm Thanh Thanh.
Nhìn cánh cổng cộng đồng vô cùng quen thuộc cuối đường, Lâm Thanh Thanh không nói nên lời.
Không ngờ sau khi đi một vòng lại quay trở lại!
"Báo cáo đội trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc!"
Tiểu Lư xuống xe đi tới một chiếc xe jeep quân sự.
Lúc này Lâm Thanh Thanh cũng đã nhìn rõ tình hình của đội này gồm mười hai người ba xe, một xe jeep quân sự, một xe tải quân sự và một xe bán tải do Tiểu Lư lái về.
Hơn nữa, những người này tính tình giống nhau, tuổi trẻ có năng lực, phối hợp với nhau rất tốt nên thân phận của bọn họ không khó đoán.
“Thật là một đội quân.” Lâm Thanh Thanh yên tâm hơn.
Bọn họ đang làm gì khi đậu xe trước cộng đồng của mình vậy?
Lâm Thanh Thanh tìm Tiểu Lư đã báo cáo xong công việc, tò mò hỏi: "Anh đến đây làm gì vậy? Đang đợi ai à?"
"Ừ! Những người vốn định đi cùng chúng ta nói là muốn quay về đón gia đình trước."
“Thì ra là vậy” Lâm Thanh Thanh đành phải cùng nhau chờ đợi.
Có lẽ cô thấy nhàm chán nên chú lính nhỏ Tiểu Lư đã chủ động giới thiệu cho cô biết tình hình căn cứ Vinh Thành.
"Căn cứ Vinh Thành của chúng tôi được thành lập nửa tháng sau ngày tận thế, cách Vĩnh Thành khoảng 50 km về phía đông bắc.
Đó là một biệt thự và khu dân cư cao cấp đang được xây dựng, xung quanh là đất nông nghiệp và khu biệt thự.
Ở đó có ít người và ít đất, sau khi căn cứ được xây dựng, khoảng 300.000 người sống sót đã dần dần được di dời khỏi các thị trấn xung quanh."
“Siêu năng lực thế nào?” Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Có lẽ có khoảng bảy tám ngàn người có siêu năng lực."
"Nhiều vậy à?"
"Không nhiều đâu, so với 300 ngàn dân số thì thực sự không nhiều.
Những siêu năng lực này phần lớn đều là cấp một, chỉ có đội trưởng của mỗi đội siêu năng lực mới có thể đạt tới cấp hai, hơn nữa chỉ có thể sử dụng trong chiến đấu là một số ít người, một số khác làm trong ngành dịch vụ hậu cần, hầu hết đều không khác mấy so với những người bình thường có thể lực tốt hơn."
Chiến binh nhỏ có lẽ tưởng Lâm Thanh Thanh chỉ là một người bình thường nên không nói cho cô biết chi tiết về siêu năng lực.
Nhưng điều Lâm Thanh Thanh muốn biết nhất chính là những thứ liên quan đến siêu năng lực, nên cô không muốn giấu giếm siêu năng lực của mình mà hỏi thẳng: “Đồng chí nhỏ, anh có biết siêu năng lực được phân loại như thế nào không?”
Tiểu Lư không ngờ cô lại hỏi câu này, đang định trả lời thì một giọng nói trầm khác đột nhiên vang lên sau lưng anh.
“Cô bé, em là người có siêu năng lực siêu à?” Tuy là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
"Đội trưởng!"
Tiểu Lư đứng thẳng dậy khi nhìn thấy người tới.
"Lâm tiểu thư...!Xin chào, tôi là Đội trưởng Tiêu Bằng Phi".
Lâm Thanh Thanh quay đầu lại, đó là một người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen, khuôn mặt kiên nghị, mặc bộ quân phục rằn ri giống Tiểu Lư, dáng người cao ráo, thẳng tắp, toát ra vẻ chuẩn mực gần như cứng nhắc, người luôn tuân theo quy định.
"Tiêu đội trưởng, xin chào" Lâm Thanh Thanh mỉm cười chào hỏi.
"Tôi xác thực là siêu năng lực, nhưng là vừa mới thức tỉnh, sử dụng còn chưa tốt lắm, cũng không biết cách luyện tập." Cô ngượng ngùng cười nói.
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tiểu Lư mà những người khác cũng quay lại nhìn cô.
Cô gái này thực sự là một người có siêu năng lực sao? Tại sao trong chuyến đi này bọn họ lại gặp phải nhiều người siêu năng lực như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...