Tận Thế Ta Sống Lại Rồi

Đi ra khỏi văn phòng Tống Lập, năm người đều thở phào nhẹ nhõm

Chu Lạc lúc đầu còn nghĩ Tống lão đầu sẽ đồng ý điều kiện cậu đưa ra, sau đó cò kè mặc cả giảm xuống đồ vật, cậu không nghĩ tới lão ta thế mà đồng ý rồi

Bởi vậy, cũng có thể thấy chiếc xe bồn chứa xăng này có bao nhiêu tầm quan trọng

Trần Binh đi theo cậu, nhìn ngắm bầu trời đang chìm xuống, hỏi

" Cậu định khi nào sẽ xuất phát lần nữa "

" Khi nào Tống lão đầu đưa tiền đặt cọc, khi đó sẽ xuất phát " Chu Lạc chính mình đi trước, cậu muốn đi dạo trong căn cứ một vòng, đi được một lúc thấy đám người vẫn theo phía sau, liền nói


" Mấy người muốn làm gì thì đi làm đi, không cần phải đi theo tôi "

Một người trong đó cười ngây ngô, gãi đầu nói " Mọi người đều là sợ cậu lần đầu đến đây nhiều thứ không quen, sợ những người khác không biết cậu, sẽ làm khó cậu "

" Muốn làm khó tôi, cũng phải xem đám người đó có đủ bản lĩnh không " Chu Lạc cười lạnh, cậu không đi làm khó dễ người khác thì thôi, lại có kẻ tìm đường chết muốn gây sự với cậu

" Được rồi mọi người trở về đi, ở đây có tôi đi cùng Chu Lạc là được rồi " Trần Binh cuối cùng cũng lên tiếng

" Muốn đi đâu, tôi dẫn cậu đi " Trần Binh mỉm cười

Chu Lạc suy nghĩ một chút liền nói " Đến nơi thị trường giao dịch "

Cậu có đồ ăn, đến nơi giao dịch nếu gặp may có thể đổi được một vài thứ tốt, trong không gian đao kiếm của cậu đều đã bị mẻ đến không thể dùng được, cậu vẫn còn dao ngắn nhưng không thích hợp chiến đấu, chỉ có thể để phòng thân, phòng tanv thi, phòng người xấu

Đi đến nơi giao dịch Chu Lạc liền muốn tách ra, nói " Ngươi cũng tự mình đi xem xem đi, ta muốn đi một mình "

Trần Binh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý " Được, vậy ngươi đi dạo đi, 30 phút sau ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi "

Chu Lạc xua xua tay, rất nhanh liền hòa vào dòng người, Trần Binh cũng tìm một chỗ tạm thời nghỉ ngơi, một lúc sau đi hướng ngược lại với Chu Lạc


Chu Lạc đi dạo 10 phút nhưng không chọn được đồ vật nào, đao thì có đao, nhìn trông đẹp mắt nhưng không dùng để chiến đấu được. Cậu đi đến gian hàng quần áo, đứng trước gương gắm ghía bản thân mình, khuôn mặt tinh xảo đẹp trai sạch sẽ, nhìn xuống dưới bộ quần áo đã bẩn, cậu nhíu mày ghét bỏ, tiện thể quan sát một lão tặc theo đuôi cậu từ nãy đến giờ

Nhìn túi đồ Chu Lạc căng phồng nhiều người có ý đồ xấu cũng không có gì lạ

Chủ quán quần áo cũng rất nhiệt tình với Chu Lạc " Thích bộ nào tôi giúp cậu lấy, cậu lớn lên thật đẹp, mặc bộ gì cũng đều đẹp "

Chu Lạc chọn một bộ quần áo sau đi vào phòng thay đồ tạm thời, thay bộ quần áo mới, tiện thể thu hết đồ ăn vào không gian, thay đồ xong cậu liền nhét bánh quy vào trước ngực chủ quán rồi rời đi

Căn cứ đã cạn kiệt đồ ăn, mọi người đều đói bụng, mà đồ trong tay cậu có bao nhiêu hấp dẫn, cậu đều biết

Mà lão tặc theo dõi nhìn thấy Chu Lạc rời đi liền hét to, nhưng Chu Lạc lại coi như không nghe thấy nhanh chóng biến mất trong đám đông. Lão tặc rất nhanh liền mất dấu, bực dọc trong người chỉ có thể trở về về, trên đường đi chép chép môi than

" Mẹ nó, đi theo cả nửa ngày trời cuối cùng lại để mất dấu, đồ ăn đã đến miệng rồi còn bị chạy mất, đồ nhãi con vậy mà chạy nhanh hơn cả thỏ "


Lão tặc mặc dù lớn tuổi nhưng tay chân linh hoat, mà mắt tinh tai thính, ở chỗ đông người như vậy, chớp mắt liền nhìn đến Chu Lạc đang ngồi nghỉ ở góc nhỏ

Lão tặc liền từ trong túi lấy ra cái cung nỏ hướng Chu Lạc bắn tới " Nhãi con thúi, lá gan cũng lớn lắm, vậy mà đến ông nội đây cũng dám theo dõi "

Tên nỏ bay tới, vừa nhanh vừa chuẩn, Chu Lạc cũng nhìn thấy nhưng lại rất bình tĩnh, khi viên đạn vừa tới gần thì vung đao lên, chặn được mũi tên bay đến

Lão tặc trong lòng kinh ngạc, không ngờ vậy mà gặp được cao thủ

Trong lòng tính toán, hôm nay vận xui bước chân trái ra cửa

Hắn theo bản năng quan sát xung quanh, lên kế hoạch chạy trốn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận