Tận Thế Song Sủng

Bạch Thất nói:” Thể chất dị năng giả đều đã được cải biến, có bức xạ hạt nhân cũng không cần sợ hãi, về sau quốc gia sẽ dải tấm cách ly phóng xạ trên mặt đất, cho nên người bình thường chỉ cần không ra căn cứ, cũng sẽ không có vấn đề.”

Đường Nhược và Điền Hải có chút trầm mặc.

Thật sự là trời mưa cả đêm phòng nhà bị dột, gặp được virus Zombie không nói, còn rò rỉ năng lượng hạt nhân nữa.

Địa phương qua đêm đều đã lên kế hoạch thật kỹ lưỡng.

Lần này người tham gia nhiệm vụ rất nhiều, tăng thêm dị năng giả quân đội, ước chừng có khoảng 1600 người.

Quy mô “kho thịt di động” lớn như vậy, tùy tiện ở bên ngoài mở lều vải khẳng định không an toàn.

Như là Tào tiến sĩ đã nói, hiện tại Zombie đã đạt tới cấp 1, đang tiến tới Zombie cấp 2, so với thời điểm nhóm người Bạch Thất tìm nơi nương tựa thành phố A, phạm vi Zombie cảm giác được cùng  với lực hành động khẳng định tiến bộ rất nhiều.

Lần này địa phương được tuyển để qua đêm là một thôn trang nhỏ.

Từng dị năng giả Tốc độ phái đi ra dò đường tìm hiểu một phen sau đó, tới báo cáo: “Bước đầu đoán chừng có hơn 2000 Zombie phân bố tại từng phòng, nhìn một vòng, không có nhìn thấy người sống sót.”

Vệ Lam cầm tư liệu của thôn này trước tận thế gật đầu: “Theo công tác thống kê một năm trước tận thế, thôn này ước chừng chỉ có 689 người, trong đó ước chừng còn có 360 người là công tác ngoại tỉnh, như vậy tính ra Zombie tại đây là từ nơi khác tới…”

Sĩ quan phụ tá nói: “Thời kỳ đầu chính xác là còn người sống sót tại đây…”

Vệ Lam im lặng một lát. Nghĩ đến hình ảnh những người sống sót đau khổ chờ đợi ở trong phòng, đợi đến lúc không phải là cứu viện mà là Zombie thì không thể nói tiếp đề tài này được nữa.

Đau lòng cũng không thể khiến người chết sống lại, hiện tại nên làm là phải sống sót thế nào.

Vệ Lam phân phó xuống dưới, triệu tập binh sĩ trong quân đội cùng dị năng giả trong căn cứ đi thanh trừ sạch sẽ Zombie trong thôn trang này.

Dị năng giả vung dị năng, quân đội dùng súng ống, nhanh chóng thanh lý sạch sẽ thôn trang này.

Lối vào dùng xe bọc thép vây quanh toàn bộ, như vậy có thể an tâm ở chỗ này vượt qua một đêm.


Có điều phòng ở quá ít, tổng cộng đếm cũng chỉ có 89 gia đình, trừ những nơi ở xa, còn có phòng ốc không an toàn, như vậy cũng chỉ còn lại 48 nhà trệt.

Quân đội chọn lựa vùng lộ tuyến ngoại thành này cũng là trải qua tính toán kỹ càng đấy, hiện tại mới là sau tận thế không quá ba tháng, trên đường rất nhiều người muốn tìm nơi nương tựa quân đội, giữa bị chặn trên đường hoặc trấn an những người sống sót khác trên đường, còn không bằng trực tiếp đi  vùng ngoại thành, tránh đi lượng lớn Zombie, cũng có thể tránh đi lượng lớn người đến nương tựa.

Gần 1600 người, dùng 48 căn phòng…

Như thế, ước chừng là 33 người ở tại một căn phòng qua đêm.

Bên quân đội cùng một chỗ, dị năng giả bị phân công cùng một chỗ.

Như vậy đoàn xe của mọi người và đoàn đội khác kết nhóm ở chung qua đêm.

Tin tức tốt là, chuyện cẩu huyết cũng không có phát sinh, đương nhiên, chuyện cẩu huyết chính là ở cùng với đoàn đội của Tô Tiêm Ảnh.

Tin tức xấu là, bọn họ ở cùng với Tào tiến sĩ trong một phòng.

Nhưng thực ra là Tào tiến sĩ chủ động tới ở bên này.

Bọn Đường Nhược ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm thưởng thức xong trận tuồng này.

Trận khai mạc là như thế này.

Vệ Lam cầm một cái túi ngủ, đi tới nói với Bạch Thất: “Không ngại tôi trải chặn đệm nằm ở chỗ này chứ?”

Bạch Thất nói: “Không sao cả.”

Dù sao mười mấy người chen vào một cái phòng như vậy, ai cùng ai thật đúng là không sao cả.

Sau đó đợi mọi người trải tốt chăn đệm xuống đất, Tào tiến sĩ lại từ bên ngoài tới, nói với Vệ Lam: “Không ngại tôi trải đệm ở đây chứ?”


Vệ Lam nói: “Tôi ngại.”

Tào tiến sĩ nói: “Uh.”

Sau đó mở túi ngủ của mình mang đến, tự trải xuống bên cạnh Vệ Lam.

Mọi người trong phòng: “…”

Tuy rằng bọn họ cũng không phải người thích bát quái, nhưng mà hai người không nên tại trước mặt mọi người diễn ân ái…

Đây là muốn làm cái gì?!

Rảnh rỗi quá sao?!

Đương nhiên Bạch Thất và Đường Nhược ngủ chung một cái túi ngủ.

Hai người ngoại trừ lần ở siêu thị trước, cũng xác thực không có tại trước mặt nhiều người ngủ chung, còn ngủ giường lớn.

Nhưng mà hiển nhiên, những ánh mắt thế tục của mọi người đối với Bạch Thất mà nói, đều là mây bay.

Hôm nay anh đã như tiên nhân mọc cánh, một mình một thế giới, mèo khen mèo dài đuôi rồi.

Đúng vậy, người địa cầu trước mắt đã không cách nào ngăn cản kỹ năng không biết xấu hổ của Bạch Thất rồi.

Anh ngồi ở trên túi ngủ đã trải xong, ngoắc Đường Nhược: “Tới đây.”

Đường Nhược đang hơi do dự, đảo mắt xem xét, Hồ Hạo Thiên và Dương Lê cũng nằm chung một cái túi ngủ, dựa vào nhau thấp giọng nói chuyện đấy.


Đã như vậy, Đường Nhược cũng không ngượng ngùng, trực tiếp nằm xuống.

Vừa nằm xuống, đã bị Bạch Thất ôm vào ngực.

Tay trái Bạch Thất ôm lấy cô, đắp chăn mỏng cho hai người xong, hôn trán cô một chút: “Ngủ đi, ngày mai còn tiếp tục đi.”

Đường Nhược vốn tưởng rằng cái hôn trán này là ra hiệu đi ngủ.

Nào biết đâu rằng…

Anh còn hôn một đường từ trán xuống dưới!!!

Đường Nhược: “…”

Đường Nhược đầu đầy vạch đen đẩy anh ra, im lặng nổi giận: “Đây đang là bên ngoài!”

Bạch Thất thấp giọng cười cười, quả nhiên không hề trêu chọc cô, dùng tay sửa sang tóc đen như lụa của cô: “Tốt, không đùa em nữa, ngủ đi.”

Đường Nhược gật đầu, đang định nhắm mắt ngủ, lại không cẩn thận nhìn thấy một đạo ánh mắt.

Nếu không là ánh mắt kia quá mức nóng bỏng thì cô cũng không chú ý tới.

Nhìn sang, Tào tiến sĩ nằm ở trong túi ngủ bên trên nhìn mình.

Tào Mẫn trông thấy Đường Nhược phát hiện ánh mắt của mình, đồng thời giống lần thứ nhất thấy Đường Nhược, không có lộ ra thần sác xấu hổ gì.

Ngưng mắt, đối mặt.

Sau đó, Tào tiến sĩ cười nhạt một tiếng với cô, không đợi Đường Nhược phản ứng, nhắm mắt lại, không hề nhìn cô nữa.

Cái nụ cười kia, Đường Nhược không hiểu rõ lắm.

Trong đôi mắt kia có cảm giác thê lương, bên trong nụ cười như gần như xa…

Đường Nhược cảm giác rõ ràng bên trong mắt Tào tiến sĩ muốn nói lại thôi.


Không khỏi đánh rùng mình.

“Làm sao vậy?” Bạch Thất sờ mặt cô, phát hiện có chút lạnh, ôm cô chặt hơn, “Lạnh?”

“Không có việc gì” Đường Nhược dúi đầu vào ngực Bạch Thất, không nói thêm gì nữa.

Dù sao khoảng cách gần như vậy, Tào tiến sĩ nhất định có thể nghe được hai người đối thoại, còn không bằng không nói lời nào.

Hôm nay tinh thần lực của Đường Nhược tịnh tiến, nửa đêm nếu có một động tĩnh nhỏ, đều có thể làm cô bừng tỉnh.

Vì vậy, thời điểm Tào tiến sĩ nửa đêm rời giường, Đường Nhược đã tỉnh.

Đương nhiên, cô không dám động, còn rất chú ý cẩn thận bọc mình một tầng tinh thần lực, sợ bị đối phương phát hiện.

Dưới tình huống không mở mắt, cô trông thấy Tào tiến sĩ ngồi xuống sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào Vệ Lam đang ngủ bên cạnh.

Sau đó, không biết cầm cái gì, đổ vào miệng Vệ Lam một giọt.

Đường Nhược rất kinh ngạc, loại kinh ngạc này như chính mình phát hiện ra một bí mật to lớn mà không thể kể cho người khác.

Qua một đêm, trời sáng.

Đường Nhược và Bạch Thất cùng nhau rời giường sửa sang túi ngủ, không khỏi vô ý thức nhìn về phía Tào tiến sĩ.

Tào tiến sĩ đang nói chuyện cùng Vệ Lam: “ Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”

Vệ Lam cũng không ngoái đầu lại, chăm chú gấp túi ngủ của mình: “Uh’”

Vì vậy Tào tiến sĩ cười rộ lên, rất rực rỡ.

Bát quái ah, bát quái, vô tình nhìn thấy một bát quái rất lớn ah.

Cảm giác độc chiếm bí mật thực không tồi, hay là tìm người chia sẻ một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui