Không cần hỏi, sức mạnh của Ngô Minh hoàn toàn thuyết phục khi anh vừa giết trùng nhân, cho dù đó là phản ứng, tâm lý hay sau khi triệu hồi con Mộ địa cự ma cu li đều bày ra thực lực không chê vào đâu được.Lúc này, Ngô Minh không khách sáo mà chỉ thị cho hai người lính: “Các ngươi kiểm tra ngay xác trùng nhân, dùng lưỡi lê gửi chúng đến Diêm Vương, kiểm tra xem còn lại bao nhiêu đạn dược.”Hai người binh lính ngay lập tức làm theo lệnh của Ngô Minh.“Em không sao chứ?” Ngô Minh hỏi sau khi nhìn Lý Hạ.Lý Hạ sắc mặt tái nhợt lắc đầu tỏ ý không sao, đồng thời cất cung tinh linh đi, vừa bắn ba phát, tiêu hao ba đơn vị nguyên khí, cộng thêm trận trước hao tổn, nguyên khí trong cơ thể đã bị suy kiệt.Cung tinh linh tuy có uy lực nhưng lại tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho dù có đầy đủ, Lý Hạ cũng chỉ có thể bắn 24 mũi tên cùng một lúc.Người đàn ông trung niên lúc này dường như vẫn chưa tỉnh táo trở lại, Ngô Minh cũng không thèm để ý tới anh ta, lúc này cửa kim loại của nhà kho bị trùng nhân bên ngoài đập ầm ầm lung lay sắp đổ, anh phải tìm cách trốn thoát ngay lập tức nếu không khi trùng nhân phá cổng sắt là xong đời.Thời gian không còn nhiều, Ngô Minh nhanh chóng kiểm tra kho hàng, ngoại trừ đồ ăn, trong đó hầu như không có thứ gì.
Trong tình hình hiện tại, trừ khi bọn họ có thể mọc thêm cánh, nếu không thì dường như không có lối thoát.Chỉ là mọi thứ không phải là tuyệt đối.Ngô Minh tìm thấy một động lớn trên sàn trong góc, đủ cho một người trèo ra vào, Ngô Minh lập tức nghĩ đến con chuột lông gai, chắc do con chuột lông gai mở ra.Chuột lông gai cũng là loài ăn tạp, ngoài ăn thịt chúng còn thích ăn ngũ cốc, trong kho gần lỗ hổng có hàng trăm bao thóc này đã bị nuốt chửng.
Ngô Minh cũng nghe nói khi binh lính vào nhà kho gặp rất nhiều chuột nhắt, răng quái vật thậm chí còn cắn nát thanh thép, nên không có gì ngạc nhiên khi có một cái động to như vậy.Không có cách nào khác, đây là cách duy nhất để trốn thoát, Ngô Minh lập tức gọi mọi người qua.
Hai người lính chịu đựng gian khổ và biết rằng họ phải rời khỏi đây nếu muốn sống sót, một người trong số họ không nói một lời, rút súng lục từ thắt lưng của mình ra và tiến vào, theo sau là người lính còn lại.Lý Hạ là người thứ ba, thức tỉnh giả trung niên lúc này cũng tỉnh táo lại vội vàng theo vào, Ngô Minh là người cuối cùng.Sức mạnh của anh ta là mạnh nhất, chỉ có anh ta đoạn hậu mới có khả năng ngăn cản trùng nhân đuổi theo, hơn nữa người khác đoạn hậu Ngô Minh cũng không tin được.Mộ địa cự ma cu li không thể chui vào hang chuột, chỉ có thể bị Ngô Minh biến thành một quân bài.
Anh nhìn lần cuối vào cánh cửa sắt đã biến dạng sắp bị bật tung, rồi cúi đầu xuống chui vào động.Hang chuột này đang xuống dốc, nó đi xuống hơn mười mét rồi mới đi thẳng về phía trước, rồi lại đi xuống, ngay sau đó có một âm thanh sột soạt và tiếng gầm rú của một trùng nhân ở đằng sau, tại đây không gian hẹp nên âm thanh nghe vang dội.Về khả năng bò, ngay cả những thức tỉnh giả cũng không thể so sánh với trùng nhân, Ngô Minh biết rằng sẽ rất phiền phức nếu bị những trùng nhân trong hang động này đuổi kịp.Nhìn lại, có thể thấy bóng dáng đáng sợ của trùng nhân cách đó hơn mười mét.Ngô Minh không chần chừ thêm nữa, anh lập tức lấy 'Bom nguyên khí' của mình ra, kích hoạt nó và ném nó đi.“Coi chừng có bom!”Ngô Minh không quên nhắc nhở những người trước mặt, vừa dứt lời quả bom nguyên khí mà anh ném đã phát nổ.Trong phút chốc, tất cả những trùng nhân đang đuổi theo phía sau đều bị nổ tung, Ngô Minh chưa kịp vui mừng thì đã cảm thấy phía dưới đột ngột xẹp xuống, chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngã nhào xuống nền đất sụp đổ.Ngô Minh chỉ cảm thấy mình ngã xuống hơn mười mét, sau đó trực tiếp ngã xuống đất, toàn thân dính đầy bùn đất, âm thanh bị kêu rên của Lý Hạ từ phía trước truyền đến, vừa ngẩng đầu thì đám người Lý Hạ cũng ngã theo trong bóng tối.Đỉnh đầu lộ ra một khe hở cực lớn, gạch vỡ tùy thời rơi xuống, nơi này tuy giống như một lối đi, nhưng trong mũi lại nồng nặc mùi ẩm mốc rất nồng nặc.Nhờ nguyên khí trên cơ thể người được tăng cường, ngay cả hai chiến sĩ cũng đã hấp thụ được ba bốn đơn vị nguyên khí, được chút bùn đất giúp đỡ nên bọn họ từ trên cao rơi xuống mà không bị thương nặng.
Hai người nhanh chóng lấy đèn pin ra bật sáng, soi rõ xung quanh.Theo ánh sáng chỉ có một vài người có thể nhìn thấy môi trường ở đây, đúng là một lối đi, lớp sơn phủ trên tường đã nứt, vôi rữa đã bong tróc một số chỗ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một số khẩu hiệu.Lúc này, người đàn ông trung niên đeo kính đã thức tỉnh lau kính và chợt nhận ra:"Tôi hiểu rồi, chúng ta đã từng trải qua chiến tranh ở Vũ Thành trước đây, lẽ ra đây là hầm trú ẩn được xây dựng để ngăn chặn các cuộc không kích, sau này không dùng nữa, tôi không nghĩ ít nhất là năm mươi sáu mươi năm không có ai trú ở đây"Ngô Minh vừa nghe lại là có chút dở khóc dở cười, anh định đem huyệt động phía sau nổ sụp, như vậy trùng nhân liền không thể đuổi kịp.
Ai mà biết được sức công phá của quả bom nguyên khí mạnh đến mức làm nổ tung cả hang động, lỗ chuột dù được bịt lại thì bọn họ cũng bị rớt xuống.Nhưng dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng tạm thời được giải thoát khỏi sự đe dọa của lũ trùng nhân, bên bọn họ chỉ có vài người không thể chống lại hàng trăm trùng nhân truy đuổi.Ngô Minh đi xem tình huống của Lý Hạ, cô ta rõ ràng so với anh ta tưởng tượng mạnh hơn rất nhiều.Lúc này, Lý Hạ đang cùng Ngô Minh nói chuyện đột nhiên quay đầu nhìn về phía một bên thông đạo, dường như ý thức được điều gì trong lòng Ngô Minh vừa động lập tức rút gai xương ra.Những người khác không biết và nghĩ rằng Lý Hạ chỉ là một thức tỉnh giả bình thường, nhưng Ngô Minh hiểu rõ hơn ai hết Lý Hạ chắc chắn không phải là một thức tỉnh giả bình thường.
Cô ấy nhạy bén hơn nhiều so với nhận thức về nguy hiểm, Lý Hạ đã từng nói với Ngô Minh rằng cô ấy có thể nhìn rõ mọi thứ ngay cả trong những nơi tối tăm mà cô ấy không thể nhìn thấy ngón tay của mình, thính giác của cô ấy mạnh hơn gấp trăm lần so với người bình thường.Có lẽ, điều này có liên quan gì đó đến vết lưỡi liềm trên đùi cô ta.
Lý Hạ hiển nhiên lúc này đã nhận ra thứ gì đó, Ngô Minh phản ứng ngay lập tức, hành động này phi thường anh minh.Ở nơi ánh đèn pin không chiếu tới, có tiếng huýt sáo kỳ quái, ngay sau đó một cảm giác lành lạnh chợt ập đến.
Ngô Minh cơ hồ không chút nghĩ ngợi lập tức siết chặt cơ bắp sau đó chém mạnh về hướng công kích lạnh lẽo.Âm thanh của lưỡi kiếm cắt không khí rít lên, nhưng Ngô Minh lại như chém vào không khí, sau đó anh ta cảm giác như mình đụng phải một thứ gì đó cực kỳ lạnh lẽo, và điều kỳ lạ nhất là nó lại vô hình vô chất xuyên qua thân thể Ngô Minh.
Thân thể anh ta như thể đông cứng trong tích tắc, trở nên không phản ứng được, không thể động đậy.“Cẩn thận!”Lý Hạ lúc này phát ra âm thanh cảnh cáo, trên thực tế Ngô Minh từ lúc cảnh giác đến tấn công cũng chỉ mất một lúc.
Những người khác chỉ có thể dựa vào ánh sáng của đèn pin nhìn thấy một thứ giống như sương mù màu xanh lục xuyên qua cơ thể của Ngô Minh, tuy rằng gai xương của Ngô Minh đã chém vào thứ giống như sương mù này không thể gây bất kỳ tổn thương nào cho thứ đó.Phản ứng của Lý Hạ cũng không hề chậm, cô ấy lập tức hiện thực hóa cung tinh linh bắn một mũi tên với phần nguyên khí còn lại.Bá!Mũi tên mang theo nguyên khí bùng phát xuyên thủng màn sương xanh, phát bắn này dường như có tác dụng, màn sương xanh đột nhiên biến thành mặt người phát ra một tiếng rú đau đớn.Mặc dù những người ở đây đã chứng kiến quá trình ngày tận thế, họ đã nhìn thấy những con quái vật đáng sợ như trùng nhân, nhưng thành thật mà nói, họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những gì trước mặt họ trông giống như một 'bóng ma' trong truyền thuyết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...