Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân



"Ah!!!!"

Nhìn thấy Trần Côn lăn lộn trên mặt đất kêu gào, Tiêu Dật tiến lên, chán ghét dẫm lên miệng Trần Côn, mất kiên nhẫn nói: "Ồn ào quá! Nếu ngươi còn kêu nữa, ta cũng sẽ chặt đầu ngươi!"

Cảm giác đau đớn cực lớn khiến Trần Côn cảm thấy từng đợt tê tâm liệt phế, nhưng đối mặt với ác ma trước mắt này, hắn thật sự ngừng la hét, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.


Tiêu Dật hài lòng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn những học sinh khác: “Còn có ai muốn cướp đồ ăn nước uống của ta?”

Người bị ánh mắt của Tiêu Dật chạm vào đều kinh hãi lùi lại một bước.


Đường Ninh Ninh lén mở mắt ra, nhìn bóng dáng bá đạo của Tiêu Dật, cô căn bản không cảm thấy hắn là ác quỷ, ngược lại cô càng cảm thấy hắn giống anh hùng hơn.



"Tiêu Dật! Đừng tức giận! Chúng ta đều là bạn cùng lớp, là bạn bè.

Trước hết em nên bình tĩnh lại đã! Bây giờ đã là tận thế, có lẽ trong trường học chỉ còn có chúng ta, chúng ta ngàn vạn lần không nên giết lẫn nhau! “ Đỗ Chí Minh ưỡn mặt lấy lòng cười:"Tiểu Dật, em xem như thế này được không, về sau tất cả chúng ta đều nghe theo em, cho em phân phối đồ ăn, tôi cũng nghe theo em, tôi chịu thiệt thòi một chút, làm trợ lý cho em! "

"không cần thiết.

"

Tiêu Dật nhìn cũng không nhìn thèm Đỗ Chí Minh đang khúm núm lấy lòng mình, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn thế nào cũng không liên quan đến ta, các ngươi có thể sống sót hay không, cũng không liên quan đến ta, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, ta tới nơi này, chẳng qua là muốn đi cứu người đáng quá, nhưng mà biểu hiện của các ngươi vào hôm nay để cho ta phi thường thất vọng, chỉ có Đường Ninh Ninh đáng được ta cứu, về phần những người khác, đều không liên quan đến chuyện của ta!"

"Tiêu Dật! Vừa rồi chúng ta đều bị Trần Côn ép buộc, kỳ thật tôi ủng hộ cậu! Nếu không phải cậu cứu tất cả chúng ta, chúng ta đã chết trong miệng zombie rồi! Giờ cậu còn mang đồ ăn thức uống cho mọi người nữa! Cậu quả là anh hùng, quả là vĩ nhân!”

Một cô gái bộ dáng không tệ lưỡng lự đi về phía trước, nhìn Tiêu Dật nịnh nọt nói: "Tiêu Dật, tôi nguyện ý đi cùng cậu, chỉ cần cậu cứu tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu!"

Đường Ninh Ninh có chút chán ghét liếc nhìn cô gái, đi đến gần Tiêu Dật nói: "Tiêu Dật, đừng nghe lời cô ấy.

Sau khi cậu bị bọn họ ép ra ngoài, cô ấy chính là người mắng chửi sau lưng cậu nhiều nhất! Hơn nữa, để được chiếu cố, ban đêm cô ấy còn lén lút đi vụng trộm với Đỗ Chí Minh! Rất nhiều người đã nhìn thấy! Rất kinh tởm!”

“Cút! "Tiêu Dật lạnh lùng quát một tiếng với nữ sinh kia.


Loại nữ nhân tư sắc này, căn bản là không vào được pháp nhãn của hắn, huống chi còn là nữ nhân dơ bẩn như thế, Tiêu Dật nhìn cũng lười nhìn nhiều một cái.


“Tiêu Dật! Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta như thế nào, mới bằng lòng giúp chúng ta?"Lăng Tuyết Nhã sắc mặt tái nhợt, toàn thân đang không tự chủ run lẩy bẩy, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm để hỏi Tiêu Dật.



Vì thiếu nước nên Lăng Tuyết Nhã đã hơn hai tháng không rửa mặt, khuôn mặt trắng như tuyết và thanh tú phủ đầy bụi bẩn, nhưng dù vậy vẫn không thể che đi vẻ đẹp của cô.


Bất luận cái khác, chỉ nói về dáng người cùng ngoại hình, Lăng Tuyết Nhã tuyệt đối có thể nói là cực phẩm.


Tiêu Dật đánh giá Lăng Tuyết Nhã từ trên xuống dưới một cái, sau đó nhìn Trần Côn đã ngất đi dưới chân, cười lạnh nói: "Ta nghe nói cô là người phụ nữ của Trần Côn?"

Lăng Tuyết Nhã hơi ngẩn ra, run rẩy nói: "Trước kia quả thực tôi với hắn đang yêu đương, nhưng là chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, tôi cũng không phải nữ nhân của hắn!"

"Cô không gạt tôi chứ? "Tiêu Dật tràn đầy trêu chọc nhìn Lăng Tuyết Nhã cười nói:" Tôi ghét nhất là phụ nữ gạt tôi.



Lăng Tuyết Nhã vội vàng gật đầu nói: "Tôi không có lừa anh! Tôi không phải loại nữ nhân tùy tiện!”


Nhưng mà rất nhanh, Lăng Tuyết Nhã đã nhận ra một tia kỳ lạ, rất là cảnh giác nhìn Tiêu Dật hỏi: "Tiêu Dật, anh hỏi những thứ này làm cái gì? Dù tôi có phải là người phụ nữ của Trần Côn hay không, thì liên quan gì đến việc anh có thể giúp chúng tôi không?"

Đường Ninh Ninh ngây thơ tuy không biết tại sao Tiêu Dật lại hỏi những câu hỏi này, nhưng cô vẫn kịp thời bước tới nhắc nhở: "Tiêu Dật, Trần Côn rất thích Lăng Tuyết Nha, hầu như mọi chuyện đều nghe lời cô ấy.

Trong khoảng thời gian này tuy rằng hắn năm lần bảy lượt nói là muốn đụng vào Lăng Tuyết Nhã, nhưng Lăng Tuyết Nhã đều cự tuyệt, tớ đoán chừng Lăng Tuyết Nhã hẳn là không có nói dối.

"

Tiêu Dật gật đầu, sau đó nhìn Lăng Tuyết Nhã nói: "Cô không phải rất xem thường kẻ nhà quê như ta sao? Cô không phải cảm thấy ta rất thấp hèn rất ghê tởm sao?
"Nhưng vì mỹ nữ đây đã cầu xin ta, thế nên ta đây liền đại phát từ bi cho các ngươi một cơ hội, ta có thể chia đồ ăn cùng nước uống trong túi cho các ngươi một ít, nhưng mà các ngươi phải cho ta xem mình có thành ý hay không, bây giờ phải xem biểu hiện của các ngươi như thế nào đã!"

Tiêu Dật vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra mấy chai nước khoáng cùng vài gói thịt bò khô và xúc xích, chậm rãi đặt chúng xuống đất bên cạnh: "Chỉ cần các ngươi làm cho ta hài lòng, những thứ này đều là của các ngươi, ta chỉ cho các ngươi thời gian một giờ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận