Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Thị trưởng Hoàng cảm thấy mặt mũi nhiều năm của mình đều mất sạch
trong một đêm này rồi. Vốn dị năng giả của căn cứ mình đánh không lại
người ta đã mất mặt lắm rồi, bây giờ còn chơi trò ám toán đưa người ta
vào chỗ chết đấy!
Mặt mo còn để ở đâu?!
Đành phải đứng chịu trận ở đó cứng đờ phê bình những dị năng giả này.
Tam quan của các người không chính đáng, thế giới quan của các người
bị bẻ cong hết rồi hả, các người khiến cho căn cứ mất mặt như vậy…
Ông đây bị giày vò lăn qua lăn lại như vậy chính là để ngăn cản
chuyện này xảy ra, nào ngờ gặp phải đồng đội ngu như heo như các người!
Gương mặt nhóm dị năng giả cũng đầy phẫn hận. Thế giới đều vặn vẹo
trở thành địa ngục zombie cả rồi, thế giới của bọn hắn làm sao còn chính trực như lúc đầu được chứ?!
Người tự xưng mạnh nhất căn cứ của đoàn đội Hào Kiệt chính là dị năng giả Tiểu Huyền bị đánh vô cùng thê thảm, mặt mũi sưng phù, suýt chút
nữa khiến Phó đoàn trưởng Tạ Phúc cũng nhìn không ra hắn.
Bọn hắn đánh không lại Bạch Thất – người mạnh nhất thành phố A, một
đám người xông lên cũng không đánh lại người ta, không ngờ đến đây lại
gặp được người mạnh nhất thành phố H nha. Đánh một hồi mới phát hiện…
tên này da giòn, dị năng yếu vãi? Thật sự rất tốt để đánh nha!
Vì vậy một truyền mười, mười truyền trăm: ở đây có người mạnh nhất
thành phố H, nhanh nhanh đến đấy, mau đến lấy lại tự tin, đánh không tốt không lấy tiền!
Hệ Hỏa!
Hệ Băng!
Hệ Thủy!
Hệ Mộc!
…
Các loại dị năng đều tập trung lại. Người mạnh nhất thành phố H, ăn một chưởng của tôi!
Tiểu Huyền bị đánh không thể nào nói được lời nào, chỉ có nước mắt
không ngừng chảy xuôi. Mấy người là con rùa đen, quần ẩu cũng không có
ẩu pháp như thế!
Sau khi kết thúc cuộc rèn luyện, Tạ Phúc không còn lòng dạ nào mời
Bạch Thất đến tiệm cơm bên cạnh ngồi một chút. Vừa rồi tuy hắn có đánh
nhau nhưng những gì nên nhìn rõ hắn đều thấy rõ ràng.
Có người ở chỗ này đang lúc chém giết, hắn nhìn thấy rõ ràng Bạch
Thất bay lên, giống như đại bàng giương cánh bắt người như cắp gà con
ném ra khỏi vòng chiến đấu! Hắn còn trông thấy ngay cả thị trưởng Hoàng
đến đây cũng cúi đầu khom lưng với Bạch Thất, cười giống như đóa hoa cúc đón gió phất phới! (~!~)
Tất cả đều đã nói rõ người thanh niên này không phải người bình thường!
Đoàn đội Tùy Tiện không phải chỉ có một mình Bạch Thất có thể bay
lên, Đường Nhược, Hồ Hạo Thiên, Lưu Binh… ngay cả Phan Đại Vĩ đều có thể sử dụng dây leo mà lắc lư trên không.
Lúc bắt đầu, Bạch Thất là người đầu tiên ‘bay’ trên không đánh nhau
làm cho tất cả dị năng giả thành phố H đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ
nhìn chằm chằm vào Bạch Thất quên cả dị năng trong tay, bị dị năng giả
thành phố A chui vào khe hở đánh cho tơi bời tan tác. Nhưng sau đó có
rất nhiều người cố ý vì muốn nhìn thấy bọn họ ‘bay’ mà chơi trò lừa gạt
rồi.
Kỹ năng mới, tuyệt chiêu mới, rất đẹp trai!
Để cho bọn hắn sử dụng thêm vài lần, không chừng còn có thể học trộm được!
Trận rèn luyện kết thúc, tất cả mọi người đều trở về nhà. Bạch Thất
cũng không ở đây ngây ngốc nhiều ngày, theo kế hoạch trước đó, bọn họ ở
lại căn cứ thành phố H hai ngày rồi lại tiếp tục lên đường đến thành phố N.
Ngày hôm sau, thị trưởng Hoàng đến mời Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên đi phòng họp quân đội ở thành phố H bàn bạc.
Trải qua một đêm rèn luyện kia, thị trưởng Hoàng nói chuyện với bọn
người Bạch Thất càng thêm khách sáo. Bọn hắn muốn biết cách cấu tạo và
quá trình chế tạo súng ion, còn có thành phố H muốn phái một đội ngũ đi
theo bọn người Bạch Thất đến thành phố N để thu thập vũ khí.
Phòng họp thành phố H trước tận thế chính là phòng hội nghị của
trường cao đẳng, ngược lại bàn họp bên trong rất lớn, bố trí cũng lớn
hơn nhiều so với đại viện căn cứ thành phố A.
Thị trưởng Hoàng vốn nghĩ chỉ có Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đến mà
thôi, không ngờ Bạch Thất dẫn theo tất cả người trong đoàn đội Tùy Tiện
đều tới đây.
Hồ Hạo Thiên nhìn mọi người cười nói: – “Không có ý gì, chỉ là chúng
tôi đã quen ràng buộc chung một chỗ, anh chị em không cùng nhau ở đây
thì trong lòng chắc chắn sẽ lo lắng lắm, thời thế không tốt, mọi người
vẫn buộc với nhau cùng một chỗ an toàn hơn một chút.”
Mấy lão đại căn cứ thành phố H nghe thế khóe mắt thoáng giật giật,
sống sờ sờ suýt không nhịn nổi mắng đậu đen rau muống ra miệng rồi. Thời thế không tốt?
Mọi người buộc cùng một chỗ an toàn hơn một chút?
Ai điên mới hành động ngu xuẩn.
Quả nho gắn bó với cành lá cùng một chỗ vẫn còn biết cách nhau một
khoảng, các người nhiều người như vậy cùng ăn cùng ở, đây là tập thể
muốn thông sát hả!
Có điều người có dị năng đều tùy hứng, ai đều không phải như vậy, ăn cơm có nhiều người thì nhiều thêm đôi đũa, chuyện bàn luận ngừơi nhiều
thì kê thêm mấy chiếc ghế, tùy bọn họ đi.
Thị trưởng Hoàng hiểu rất rõ căn cứ thành phố H cần biết nguyên liệu
chế tạo và quá trình chế tạo của súng i-on. Vốn cho rằng đều là người
nước Hoa, Bạch Thất sẽ rất vui vẻ đưa quá trình chế tạo súng ra. Không
ngờ anh nhìn mọi người, hai tay chống trên mặt bàn, nâng cằm nhìn mọi
người cười nói: – “Đương nhiên nguyên liệu cấu tạo và quá trình chế tạo
súng ion có thể giao cho Quý căn cứ, chỉ là không biết thị trưởng Hoàng
ra giá bao nhiêu?”
Mặt thị trưởng Hoàng đen, ngay cả phó thị trưởng hay bí thư cũng đều
đen. Thì ra bọn hắn đem gương mặt tươi cười chào đón một đám khốn kiếp!
Đánh nhau, ẩu đả, cả đàn cả lũ… những thứ này đều không nói, rõ
ràng chia sẻ phát minh khoa học kỹ thuật của trụ sở, vậy mà còn nói muốn thu phí!
Hồ Hạo Thiên nhìn thấy sắc mặt mọi người đều không tốt, thay Bạch
Thất tiếp lời: – “Quyển sở hữu trí tuệ đã được phát luật công nhận từ
trước tận thế? Mọi ngừơi đang ngồi ở đây đều ở vị trí cao, chúng ta phải dẫn đầu bảo vệ pháp luật này đấy. Nguyên liệu cấu tạo súng ion bán lấy
tiền, chẳng qua thu phần độc quyền với mọi người mà thôi, cho nên việc
trả thù lao là chuyện nên làm đấy.”
Trong lòng thị trưởng Hoàng đều héo úa, ông nhìn đồng nghiệp bên cạnh, mở miêng nói: – “Cho chúng tôi suy xét một chút.”
Phan Đại Vĩ kéo cao cổ áo sơ mi: – “Chờ đợi rất buồn chán, dây leo của ông anh này khó chịu lắm rồi.”
Dư Vạn Lý quăng một cục gạch lên bàn, rầm một phát: – “Tôi cũng biết
đánh nhau với zombie thú vị hơn nhiều so với việc họp hành này.”
Phan Hiểu Huyên chuyển sang cười nói với Điền Hải: – “Honey, hình
như ở đây hơi tối, anh lấy quả cầu sét của anh thắp đèn cho mọi người
đi.”
Dị năng của Điền Hải sắp từ cấp bốn lên cấp năm, quả cầu sét này vừa
xuất hiện ánh sáng bắn ra vạn trượng chói lòa khiến người ta không mở
mắt ra được.
Thị trưởng Hoàng và những người khác: – “…”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
Bọn này là con sâu làm rầu nồi canh, bọn này ở trong lịch sử sẽ để lại tiếng xấu muôn đời đấy!
Ngay trong phòng họp uy hiếp trắng trơn như thế! Ngay cả cho người ta môt chút thời gian suy nghĩ cũng không được, có còn luật pháp hay không hả?!
Tay Hồ Hạo Thiên đặt xuống, vỗ bàn, rất biết phải trái đứng ra ngăn
cản: – “Các người đều nghiêm túc chút đi, đây là đang họp, cũng không
phải ở võ đài tỷ võ, đều cần phải ghi chép rõ ràng bằng văn bản!” Lúc
anh vỗ bàn nói xong lời này, đột nhiên lại ai nha một tiếng, một trang
giấy rơi xuống: – “Không có ý gì, không có ý gì, lúc trước nhét vào mà
quên mất rồi.” Nói xong, đang ở trước mặt moi người, anh mở tờ giấy ra
nhìn xem: – “Sổ chia cổ phần ở hội sở Thiên Thượng Nhân Gian? Ai ôi!!!,
phía trên có rất nhiều tên quen thuộc lắm đây… ”
Hồ Hạo Thiên vẫn còn chưa nói hết, ở đây có vài người lập tức đứng
lên: -“Thị trưởng Hoàng, tôi cảm thấy Bạch Thiếu và Hồ đội nói cũng
không phải không có lý, muốn biết nguyên liệu cấu tạo súng ion, căn cứ
chúng ta trả phí bảo vệ hàng độc quyền cũng là điều nên làm.”
– “Đúng vậy, tôi cảm thấy cũng có thể cho bọn người Bạch Thiếu quyền độc quyền kỹ thuật này.”
Rất nhiều người ồn ào lên tiếng.
Hồ Hạo Thiên lấy ra đúng là chứng cớ một vài quan viên đầu tư, lấy
được trong động tiêu tiền dưới mặt đất chính phủ ở nội thành thành phố
A.
Tuy là tận thế, nhưng trong mắt mấy lão già này, bọn họ đã sống nữa
đời người không có vết nhơ. Bây giờ làm sao có thể để vết nhơ này xuất
hiện được! Cho nên tất cả đều muốn ngăn chặn phần danh sách này lộ ra
ngoài!
Thị trưởng Hoàng: – “…”
Vãi luyện~!
Thì ra tất cả các người đều là cỏ đầu tường (*gió thổi chiều nào theo chiều nấy), gió thổi qua đều gục cả đấy! Đừng tưởng rằng ông đây không
biết trên danh sách kia đều là tên của tất cả bọn rùa đen các người!
Cho dù muốn cho tiền độc quyền, cũng nên cho căn cứ thành phố H một
vài nhân viên nghiên cứu khoa học chứ, để cho đoàn đội Tùy Tiện tính
toán tiền độc quỳên gì đó, không khác gì phí bảo kê!
Thị trưởng Hoàng tức nghẹn ở ngực, thầm nghĩ muốn ói khiến cho đám
người ở chỗ này đều chết đuối hết cho rồi. Hai mắt hắn tỏa sáng nhìn đám người đang nói giúp đoàn đội Tùy Tiện.
Hội sở Thiên Thượng Nhân Gian? Xem ra các loại động tiêu tiền này, các người đi cũng không ít nhỉ!
– “Được, chúng ta phải bảo vệ quyền độc quyền này, như vậy mời Bạch
thiếu nói rõ một chút, suy cho cùng mất bao nhiêu tiền mới có thể được
thứ độc quyền này?” Cuối cùng, thị trưởng Hoàng vẫn thỏa hiệp rồi.
Bạch Thất bỏ hai tay xuống, cười cười: – “Không nhiều lắm, sáu tấn đồ ăn mà thôi, sắp xếp trên xe tải cũng chỉ hai chiếc.”
Đối với con số này, anh biết rõ thành phố H chắc chắn có thể trả
nổi, chỉ vì ban đầu ở bến tàu, nhà kho có nhiều đồ ăn như vậy đều không
bị mất, chung quanh bến tàu đồ ăn không dưới hai mươi tấn. Chứ đừng nói
thành phố H là nhà máy chế biến thức ăn của toàn nước Hoa đấy!
Thị trưởng Hoàng đã tức giận đủ rồi, lần này ngược lại an tĩnh, trước đó thấy bọn họ bày nhiều trò như vậy, ông sớm biết rõ đối phương muốn
đồ ăn: – “Được, thành giao.”
Bạch Thất cười cười, lại để cho Đường Nhược lấy văn bản từ trong
không gian đã sớm chuẩn bị kỹ càng: – “Tính tôi vốn cẩn thận đã quen,
xin mời thị trưởng Hoàng ký tên ở chỗ này, nếu thị trưởng Hoàng làm trái với giao ước, tôi cũng có chứng cứ xác thực cầm trang giấy này dán ở
đường Thắng Lợi của quý căn cứ làm quảng cáo..”
Thị trưởng Hoàng cảm thấy gương mặt bình tĩnh của mình bị một câu
không biết xấu hổ như thế khiến cho mặt mình một lần nữa biến thành đen. Hắn cầm bút ký rõ họ tên trên trang giấy kia: – “Tôi lập tức cho người
chuẩn bị đồ ăn, còn tặng kèm hai chiếc xe tải cho Bạch thiếu!”
Cái bọn ôn thần này, ký sớm chuẩn bị sớm mọi thứ tiễn bọn họ đi sớm, đừng đến đây nữa!
Bạch Thất cất văn bản xong tự nhiên cũng không có vấn đề gì nữa, anh
để cho Đường Nhược lấy bản mẫu súng ion và một xấp giấy về nguyên liệu
chế tạo từ trong không gian ra: – “Như vậy, hợp tác vui vẻ rồi.”
Lúc lục lọi tìm đồ đạc, Đường Nhược lại phát hiện trong không gian
của mình có một vài thứ, đều đem ra tất cả, cười nói với mọi người: – “Ở đây tôi còn có một vài đồ cải tạo đông cơ xe, không biết quý căn cứ có
hứng thú hay không.”
Đây là đồ cải tạo chiến xa do Chu Minh Hiền phát minh. Đoàn bọn hắn
đều sử dụng ô tô đã cải tạo qua, cho dù ống hỏa tiễn bắn đến cũng có thể ngăn cản vài lần!
Phát vài thứ trong đó cho mọi người xem qua, thấy mọi người đều có
chút xúc động, Đường Nhược lại cười ngọt ngào nói: – “Những thứ này tiền độc quyền cũng không quý như súng ion đâu, chỉ cần hai tấn đồ ăn mà
thôi.”
Thị trưởng Hoàng ngay cả tiếng chửi mẹ cũng đều vô lực. Thật đúng là
nồi gì úp vung đó, cân nào xứng với đòn đó. Một đôi tiện nhân này thật
đúng là một đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa! Trời đất tạo thành, vô cùng
hoàn mỹ!
Thật ra thị trưởng Hoàng nên đem câu nói trong lòng này nói ra, không chừng Bạch Thất nghe được đối phương khoa trương khen ngợi anh cùng
Đường Nhược là trời đất tạo thành, chắc sẽ giảm giá cho ông ta nha?!
Lúc đoàn đội Tùy tiện gần đi, cuối cùng có người nhớ đến hành động
vừa rồi của Đường Nhược, vì vậy lên tiếng hỏi: – “Tôi nhớ dị năng của vợ cậu Bạch không phải dị năng không gian, vì sao…?” Vì sao cô có thế lấy
đồ từ trong không gian ra như thế?!
Đường Nhược sắp bước ra cánh cửa phòng họp, cười cười nói: – “Cái này còn phải cảm ơn thị trưởng Hoàng tặng lễ vật ngày hôm qua. Bởi vì bên
trong có một mảnh ngọc bội, vậy mà để chúng tôi phát hiện được bên trong có không gian, vì thế tôi liền có thêm dị năng không gian này.”
Một câu nói vui đùa dẫn đến ngàn tầng sóng!
Thị trưởng Hoàng đều ngây người. Những người khác cũng ngây người.
Ngọc bội sẽ mang đến không gian?! Trước kia bọn hắn đều đem ngọc bội xem như rác rưởi quăng loạn khắp nơi?
OH! NO!
Phải chạy nhanh về nhà tìm xem trong nhà còn ngọc bội nào hay không!
Về phần giết chết Đường Nhược để chiếm không gian trên tay cô, ở đây không có người nào có ý nghĩ này.
Đừng chọc cừơi như thế, người ta một đám người OK của toàn bộ căn cứ
thành phố A, chúng ta còn ngu ngốc đưa lên?! Tự tìm đường chết cũng cần
mang theo đầu óc chứ!
Tốc độ của thị trưởng Hoàng rất nhanh, thật sự giống như tiễn đưa ôn
thần, chuẩn bị đồ đạc, sắp xếp một đám người đi theo bọn họ đến thành
phố N lấy vũ khí. Thành phố H không uổng là những ngừơi đầy dũng khí, đi ngàn dặm xa xôi đến thành phố N chỉ mang theo 2.000 người, còn bọn họ
đi tất cả 4.000 người.
Đội ngũ 6.000 người này cũng không thể quản lý xuể, có điều cũng may
người ở thành phố H cũng thường xuyên đi ra ngoài, so với bầy rau cải ở
Biên Hòa kia còn xịn hơn rất nhiều. Hơn nữa dị năng thành phố H đều bị
làm cho sợ nên đã thành thật hơn, không dám bày trò thiêu thân gì.
Suốt dọc đường ngoại trừ tốc độ hơi chậm nhưng đều bình an vô sự.
Đường từ thành phố H đến thành phố N cũng hơn 700km, nhưng 700km này
mọi người cũng đi khoảng một tháng mới đến nơi. Một tháng này, cho dù
đều đi những con đường vắng vẻ nhưng vẫn đánh hơn zombie. Trong đó lại
nhảy ra vài chục con zombie cấp ba.
Zombie cấp ba này trong mắt những người ở thành phố H là thứ kinh
khủng nhất. Lúc zombie triều xảy ra, cũng có hơn mười con zombie cấp ba
đến, lúc trước mọi người nhìn thấy viên đạn bắn không chết, zombie cấp
ba còn có võ nghệ cao cường. Mỗi người cũng giống như người thành phố A
lần đầu tiên nhìn thấy zombie triều, rất nhiều người ngoan ngoãn đứng
đấy chờ chết.
Hôm nay nhìn thấy dị năng giả thành phố A phối hợp ăn ý, vô cùng
nhanh chóng giải quyết từng con từng con zombie cấp ba, bọn hắn một lần
nữa ngây ngốc cả người.
Thì ra người ta không chỉ dị năng cường đại không ngừng tăng lên, còn có khả năng phối hợp ăn ý như vậy, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Xem ra bọn người mình muốn trở nên siêu việt như thế, cần phải học tập cách phối hợp ăn ý như người ta rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...