Tận Thế Thanh Mang


"Cái này...!cái này..."

Kết quả quá bất ngờ khiến Lâm Thanh Thanh lập tức hoảng sợ chạy tới kiểm tra tên trộm nhỏ.

Chết rồi sao? Tay cô run rẩy, cô lật ngược thi thể của tên trộm nhỏ lại, dùng ngón tay sờ lên miệng và mũi của anh ta: "Anh ta không còn thở nữa, anh ta chết thật rồi!"

Lâm Thanh Thanh đột nhiên rút ngón tay lại, nhìn tên trộm nhỏ vẫn đang nhìn chằm chằm không nhắm mắt, vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình.

“Tôi vừa giết người!” Sau khi kịp phản ứng, Lâm Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau đớn dữ dội.

Thấy máu chảy không ngừng, Lâm Thanh Thanh nôn thoc nôn tháo nhiều lần, kiềm nén nước axit chua dâng lên và nhanh chóng kéo tên trộm nhỏ đi.

Trong tình huống căng thẳng lúc này, cô lại bình tĩnh đến lạ thường.

Tên trộm nhỏ nói rằng con người sau khi chết sẽ biến thành zombie, vì vậy phải nhanh chóng vứt bỏ xác chết.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

Cảm thấy thi thể trong tay mình càng ngày càng lạnh, tim Lâm Thanh Thanh đập càng lúc càng nhanh.

Đúng lúc cô không có cách nào giải quyết thì chợt nhớ đến kẻ đã giết vợ rồi vứt xác.

"Đó là một biện pháp ​​hay!"

Lâm Thanh Thanh hai mắt sáng lên, hạ quyết tâm, kéo tên trộm nhỏ về phía cửa sổ.


Ban ngày, cô quan sát thấy dưới cửa sổ phòng khách có một bãi cỏ, cách bãi cỏ không xa, tình cờ có một vài con zombie lang thang ở đó.

Hiện tại chỉ mới rạng sáng, với tốc độ ăn của bọn Zombie đi lang thang, chắc chắn sẽ tiêu hủy xác chết trước bình minh.

Lâm Thanh Thanh trong lòng suy nghĩ, nhanh chóng mở cửa sổ ra, không chút do dự đem thi thể kéo lên bệ cửa sổ.

Đầu tiên cô rút con dao từ trên lưng thi thể ra, sau đó cởi chiếc áo khoác sặc sỡ của tên trộm nhỏ, cùng lúc đó cô đợi thời gian thích hợp, đem thi thể đẩy xuống dưới.

Mùi máu nồng nặc ngay lập tức thu hút lũ zombie xung quanh.

Nhìn thấy lũ Zombie tụ tập bắt đầu ăn uống, Lâm Thanh Thanh vội vàng bịt miệng lùi lại phía sau, đóng cửa sổ và kéo rèm một lượt.

Mãi đến khi ngồi phịch xuống đất, cô mới nhận ra tay chân mình đang rung rãy tới mức tê dại.

"Hôm nay thật là kích động! Mình lại có siêu năng lực và thậm chí còn vô tình giết chết một người."

Ngồi được một lúc, Lâm Thanh Thanh dần dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng không còn gợn sóng nữa, ngay cả bản thân cô cũng thấy cảm giác này có chút thần kỳ, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ nữa, đành phải dọn dẹp hiện trường trước bình minh.

Khi mọi thứ trở lại bình thường thì bên ngoài đã sắp sáng.

May mắn thay, gia đình cô là người duy nhất sống ở tầng này, nếu không cô đã nghĩ cách chạy trốn vì đêm qua xảy ra động tĩnh lớn như thế.

Vì tên trộm nhỏ này và đồng bọn của anh ta, đã nhắm vào nhà của mình, nên có thể hai ngày nữa bọn chúng sẽ đến đây.

Về phần tên trộm nhỏ đến đêm qua, có lẽ chỉ là hành vi cá nhân của hắn, có thể anh ta đã tính toán một mình lẻn vào để chiếm lợi.


