Tận Thế Thẩm Phán

“Ah Quang... Ah Quang, chị vĩnh viễn yêu em... Vĩnh viễn... Chị đi rồi, em
hãy sống thật tốt.” (từ Ah Quang này mình không tìm được từ thích hợp
hơn nên để nguyên văn, ai tìm được từ thích hợp hơn góp ý cho mình nha)

“chị! chị!... “

Dương Quang ngồi dậy từ sàn nhà lạnh như băng, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Mơ... Lại mơ tới chị nuôi rồi.

“Anh đã tỉnh? “ Một giọng nói không mang một chút cảm tình của một cô gái bên cạnh Dương Quang vang lên, kéo anh về thực tế.

Dương Quang đánh giá bốn phía quanh mình một chút. ‘Vẫn là căn hầm lạnh lẽo kia.’

“Anh vì sao lại cứu tôi? “

Dương Quang quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đang nằm nghiêng ở bên cạnh anh.
Mái tóc màu lam nhạt suôn dài, đôi mắt lạnh như băng không mang một chút tình cảm nào, khuôn mặt không tính tinh xảo nhưng lại đẹp lạ thường.

Cô tên là Trữ Tịch. Nói ra sẽ không có một người nào biết, nhưng nếu nói
đến ngoại hiệu “Ám Ảnh thiên sứ “của cô thì đó như là một cơn ác mộng
đối với rất nhiều người. Cô dẫn đầu Ám Ảnh tổ, thuộc một tổ chức sát thủ thần bí, không có nhiệm vụ nào là không hoàn thành, nhưng nhiệm vụ lần
này lại thất bại, duy nhất một lần thất bại.

Nếu không có Dương
Quang cứu cô, đoán chừng lần thất bại duy nhất đời này của cô, không chỉ lấy đi tính mạng của cô, còn có thể khiến cô muốn sống không được muốn
chết không xong...

“Bởi vì cô là một cô gái xinh đẹp.” Dương Quang nhìn cô cười cười, “Lý do này đủ sao? “


Dương Quang cười rộ lên làm cho người đối diện có một loại cảm giác thân
thiết, thậm chí, còn có một chút ngây ngốc thập phần đáng yêu. “Thật sự
khó mà tin được, thần bí, giảo hoạt, lãnh khốc, sát thủ đứng thứ hai
trên bảng xếp hạng danh sách sát thủ thế giới 'Tận Thế Thẩm Phán' lại
còn có một bộ mặt tươi cười như vậy. “

Trữ Tịch nhìn chằm chằm
Dương Quang nhìn một hồi, sau đó lại nhìn lướt qua chính mình gần như
trần trụi trên người khoác một chiếc áo khoác bằng da màu đen.

Dương Quang trong mắt không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm vào một nơi, thì
thầm, nói: “ 'Tận Thế Thẩm Phán' sao? Qua hôm nay, có lẽ tựu không còn
có người này rồi...”

Trữ Tịch thấy Dương Quang bỗng nhiên đứng
lên, bất giác hỏi:“Anh muốn đi sao? “. Trong thanh âm lại thiếu đi một
tia lạnh như băng, ánh mắt nhìn Dương Quang cũng nhu hòa một ít mà chính cô cũng không biết.

Dương Quang bỗng nhiên một tay lấy áo khóa ở trên người Trữ Tịch lên- áo khoác này là anh tối hôm qua khoác lên cho
cô, làm lộ ra dáng người gợi cảm của cô. Bởi vì tối hôm qua đánh nhau
kịch liệt, hiện tại quần áo rách rưới còn sót lại trên người cô không đủ để che dấu những bộ vị quan trọng trên người: da thịt trắng nõn, bộ
ngực tuyết trắng đẫy đà, eo thon nhỏ, hai đùi trắng nõn mượt mà, đôi
chân ngọc tinh xảo lộ ra trong không khí. Dù cho quần áo tả tơi, lại đủ
để cho bất luận người đàn ông bình thường nào cũng đều hãm sâu vào trong đó.

Trữ Tịch không ngờ Dương Quang sẽ làm như vậy, xuất phát từ bản năng kinh kêu một tiếng, lấy hai tay che lại những bộ vị quan trọng trên cơ thể, hai cặp đùi đẹp cũng co lại che đi phần hạ thân.

Dương Quang chậm rì rì lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi áo khoác, nhìn thoáng qua cô lúc này có bộ dạng hoảng hốt, mới đem y phục trong tay ném lại

trên người cô. “Cô chỉ là một cô gái, cần gì phải dẫn thân vào thế giới
sát thủ không có nhân tính này. “

Trữ Tịch hiểu rõ lời Dương Quang nói là có ý gì, thế nhưng mà...

“Con đường này là tôi tự chọn lấy, tôi sẽ không phản bội cha nuôi của mình.” Trữ Tịch nhẹ nhàng nói, trong mắt cũng lộ ra một tia mềm yếu - có lẽ,
đây là lần đầu tiên trong đời cô lộ ra vẻ mặt này trước mặt người khác.
Đáng tiếc Dương Quang không có chứng kiến, anh nói xong câu nói kia thì
cũng đã xoay người hướng về phía cửa hầm rời đi.

“Chúng ta còn
có thể gặp mặt sao? Anh... Có thể nói cho tôi biết tên của anh được
không? “ Trữ Tịch thấy Dương Quang muốn rời đi, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi tới. Dương Quang thân thể dừng một chút, cũng không có trả lời lời của cô.

“Thương thế của cô, tôi đã chữa cho tốt, bất quá
trong khoảng thời gian này không thích hợp động thủ, tôi đi đánh lạc
hướng bọn họ, cô qua một hồi lại đi ra. “

Trữ Tịch còn định nói thêm, lại phát hiện Dương Quang đã vô tung vô ảnh.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

“Thủ lĩnh lớn nhất hắc bang New York đêm qua tại biệt thự của mình bị sát
thủ giết chết, nghe nói trung tâm biệt thự có hệ thống an ninh được điều khiển bằng siêu máy tính trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất, cho dù là phi đạn cũng rất khó công phá phòng thủ, thật không ngờ lại bị một sát thủ
đơn giản lấy đầu trên cổ còn có thể an toàn trở ra. Hiện tại toàn bộ
thành New York(*)nhân viên cảnh vụ toàn bộ xuất động, chính là vì

phòng ngừa việc này sinh ra phản ứng dây chuyền, cho tới bây giờ, thành
New York cũng không phát sinh rối loạn quy mô lớn. Đây là đài truyền
hình thông tin Liên Bang, mời mọi người tiếp tục chú ý theo dõi các bản
tin mới tiếp theo.”Thanh âm bản tin đem hồn Dương Quang kéo về, anh
hít sâu và thở ra một hơi thật dài.

(*)thành New York: sẽ giải thích trong những chương sau.

Hai năm rồi, thời điểm hai năm trước tại thời khắc bản thân cực độ phẫn nộ
đã lĩnh ngộ băng hỏa quyết, trong thân thể vẫn có một cổ sát khí đang
không ngừng tàn sát bừa bãi, không chỉ có thân thể chịu đủ tra tấn, cảm
xúc cũng sẽ cuồng loạn nổi giận, chỉ có thông qua phóng thích sát khí,
chậm rãi đem cổ sát khí kia thoát ra ngoài. Vì vậy, anh đã trở thành một đỉnh cấp sát thủ. ‘Tận Thế Thẩm Phán’, sát thủ đứng thứ hai trên bảng
danh sách mười sát thủt hế giới, xuất đạo đến nay chưa từng thất thủ.
Không ai biết được diện mạo thật của anh; thần bí, lãnh khốc, giảo hoạt
là đánh giá củagiới sát thủ đối với anh. Nhưng mà ai có thể nghĩ đến
tối hôm qua đơn giản giết chết Thủ lĩnh lớn nhất hắc bang New York lại
là một học sinh cấp 3 sắp thi Đại Học!?

Lúc này, Dương Quang rời khỏi căn phòng nhỏ mình đang thuê, lưng mang cặp, đạp xe vào thành phố.

Trời xanh, mây trắng. Nguyên một đám học sinh cấp 3 khoái hoạt cười vui chạy vào sân trường sẽ không biết người này bề ngoài giống như một người
hiền lành, vô hại. Nhưng sau lưng lai ẩn chứa biết bao bí mật khiến mọi
người phải kinh sợ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -----

“Này bạn học! Đang nhìn em nào mà mê mẩn vậy? “

Ngồi ở trên bàn học Dương Quang đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ thu hồi, nhìn hai người bạn học xuất hiện trước măt mình.

“Mẹ nó đừng dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi, giống như đàn bà. Tiền có

mang đến không!? Ngày hôm qua tôi đã nhắc nhở cậu rồi a! “

Hai
người kia là lưu manh vùng này, không biết làm sao lại được vào trường
cấp 3. Bọn họ thời trung học cũng có lý tưởng và hoài bão của mình, bất
quá lại nhận ra mình không được thông minh như mọi người, không có khả
năng thi đỗ đai học như bao bạn học khác, bọn họ bắt đầu thay đổi lý
tưởng trở thành lưu manh thời đại mới! Cho nên bọn họ bắt đầu thu phí
bảo hộ của các bạn học khác. Bạn học cùng lớp trừ những người có bối
cảnh, còn lại những người hiền lành đều bị họ thu phí, bất quá Dương
Quang là một hoc sinh mới chuyển đến, các bạn học khác tự nhiên sẽ không tới can thiệp vào, mỗi người đều giả bộ cúi đầu chăm chỉ đọc sách.
Đương nhiên là vì không có chỗ tốt gì! Nếu như đối tượng là một người
đẹp, ít nhất còn có thể lưu tiếng anh hùng cứu mỹ nhân mỹ, đằng này...

Dương Quang thu hồi ánh mắt xa xăm ngoài cửa sổ, cứ như vậy ngước nhìn hai người bọn họ.

“Đừng có giả ngu! Lập tức lấy ra, nếu không thì bị nhừ đòn đấy. “

Trong hai tên có một tên béo mũm mĩn lên giọng, trong giọng nói chứa đầy mùi
vị hăm dọa, đồng thời còn duỗi ra nắm đấm béo mũm mĩn của mình để gia
tăng khí thế.

Hai tên du côn lớp học này lúc đầu còn e ngại vóc
dáng vạm vỡ của Dương Quang nên không giám trêu chọc, bất quá về sau
chứng kiến bộ dạng anh cả ngày cười ngây ngô, chỉ kém trên mặt không
viết lời mời người khác đến bắt nạt, thì làm sao bọn họ bỏ qua cơ hội
này được?

Hai người bọn họ cho rằng cái này chính là một miếng
mồi béo bở dâng đến tận miệng rồi, lại không ngờ rằng người trong cuộc
chưalên tiếng, thì giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim (giống như
xen vào chuyện của người khác).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận