Hai tháng tới sẽ là khoảng thời gian cực kỳ quan trọng cho việc phát triển tương lai của họ.
Tô Vũ nhìn quanh hỏi: "Nếu không còn chuyện gì nữa chúng ta ra ngoài thôi."
Nhưng khi mọi người đang muốn đứng dậy rời đi thì, Dương Vân Nhi từ nãy tới giờ vẫn cúi đầu bỗng ngẩng đầu nhìn hắn lên tiếng hỏi.
"Chúng ta của tương lai đó, đều chết hết.
Phải không?"
Vừa đi được vài bước, Tô Vũ sau khi nghe câu hỏi của nàng, hắn cũng không quay đầu lại nhìn Vân Nhi mà tiếp tục bước về phía trước cười sáng lạn, nói: "Đừng lo, mọi người đều sống rất tốt."
Dương Vân Nhi mỉm cười đứng dậy nói: "Ừ, ta biết rồi."
Mọi người nghe vậy đều cười, không hỏi thêm nữa.
Trong số họ, có lẽ duy chỉ có Nhật Nam tin lời nói dối của Tô Vũ.
Không phải hắn dễ bị lừa, mà hắn tìn nguyện để Tô Vũ lừa.
.
||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Anh |||||
Đôi lúc thà rằng cứ sống trong giả dối gì phải chăng sẽ tốt hơn?
Mọi người đi ra ngoài tiếp tục dọn dẹp những Zombie may mắn còn sống sót.
Tô Vũ đảo mắt nhìn xung quanh nói: "Mọi người nhớ kỹ, kiểm tra lại tất cả ngôi mộ xem còn có con Zombie nào ẩn trong đất hay không."
Đào mộ tuy là hành vi không tôn trọng người đã mất, nhưng giờ họ đều đã thành Zombie.
Trong tương lai, hắn muốn dùng nơi đây để xây dựng một phòng thí nghiệm bí mật.
Hắn không muốn mình bỏ sót bất cứ một con Zombie nào.
Rồi hắn quay sang nhìn Lý Uyển Nhi, bắt đắc dĩ nói: "Ngươi đứng ở một bên giám sát, đừng chơi nữa."
Kể từ lúc ra khỏi nhà Người thủ mộ đến bây giờ, Lý Uyển Nhi vẫn luôn bám lấy mẹ hắn, luôn miệng kêu "Mẹ mẹ".
Hơn nữa giọng điệu còn rất ngọt ngào, khiến nụ cười trên mặt mẹ hắn càng lúc càng sâu.
Lý Uyển Nhi cúi đầu giả vờ ủy khuất nói: "Ta biết ta sai rồi."
Mẹ hắn thấy vậy liền vỗ tay Uyển Nhi, nhìn hắn khẽ gắt: "Nói chuyện với phụ nữ phải nhẹ nhàng, con học ai cái kiểu nói chuyện như thế hả?"
Tô Vũ im lặng, hắn nói chuyện đâu có chỗ nào quá đáng đâu?
"Thôi kệ, bọn họ thích làm gì thì làm đi, họ vui là được rồi." Tô Vũ thầm nhủ trong lòng, hắn đi chỗ khác, mặc kệ chẳng thèm quan tâm bên này nữa.
Hắn quay đầu chạy đi hỗ trợ những người khác.
Dù sao bên này cũng đã có Uyển Nhi.
...
Đến tầm giữa trưa.
Xác Zombie đã bị bọn họ xếp thành một ngọn núi nhỏ, Tô Vũ lấy một ngọn đuốc ném qua, rồi chắp tay lẩm bẩm: "Hi vọng các ngươi sẽ được siêu thoát."
【 Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ: Nghĩa trang An Viên】
【 Ngươi nhận được phần thưởng: Ma Đăng】
【Ngươi thu hoạch được Ma Đăng】
Ma Huyết Đăng (màu trắng - hi hữu)
Loại hình: Trang bị
Độ bền: 13/13
Trang bị nhu cầu: Trí lực 15 điểm có thể dùng.
Thuộc tính: Khi sử dụng Ma Huyết Đăng, giảm khả năng chịu ảnh hưởng của các trạng thái bất lợi về tinh thần, không bị oán hồn, ác quỷ tấn công.
(Lưu ý: Khi sử dụng ban đêm có tỷ lệ hấp dẫn hồn ma, ác quỷ bám theo)
Nói rõ: Ma Huyết Đăng vốn dĩ thuộc về một Người Thủ Mộ, người đó sau khi chết hóa thành vong hồn bám vào Ma Huyết Đăng ngày đêm canh giữ nơi đây.
Vào mỗi nửa đêm trăng rằm, có thể giao lưu với hắn.
Đánh giá: 10 ( Nói rõ: Trang bị màu trắng đánh giá từ 1- 10 điểm)
Nhắc nhở: Cẩn thận sử dụng, có khả năng mang đến vài hiệu quả bất thường.
...
Từ trong đám cháy bỗng xuất hiện một cái lồng đèn màu máu bay thẳng về phía Tô Vũ.
"A..
a.." Dương Vân Nhi giật thót người, nàng vội lấy tay bịt miệng.
Vươn tay cầm lấy cán cây lòng đèn, Tô Vũ sờ lên trên lớp giấy bao bên ngoài, rồi nhìn Vân Nhi nhe răng nói: "Ngươi có muốn đến sờ thử không?"
"Đưa ta thử coi." Hắn vốn muốn dọa Dương Vân Nhi một chút, ai ngờ Lý Uyển Nhi đã đưa tay dành trước, nàng vừa sờ vừa nhìn Tô Vũ hỏi: "Cái lồng đèn này tên gì?"
"Nó tên là Ma Huyết Đăng" Tô Vũ mỉm cười nói.
Nhìn dáng vẻ hứng thú của cô, hắn không nhịn nữa mà lên tiếng hỏi: "Ngươi không thấy sợ sao?"
Ma Huyết Đăng có tạo hình cổ xưa, nhưng điểm khiến nó đáng sợ là chất liệu dùng để chế tạo nó.
Các bộ phận của nó đều được rút ra từ trên cơ thể người, xương tay làm cán, xương sườn làm khung, da làm giấy, máu làm sơn, tóc làm chỉ, gân làm sợi, mỡ làm dầu.
Không những thế, ngọn lửa trôi nổi, liên tục di động ở bên trong Ma Huyết Đăng, tỏa ra một màu xanh đỏ kỳ dị.
Lý Uyển Nhi vừa sờ vừa đánh giá, nàng tấm tắc: "Cái lòng đèn này đẹp thật, ngươi cho ta dùng được không?"
Tô Vũ lắc đầu nói: "Ngươi hiện giờ vẫn còn chưa sử dụng được nó đâu"
Lý Uyển Nhi tuy rằng hơi luyến tiếc, nhưng nàng vẫn đưa trả lại cho Tô Vũ: "Vậy ngươi giữ cho ta đi.
Ta cảm thấy nó rất hợp với ta."
"Ta cũng thấy vậy" Tô Vũ không phản bác, hắn đưa cây lòng đèn đẩy lại về phía nàng nói: "Ngươi thích thì giữ lấy đi, nhớ là đừng cưỡng ép sử dụng đấy."
Tuy rằng, Ma Huyết Đăng có thể hấp dẫn đến rất nhiều oan hồn, ác quỷ.
Người khác có thể sẽ nguy hiểm nhưng Uyển Nhi chắc sẽ không.
Dù sao thì, nàng của kiếp trước đã có thể làm bạn với chúng.
Chắc hẳn nó có liên quan gì đó đến thiên phú "Hắc tâm" của nàng.
Lý Uyển Nhi cười nói: "Được rồi, cảm ơn ngươi trước nha."
Nói rồi, nàng lắc lư cây lòng đèn chạy đi.
Nhìn bóng dáng lúc rời đi của nàng, Tô Vũ quay đầu nhìn Dương Vân Nhi, tò mò hỏi: "Sao hai người các ngươi làm bạn với nhau được hay vậy?"
Vân Nhi cũng nhìn theo bóng lưng của Uyển Nhi rời đi, thở dài nói: "Ta nào biết nàng biến thái như vậy chứ."
Mẹ hắn đi tới mỉm cười nói nhỏ vào tai hắn: "Thấy người ta như vậy, thích rồi chứ gì?"
Tô Vũ lập tức bật chế độ im lặng.
...
Đã gần nửa ngày trôi qua kể từ khi bọn hắn rời đi khu tránh nạn, mọi người vào lúc này đều đã rất mệt mỏi.
Tô Vũ cũng hiểu điều đó, vì vậy sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ hắn mang tất cả mọi người cùng nhau trở về.
Bọn họ dọc theo con đường cũ trở về, tuy thi thoảng gặp phải vài con Zombie đi lạc nhưng trên cơ bản thì quảng đường này không gặp quá nhiều nguy hiểm.
"Bọn họ làm gì vậy?" Mẹ hắn nhìn về phía trước hơi nhíu mày nói.
Bên ngoài khu tránh nạn do gia đình Tô Vũ xây đang xảy ra một cuộc hỗn loạn.
Bọn họ đang chen chúc, giẫm đạp lên nhau để tiến vào bên trong.
Nơi gia đình Tô Vũ xây không phải nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian chỉ có mấy năm ấy, cũng chỉ đủ cho vài chục nghìn người mà thôi.
Mà bây giờ di chuyển về đây có đến hàng trăm thậm chí có thể hàng triệu người cùng nhau đổ về.
Trong số họ, đa phần đều là người từ trong thành phố trốn ra hoặc từ những khu vực lân cận, chắc hẳn những người ở đây đã nghe ngóng được tin nơi đây có tồn kho rất nhiều lương thực nên mới đổ về.
Tiếng mắng chửi, tiếng khóc than, tiếng nguyền rủa, tiếng la thảm thiết, vang lên không dứt.
Tô Vũ nhìn cảnh tượng phía trước mặt, thở dài nói: "Thôi được rồi, mặc kệ họ đi."
Tuy rằng đã đoán được tình cảnh này sẽ xảy ra, nhưng hắn không muốn chính mắt mình lại nhìn thấy nó thêm lần nữa.
Sở Nhật Nam vội hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi theo ta là được." Tô Vũ quay đầu lại mang mọi người đi đến một con đường khác.
Tô Vũ dẫn tất cả đi đến một địa đạo do chính hắn bí mật đào trong vòng hai tháng.
Nhấc lên cái nắp cống, Tô Vũ nói: "Mọi người ở đây, ta xuống kiểm tra một chút."
Địa đạo do Tô Vũ đào không quá lớn, lối đi cũng chỉ đủ cho một người di chuyển.
Một lúc sau, Tô Vũ từ dưới hầm ló đầu lên cười nói: "Vẫn an toàn, mọi người từng người một xuống đi."
Rồi hắn nhảy ra bên ngoài canh chừng xung quanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...