Lâm Thanh Thanh nghĩ đến siêu năng lực của mình vừa phát hiện, không biết cách sử dụng, cùng đống vật tư trên mái nhà, loay hoay một lúc, cuối cùng mạnh dạn quyết định ở lại.

Sau khi thu dọn hiện trường, Lâm Thanh Thanh lên gác mái, niêm phong vách ngăn, quyết định từ nay sẽ ở lại gác mái.

Vì bảo trì không khí lưu thông trên gác mái, cô cẩn thận cạy mở cửa sổ nhỏ, đã bị rỉ sét lâu năm trên gác mái, cửa sổ rất nhỏ, nhưng cũng miễn cưỡng có thể để cho cô chui ra ngoài và sau đó có thể từ nóc nhà chạy đến một đường ống thông gió khác để chạy trốn.

Nghĩ đến có một lối thoát, Lâm Thanh Thanh quấn chăn bông và bắt đầu suy nghĩ về sức mạnh của chính mình.

Tên trộm nhỏ nói rằng, anh ta đã thức tỉnh siêu năng lực của mình vào ngày thứ hai sau ngày tận thế đến, nhưng đến tận bây giờ cô mà cô mới có được sức mạnh, không biết là do sự khác biệt cá nhân hay do trước đây cô quá yếu, nhưng đúng là như vậy thì cô đã trễ gần một tháng.

Nhưng thật tốt khi có siêu năng lực, điều đó lại thêm một lớp đảm bảo cho sự sống sót của cô trong ngày tận thế.

Lâm Thanh Thanh rất mãn nguyện.

Nghĩ đến tình huống cô đã thể hiện trước đó và kết hợp với giấc mơ đêm qua, giờ cô chắc chắn rằng siêu năng lực của mình có liên quan đến băng.

Trên thực tế, trước đó...!cô đã có điềm báo ngay từ lần đầu tiên khi cô giết chết Zombie ở nhà bên cạnh.

Những hiện tượng kỳ lạ xảy ra đối với cô, cũng là báo trước thuộc tính siêu nhiên của chính cô.

"Thật có ý tứ.

Lúc đầu...!cô đoán rằng siêu năng lực của mình là nhận thức chiến đấu hoặc thứ gì đó tương tự.

Bây giờ việc xác nhận rằng nó là siêu năng lực hệ Băng thì dễ dàng hơn nhiều."


Kỳ lạ nhất chính là giấc mơ đêm qua, Lâm Thanh Thanh cảm thấy chính giấc mơ đó đã đánh thức hoàn toàn sức mạnh siêu nhiên của cô.

“Không biết Hắc Ngư khổng lồ tượng trưng cho điều gì?” Lâm Thanh Thanh thầm nghĩ.

Và cuối cùng cô nghe thấy hai giọng nói, khi cô bất tỉnh rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ chính xác mình đã nghe thấy chúng ở đâu.

"Hình như mọi chuyện rất phức tạp! Bí ẩn nối tiếp nhau." Lâm Thanh Thanh cảm thấy việc thức tỉnh siêu năng lực chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Sau khi tìm ra nguồn gốc của siêu năng lực, cô cẩn thận tưởng tượng ra trạng thái lần đầu tiên sử dụng siêu năng lực, mạnh dạn suy đoán rằng siêu năng lực có thể có quan hệ mật thiết với cảm xúc và tính cách của người sử dụng.

Cảm xúc và tính cách có thể ảnh hưởng đến kỹ năng và kỹ năng lại có thể ảnh hưởng đến tính cách và cảm xúc của một người.

Cô có một số cơ sở cho suy đoán của mình: Tên trộm nhỏ đã nói trước đó rằng anh ta và anh trai của anh ta đã bị sốt, nóng tính và cảm xúc không ổn định trong giai đoạn đầu thức tỉnh sức mạnh của mình.

Tình huống này phù hợp với một số đặc điểm của hệ Hỏa và cô là kiểu người tương đối điềm tĩnh và lý trí trong mọi việc, nên cô đã đánh thức sức mạnh hệ Băng của mình, giống như cũng không tính là ngoài ý muốn.

Và sau khi thức tỉnh được sức mạnh, Lâm Thanh Thanh cảm nhận rõ ràng mình đã trở nên lý trí và bình tĩnh hơn, đôi khi tỉnh táo quá mức lạnh lùng.

Một ví dụ khác là sau khi cô vô tình giết người, nhưng phản ứng đầu tiên là cô phải xử lý nhanh chóng và khả năng bình tĩnh của cô trong một khoảng thời gian rất ngắn, rồi sau đó có thể bình phục lại cảm xúc.

Thực ra nghĩ đến đây, Lâm Thanh Thanh cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Có siêu năng lực tuy là rất tốt, nhưng lại có ảnh hưởng lớn đối với con người, như vậy là tốt hay không tốt?

Tuy cô có một chút hâm trầm và khó gần, nhưng cô không muốn trở thành một người lạnh lùng và vô cảm, như thế người cùng máy móc có chỗ nào khác nhau? Cô có một chút lo lắng, nhưng đây là những suy đoán của cô về tương lai, bây giờ cô đã nghĩ quá nhiều chuyện dư thừa.

Điều quan trọng nhất lúc này là nâng cao sức mạnh của mình.

Chỉ khi cô có thể sống sót sau ngày tận thế thì cô mới có nói đến chuyện tương lai.


“Sau này khi gặp được những người có siêu năng lực khác nhau, thì cô có thể trao đổi với những đó.” Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Thanh Thanh cũng không còn nghĩ tiếp nữa.

Cô nhắm mắt lại và bắt đầu cẩn thận tưởng tượng sự tồn tại của siêu năng lực: Đây hẳn là một trạng thái đặc biệt được phản ánh trong thế giới tình thần của con người.

Trạng thái của thế giới tinh thần của mỗi người là khác nhau, thế giới giao tiếp với năng lượng của thế giới vật chất, từ đó tác động đến các năng lượng này, biến chúng thành các dạng năng lượng phù hợp với đặc điểm riêng của nó và điều khiển chúng.

Nói một cách đơn giản, siêu năng lực là khi thế giới tinh thần của một người thức tỉnh một dạng năng lượng phù hợp nhất với tính cách của người đó và sử dụng siêu năng lực là dùng suy nghĩ như một công cụ để biến năng lượng trong thế giới vật chất thành một cơ thể năng lượng mà chính mình có thể điều khiển được chúng.

.

Còn về cách sử dụng cụ thể thì giấc mơ đêm qua đã mang lại cho cô rất nhiều cảm hứng.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Lâm Thanh Thanh nhớ lại trạng thái trước đó, khi sức mạnh được giải phóng thành công, duỗi tay phải ra và làm theo như tên trộm nhỏ trước đó, để năng lượng tập trung vào lòng bàn tay.

Dần dần, sương trắng bao phủ lòng bàn tay, sau đó tụ lại, ngưng tụ, cuối cùng hình thành một khối băng hình dạng bất thường trong lòng bàn tay.

Nhìn cục nước đá trong tay cô chỉ to bằng nắm tay trẻ con, hình dáng gập ghềnh nhưng quả thực đã thành công.

Lau mồ hôi trên trán, Lâm Thanh Thanh cảm nhận lại trạng thái tinh thần: Hơi mệt, cảm giác như vừa làm một bộ đề Toán Olympic trí não.

"Có vẻ như việc giải phóng sức mạnh siêu nhiên sẽ tiêu tốn sức mạnh tinh thần của chính mình."

Theo ước tính này, nếu cô vẫn có thể ngưng tụ được ba khối băng như vậy thì cô sẽ đạt đến giới hạn chịu đựng.

"Cô yếu quá.

Bốn viên đá có thể làm được gì? Hmm...!Không biết mình có ăn được nó không?"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui