Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân



Nếu Lý Uyển Ngưng và Thẩm Thính Đình không đủ xinh đẹp để thỏa mãn sự trống rỗng của bản thân thì hắn đã không cứu họ.


Hơn nữa, nếu như mình thật sự đi cứu mấy người này, nếu mà bọn họ vong ân phụ nghĩa với mình thì làm sao?

Mặc dù bây giờ hắn rất mạnh mẽ, nhưng bên họ có tận năm người đàn ông mạnh mẽ!

Nếu họ âm mưu chống lại hắn, không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không bị mưu hại.


Sau đó mấy người này lại chiếm lấy tòa thành của mình?

Chiếm đoạt nữ nhân của mình?

Hơn nữa, những người này đều nhìn rất cao lớn, đẹp trai, nếu hắn thật sự để những người này đến lâu đài của mình, cho dù lâu đài này có thể giúp hắn khống chế bọn họ, biến họ thành nô lệ, nhưng nếu vào lúc hắn ra ngoài săn giết zombie, bọ họ lại dụ dỗ nữ nhân của mình thì sao?

Chẳng phải là mình đang tạo điều kiện cho người ta cắm sừng mình sao?

Hiện tại chỉ có hắn là nam nhân ở đây, thì hai nữ nhân này mới nghe lời hắn, nếu có mấy anh chàng tuấn tú cao lớn cường tráng, Tiêu Dật cũng không dám bảo đảm bọn họ sẽ làm ra chuyện gì!

Ha ha! đàn bà! Tiêu Dật từ lâu đã nhìn thấy đức hạnh của những người phụ nữ cuồng dâm kia rồi, thế nên hắn sẽ không bao giờ cho họ bất kỳ cơ hội nào!


“Nếu cô muốn cứu bọn họ, ta có thể mở cửa đưa cô ra ngoài!” Tiêu Dật lạnh lùng liếc nhìn Lý Uyển Ngưng, giọng điệu lạnh lùng nói.


Lý Uyển Ngưng lập tức ý thức được mình nói sai, lập tức cúi đầu lùi về phía sau một bước, hốc mắt có chút ươn ướt.


Chờ một lúc, Tiêu Dật đột nhiên mỉm cười nói: “Chắc hẳn cô đang nghĩ, có phải ta quá ích kỷ rồi không?”

Không đợi hai người phụ nữ trả lời, Tiêu Dật nói tiếp: “Đúng vậy! Ta quả thật là người ích kỷ! Sự sống chết của người khác không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn sống thật tốt ở tận thế mà thôi.

Nếu các muốn làm thánh mẫu, hay là không muốn ở lại đây nữa thì các cô có thể tự do ra ngoài, ta sẽ không bao giờ ngăn cản các cô, các cô sẽ luôn tự do.

"

Khi Tiêu Dật đang nói chuyện, những người trong phòng tập cuối cùng cũng đã gặp rắc rối, một thây ma vạm vỡ đã tóm được một nam sinh, cắn một phát đứt luôn đầu.


Những người còn lại hét lên kinh hãi rồi dùng hết sức lao về phía sân thượng.


Con zombie vạm vỡ này có lẽ đang rất đói khát nên chỉ ăn ở đó mà không truy đuổi những người này.


Để cho mấy người còn lại có không gian chạy trốn.


Chẳng bao lâu, Tiêu Dật đã nhìn thấy những người này xuất hiện trên sân thượng của nhà thi đấu.


Sân vận động cũng không cao, chỉ có ba tầng, nhưng cũng đủ để phòng ngự trước xác sống, xác sống cũng sẽ không trèo tường, chỉ cần chặn kín cửa hành lang, bọn họ tạm thời an toàn.


Những người này tựa hồ cũng nhận thức được điều này, sau khi nghỉ ngơi một lát, thiếu niên dẫn đầu liền đứng trên lan can, giơ ngón giữa về phía Tiêu Dật.


Rồi sau đó cầm lấy một tấm bảng giơ lên thật cao, rất là thị uy chỉ chỉ Tiêu Dật.


Tấm biển ghi "Cứ đợi đấy!"


Rõ ràng là họ tức giận vì Tiêu Dật phớt lờ lời cầu cứu của họ và muốn tìm cơ hội trả thù Tiêu Dật.


Sắc mặt Tiêu Dật lạnh lùng, không tiếp tục nhìn thiếu niên kia mà trầm tư nhìn con zombie cao lớn khác thường kia.


"Rất tốt! Đây chính là loại zombie mà ta đang tìm kiếm! Có vẻ như con zombie trong phòng tập thể dục kia trước khi chết có thể chất khá tốt nên khi biến thành zombie cũng sẽ mạnh mẽ hơn.

Có vẻ như ta cần phải đi đến phòng tập thể dục một chuyến rồi! Về phần mấy cô bé kia, người đàn ông mạnh mẽ đẹp trai của các cưng đang tới đây” Tiêu Dật đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, có chút ác độc nói.


Zombie này hiển nhiên đã biến dị, so với con zombie cường tráng trước đó hắn từng giết chết còn mạnh mẽ hơn, nếu có thể chôn một con zombie như thế này, nhất định sẽ có ích cho việc tăng giá trị thuộc tính của hắn!

Có lẽ hắn cũng có thể đạt được những kỹ năng và thiên phú từ nó nữa!

Thứ hắn cần bây giờ là một xác zombie như thế này!

Tuy nhiên, trước đó hắn phải gặp những kẻ vô ơn trong nhà kho sinh viên kia đã!
Tiêu Dật tự nhận là không phải người xấu, nhưng hắn cũng không phải người tốt.


Có ân báo ân, có thù báo thù, đây là nguyên tắc của hắn.


Nén giận?

Lấy đức báo oán?


Không tồn tại!

Bây giờ là tận thế, không ai có thể ước thúc mình!

Lấy thực lực trước mắt của Tiêu Dật, đối phó với zombie bình thường, quả thực đơn giản giống như là chặt dưa thái rau, vào lúc có nhiều zombie, tội đao chém ngang một cái thậm chí có thể chặt vài cái đầu zombie xuống.


Nhưng dù là như vậy, thì lúc Tiêu Dật chém giết được đến cửa nhà kho, hắn cũng đã cảm thấy hơi mệt mỏi.


Tiêu Dật nặng nề gõ cửa, không lâu sau, trong cửa có người hỏi: "Là ai?!"

Giọng nói rất cảnh giác, có chút run rẩy.


Tiêu Dật nghe ra được, đây là giọng nói của chủ nhiệm Đỗ Chí Minh.


"Là tôi, Tiêu Dật, tôi đã tìm được đồ ăn và nước uống!" Tiêu Dật bình tĩnh nói.


Im lặng một lúc, trong cửa vang lên tiếng động, hình như còn có tiếng cãi vã, cuối cùng, cửa kho từ từ mở ra, xuyên qua khe hở, có một đôi mắt cảnh giác nhìn Tiêu Dật, rồi ngạc nhiên hỏi: "Cậu vẫn chưa chết sao? Cậu không bị zombie nào cắn đấy chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận