Tận Thế Song Sủng

Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Trong lúc Bạch Thất mang vẻ mặt tiếc nuối cùng mặt nạ ảnh đế giải
Oscar ‘Sau này tôi nhất định phải đối xử thật tốt với vợ của tôi’, lại
tăng thêm một ít bảo thạch hỗn tạp không đáng giá gì, hai người tổng
cộng đổi đến 72 vạn đồng Liên Bang.

Cái gọi là: túi có tiền gặp chuyện cũng không sợ, túi tiền rất lớn có thể đi khắp thế giới này.

Hai người đã có tiền dĩ nhiên chuẩn bị mua một phần bản đồ, có ý định hôm nay phải đi dạo quanh đây cho kỹ.

Tuy thành Tinh Nguyệt là thành phố cấp hai nhưng diện tích dưới mặt
đất cộng với trên mặt đất lại lớn gấp mười lần so với căn cứ thành phố
A. Ra khỏi tiệm cầm đồ, một đường này là khu buôn bán sầm uất nhất trong thành Tinh Nguyệt.

Kiến trúc dưới mặt đất vô cùng cao ngất, hận không thể xây dựng tất
cả thành hình dáng ngọn núi. Tuy nhiên kiến trúc trên mặt đất lại không
cao lắm, cao nhất cũng chỉ bằng độ cao của mười tầng lầu, việc này cũng
để thuận tiện cho tấm PC bao phủ toàn bộ nơi này, đồng thời cũng giảm
khả năng nguy cơ bị đàn thú tấn công. Con đường bốn phía thông suốt,
ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy rất nhiều chiến xa từ trên đường phố hành
sử (sử dụng quyền hành) lái thẳng qua.

– “Đầu tiên chúng ta đi đến chỗ nào ở nơi này?” Đường Nhược quay đầu nhìn con phố buôn bán, hỏi Bạch Thất.

Chỉ cần có Bạch Thất ở cạnh, cái gì cô cũng đồng ý nghe theo lời của
đối phương hết. Cô lười, Bạch Thất ‘cố gắng nuôi vợ của mình thành tàn
phế’ đột nhiên tăng mạnh, có muốn ngừng cũng không ngừng được. Chuyện
phí não giao cho chồng nhà mình, tuyệt đối không sai đâu!

– “Trước đi mua mấy bộ quần áo.” Bạch Thất nhìn quần áo trên người
chính mình và Đường Nhược, lại nhìn bên cạnh tiệm cầm đồ là một cửa hàng bán quần áo, sau đó kéo tay cô đi về phía cửa hàng quần áo: – “Hôm nay
thực lực của anh không đủ, tiền cũng không có, đành phải tạm thời phụ
trách làm người đẹp như hoa, còn để cho vợ nuôi gia đình trước.”

Trong không gian vẫn có rất nhiều quần áo cho hai người thay đổi,
nhưng những thứ đó đều là ở trước tận thế đấy, là kiểu dáng cùng chất
liệu của ngàn năm trước. Nếu mặc bông vải đã tuyệt chủng từ lâu ở nơi
này chắc chắn là không ổn rồi. Anh dám dùng chỉ số thông minh đảm bảo, ở đây không lưu hành cái gọi là quần áo cổ xưa!

Đường Nhược nhìn Bạch Thất. Thật ra cơ thể này của anh đã sớm thông
qua tế bào bồi dưỡng ổn rồi, vì chờ đợi tinh thần nguyên luôn luôn dưỡng ở chất lỏng chống phân hủy trong phòng thí nghiệm. Cơ thể được dưỡng
trắng trắng mềm mềm, khởi đầu như thế sao có thể không phong nguyệt vô
biên xinh đẹp như hoa?


Đường Nhược vung tay lên: – “Được! Anh phụ trách xinh đẹp như hoa, em phụ trách mua! Nhìn trúng tất cả đều mua hết!”

Rất bá khí!

Đại khái lòng yêu thích ở bất kỳ thế giới nào cũng đều tồn tại, giờ phút này nhân viên trong tiệm cũng rất nhiều.

Thời đại nào cũng đều áp dụng chế độ bán hàng hưởng phần trăm cho
nhân viên, nên thoáng chốc đã có người đi qua hỏi thăm hai người cần gì. Đi ra ngoài tăng thực lực của mình là mục đích chủ yếu bây giờ của Bạch Thất, không có thực lực, có tiền nhiều hơn nữa cũng chỉ chuẩn bị cho
người khác cướp đoạt của mình. Cho nên Bạch Thất Tựu muốn hỏi đi đi ra
ngoài một chút nên mặc quần áo gì?

Dùng chỉ số thông minh của Bạch Thất, hỏi những điều này nhất định sẽ có chút kỹ xảo, mà không phải mở miệng nói rằng: tôi là đồ nhà quê, tôi là kẻ ngốc có nhiều tiền, tôi không biết đi ra ngoài đánh dị thú nên
mặc cái gì, cô cứ tùy ý đưa cho tôi một bộ đi.

Nhân viên cửa hàng biết Bạch Thất cần trang phục chiến đấu, liền dẫn bọn họ đến một gian phòng phía trong tiệm. Ở đây tất cả đều treo trang phục đi ra ngoài tác chiến. Những trang phục đi ra ngoài tác chiến này
giống như quần áo lên mặt trăng, ngoại trừ bên ngoài không có dày và
nặng như vậy. Bạch Thất cùng Đường Nhược ở bên trong tận thế đánh giết
zombie vài năm, còn chưa từng ăn mặc quần áo chiến đấu khoa trương như
thế.

Tiền lương của nhân viên cửa hàng đều được trích ra từ phần trăm mà y phục chiến đấu giá cả lại cao, vì vậy cô nàng nói đến nước bọt văng
tung tóe, ba hoa chích choè. Phương thức chuyên nghiệp như vậy, lại để
cho hai người hiểu được công dụng của quần áo.

Đầu tiên: mặc quần áo chiến đấu có thể phòng ngừa nước miếng của dị
thú, bởi vì rất nhiều dị thú trong nước miếng có chứa nọc độc. Thứ hai
có thể phòng ngừa phóng xạ bên ngoài, cho dù dị năng giả không sợ phóng
xạ nhưng ở trong phóng xạ lâu thì dị năng cũng sẽ bị ảnh hưởng mà phát
huy không tốt. Thứ ba chắc chắn còn có thể ngăn cản một chút sự tấn
công của dị thú. Sau khi mặc quần áo chiến đấu này, dị năng cũng không
bị ảnh hưởng, có thể sử dụng bình thường.

Bạch Thất nhìn trúng một quần áo nữ giới chỉ đơn thuần một màu trắng, anh để cho Đường Nhược mặc thử. Vào giây phút Đường Nhược đi ra từ
phòng thử quần áo, Bạch Thất quyết định rất nhanh: mua!

Cơ thể này của Đường Nhược cũng ở trong phòng thí nghiệm suốt hai
mươi bốn năm, cũng sáng bóng như ngọc giống Bạch Thất. Quần áo tinh
thuần nhẹ nhàng, mặc trên người cô so với nhân viên bán hàng bên cạnh
thì Bạch Thất chỉ cảm thấy bà vợ nhà mình giống như thiên thần tung cánh được trời phái xuống, giống như ánh trăng sáng khiến cho mọi người
kinh diễm!

Không để cho bà vợ nhà mình mặc những thứ tốt nhất? Điều này chỉ có thể trách bản thân ông chồng không có bản lãnh mà thôi!

Vì phối hợp trang phục tình nhân, Đường Nhược cũng chọn cho Bạch Thất chọn quần áo màu trắng. Em trắng anh cũng trắng, cả hai cùng trắng một
cây. Chọn trang phục chiến đấu đắt đỏ, trực tiếp quẹt thẻ

đến mười hai vạn đồng Liên Bang. Sợ trên đường có nguy hiểm, hai người
lại chọn thêm một bộ khác để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lại
tiêu hết tám vạn đồng Liên Bang.

Mua xong trang phục chiến đấu, hai người lại đi ra phía trước chọn
lựa quần áo bình thường mặc trong nhà.Nhân viên cửa hàng kia nhìn thấy
hai người một lần quẹt hết mười hai vạn đồng Liên Bang mà mắt cũng không chớp một cái. Quả thật đem bọn họ thành thượng đế mà cung phụng, con
mắt chớp a chớp suýt chút nữa ‘manh’ chết trong ánh mắt của một đám nhân viên khác của cửa hàng.

Tiền lương một tháng của một nhân viên cửa hàng khó lắm mới được
1.000 đồng, mà rõ ràng đồng nghiệp của mình chỉ cần một đơn hàng đã có
thể được trích phần trăm là 4.000 đồng! Đã vậy còn chưa xong, người ta
còn muốn tiếp tục mua nữa kìa?

Quá độc ác!

Phía trước quần áo bình thường có tính chất chia làm nhiều loại. Thấp nhất là quần áo sợi hóa học, bộ đồ toàn bộ đều làm từ nhựa plastic mặc ở trên người. Quần áo như thế bị hai người trực tiếp bỏ qua!

Loại thứ hai là quần áo bằng tơ tằm. Trước tận thế, tơ tằm rất đáng
giá, nhưng ở thời đại một ngàn năm sau bên ngoài nuôi dưỡng tằm thành ra rất rẻ. Tơ tằm mềm mại, loại này làm quần áo cũng phong phú đa dạng
như: váy liền áo, quần áo luyện công của đạo sĩ, còn có quần áo cổ đại
với kiểu dáng rườm rà. Loại thứ ba là quần áo làm từ da lông. Thú biến
dị có hình thể rất lớn, rất nhiều người sau khi săn bắt dị thú sẽ bán
lại cho cửa hàng thu mua xử lý dị thú.

Bọn hắn đem dị thú giết phân loại như heo, tất cả các nơi đều móc ra
bán lấy tiền sau đó cũng sẽ có cửa hàng chuyên môn đem những da lông này gia công cho thợ may quần áo. Nhưng loại quần áo này mặc trên người lại bó sát vào người khiến cho Bạch Thất cùng Đường Nhược cảm thấy không
thích, vẫn bỏ qua.

Loại thứ tư cũng là loại đắt đỏ nhất quần áo bằng bông tinh khiết.
Kiểu dáng rất ít, bình thường nhất giống như quần áo Trung Sơn hoặc áo
sơ mi T-shirt.

Hai người chọn lấy quần áo ở giữa: tơ tằm, có khá nhiều kiểu dáng.
Lúc nhân viên cửa hàng biết rõ hai người mua quần áo tơ tằm có chút đáng tiếc nhưng nhìn thấy bọn họ mua số lượng nhiều, lại cao hứng thỏa mãn.

Bạch Thất cùng Đường Nhược sau khi trả hết tiền liền đi ra cửa. Mua
xong quần áo thì đi ăn cơm. Quán cơm trong thành Tinh Nguyệt cũng nhiều, nội dung menu không có gì hơn các loại thịt dị thú.

Lúc ở tận thế ba năm, Đường Nhược cùng Bạch Thất đã bắt đầu ăn thịt
côn trùng biến dị, đối với những thú biến dị càng thêm biến dị này,
hương vị càng thêm ngon hơn.


Cơm no mua đủ, còn mua thêm hai cái bánh ngọt ăn. Bởi vì gia cầm
tuyệt chủng, sau tận thế các loại trứng gà này đều không còn, tự nhiên
làm không được bánh ngọt gì. Hiện nay trứng của tằm còn lớn hơn so với
trứng gà trước tận thế, làm bánh ngọt ăn cũng rất ngon.

Tóm lại, ngàn năm sau, vô luận ăn ở đi lại đều tốt hơn không dưới trăm lần so với tận thế.

Đi dạo mất một buổi sáng, cuối cùng hai người cũng đi tìm cửa thông
hành ra ngoài tiến hành lấy giấy chứng nhận. Đi qua hành lang thật dài
cũng khoảng gần năm trăm mét phòng ngừa phóng xạ, đã đến chỗ cửa thành.

Nói là chỗ cửa thành nhưng nó chiếm diện tích rất lớn, giống như một
quảng trường. Nhưng ở đây đã bắt đầu có phóng xạ, còn nồng nặc mùi lạ
cùng mùi máu tươi, tất cả đều là mùi của dị thú mang đến. Rất nhiều
người bình thường ở chỗ này làm việc, toàn bộ đều mặc bộ quần áo dày cộm để đề phòng phóng xạ, để phòng ngừa chính mình bị phóng xạ làm bị
thương.

Hai người theo bản đồ chỉ dẫn đi đến đại sảnh làm chứng nhận. Vì để
thuận tiện cho việc thống kê, dị năng giả đi ra ngoài săn bắt dị thú
phải làm chứng nhận.

Trong đại sảnh còn có thể thu mua dị thú dị năng giả săn bắt được và cho thuê cả chiến xa, càng có một vài bảng tin đưa tin tìm kiếm đồng
đội săn bắt dị thú hoặc người nào đó thiếu tin tức gì đó của dị thú…
cũng tương tự như đại sảnh tích lũy điểm nhiệm vụ trước tận thế.

Trong đại sảnh người đến người đi đều là dị năng giả, có người ở
trước quầy lấy ra một con dị thú từ trong không gian đặt bên trên bàn
cân.

Từ buổi sáng đến thế giới này cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên
hai người gặp thứ gọi là dị thú. Người nọ săn bắt chắc là con kiến, con kiến kia có thể tích khoảng hai mét, vừa đặt lên trên bàn cân liền phát ra một tiếng Oanh

– “Tổng cộng 220 cân, 220 đồng Liên Bang.” Nhân viên công tác máy móc báo giá, sau đó tính tiền và trả tiền vào trong thẻ CMND của người nọ.

– “Con kiến thật lớn.” Đường Nhược nhìn không chuyển mắt.

Trước kia trông thấy con kiến dài nửa mét đã cảm thấy lớn rồi, bây giờ rõ ràng còn dài hơn hai mét đấy.

Từ những con kiến bé nhỏ, bây giờ thành kiến khổng lồ, thật sự đã phát vở nhận thức rồi.

Có một số người đang đợi xếp hàng ở một bên, nghe thấy lời nói của
Đường Nhược, lại quay đầu nhìn thấy hai người mặt trắng môi hồng, tất cả đều là một bộ dáng yếu ớt như cành liễu trong gió, cười nói: – “Loại
này vẫn tương đối nhỏ, chắc là kiến thợ chạy ra ngoài đi kiếm ăn bị lạc
đàn. Thành Dạ Nguyệt bên kia còn có cái đầu con kiến kia mới gọi là lớn, có vài con có thể dài đến bốn mét. Nếu bị một đám bao vây, cho dù là dị năng giả cấp sáu cũng gặp nguy hiểm. Cô gái trẻ cùng cậu trai trẻ trắng tinh này, cũng đừng đi ra ngoài săn giết những thứ này. Cách cửa ra vào không xa chính là thú tằm, bọn chúng tấn công còn yếu kém, thích hợp
nhất cho thợ săn mới như các người.”

Tuy nói hai người bởi vì dáng vẻ bề ngoài mà bị xem thường, nhưng tốt xấu gì người ta cũng coi như là tốt bụng nhắc nhở, Bạch Thất cũng có
chút cảm ơn đối phương.

Trước quầy làm chứng nhận ngược lại vắng vẻ, sáng sớm mới là giờ cao
điểm. Bạch Thất kéo tay Đường Nhược tiến lên vừa quét thẻ CMND vừa đứng trước quầy lựa chọn chiến xa. Chiến xa đắt đỏ, rất nhiều thợ săn đều

dùng tiền trả tiền thuê mỗi ngày để thuê một chiếc ra ngoài. Bạch Thất ở phòng thí nghiệm đã tìm hiểu các loại hình chiến xa nên giờ đây anh
thuận tiện hơn nhiều.

Mua một chiếc cao cấp cũng không phải là không có tiền, nhưng bỏ ra
số tiền klớn như vậy lại mua một chiếc xe không không thích hợp với mình cũng không được. Nhìn các loại tính năng, cuối cùng chọn một chiếc bốn
bánh hai chỗ ngồi. Xe này phía trước có vũ khí, tương tự như đạn pháo
i-on có uy lực vô cùng lớn, trong suốt bao phủ tất cả đều làm tự tấm PC
tốt nhất, trốn trong xe, dị thú bình thường đánh không vào bên trong
được. Nếu như người đánh không lại, trốn trong xe cũng có thể thoát được đấy. Tiền thuê một chiếc xe mỗi ngày là 2.000 đồng Liên Bang, tiền thế
chấp cần phải đóng 30 vạn đồng Liên Bang. Người vừa rồi bán đi một con
dị thú kiến chỉ có 220 đồng, mà tiền thuê chiếc xe này lại đến 2.000
đồng. Nói như vậy mỗi ngày đánh mười con mới có đủ 2.000 để thuê chiếc
xe này, tương đương phí tiền, không phải dị năng giả giàu có thì nuôi
không nổi chiến xa như vậy.

Nhìn thấy Bạch Thất nộp tiền thế chấp, nói ra xe, vẻ mặt ung dung lôi kéo Đường Nhược đi ra ngoài. Thợ săn mới vừa rồi đề nghị cho hai người
vừa hâm mộ lẫn ghen ghét lắc đầu: – “Công tử có tiền có khác, đi ra
ngoài săn bắt còn có chiến xa cấp đỉnh, quần áo chiến đấu cấp đỉnh còn
có người đẹp đi cùng.”

Có người cười nói với hắn: – “Làm sao ông biết người ta chỉ có tiền, có lẽ dị năng của người ta cũng rất cường đại đấy.”

– “Cường đại gì chứ!” Người đàn ông thợ săn nói: – “Ông có cảm nhận
được dị năng chấn động trên người thằng đó sao, tối đa chỉ là dị năng
cấp ba, đi ra ngoài như vậy còn có thể đánh được cái gì?”

Người vừa cùng hắn nói chuyện lại cười nói: – “Là thế nhỉ, ngược lại
cô gái trẻ bên cạnh có dị năng cấp sáu rồi, xem ra chính xác là công tử
có tiền. Người ta có một người cha hoặc người mẹ có tiền, chúng ta cũng
không có cách nào, đợi dị năng của ông cường đại rồi cũng sẽ là công
tử, bây giờ vẫn nên thành thật đi đánh dị thú đi.”

Hiện tại dị năng của mọi người đều tiến bộ, giác quan cũng linh mẫn,
sau khi đột phá cấp bảy, còn có thể sử dụng kỷ năng cảm nhận dị năng
chấn động của người đối diện đồng thời cảm nhận được năng lực chấn động
của dị thú. Nhưng cũng chỉ có thể đoán chừng dị năng giả là cấp bao
nhiêu, lại không biết đối phương có dị năng gì.

Bạch Thất cùng Đường Nhược vừa ra cửa, lọt vào trong tầm mắt chính là một vùng cát vàng mênh mông. Xa xa một chút cũng có màu xanh của thực
vật, thực vật cũng phát sinh dị biến, vô cùng cao lớn không còn nhìn ra
được đó là giống gì, có lẽ giống cũng đã xảy ra thay đổi rồi.

Ở tận thế, bọn họ đã có thói quen đánh zombie trông thấy nơi này có
thể trở thành nơi ‘Chinh chiến’, đều có chút hưng phấn và kích động.

Sống lâu ở tận thế, quả nhiên đã biến thành biến thái!

Đường Nhược lấy chiến xa ra, hai người một trái một phải mở cửa tiến
vào trong xe, Bạch Thất theo bản thuyết minh bên trên nghiên cứu phương
pháp sử dụng chiến xa, khởi động động cơ, từ thành Tinh Nguyệt phóng đi
vù vù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui