Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Tiến sĩ Lâm đến đây đã đạt được đáp án mình muốn, hắn cũng không định sẽ dấu diếm những gì mình biết, hắn trầm ngâm một tiếng nói: – “Nếu như màng tế bào não của người này lớn, chỗ tiếp xúc cùng kết cấu đều giữ
nguyên vẹn, như vậy cũng không phải không có khả năng.” Ông nhìn qua hai người cười một tiếng, có chút tự hào nói: – “Khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày, những điều này đều có khả năng, tiểu Tào cố chấp muốn cứu
sống tên Lương Phú Sinh kia. Nếu như ở một ngàn năm sau, thật ra ý nghĩ
này cũng không phải không có khả năng, chỉ là khoa học kỹ thuật bây giờ
của chúng ta còn không theo kịp sự tưởng tượng của con người.”
Bạch Thất cùng Đường Nhược đều im lặng không nói.
Tiến sĩ Lâm một lần nữa nói thêm sau này có tiến cấp phải báo cho ông biết, để cho ông đến nghiên cứu thêm, như vậy cũng được rồi. Lại nói
tiếp ở chỗ này ăn cơm, vẫn là trở về làm nghiên cứu càng có hứng thú
hơn.
Trong đầu Bạch Thất và Đường Nhược có chút phá vỡ nhận thức, cũng không cố gắng giữ tiến sĩ Lâm ở lại ăn cơm.
Hiển nhiên tiến sĩ Lâm đi tìm Phan Hiểu Huyên một chút, ông vừa đi,
Phan Hiểu Huyên đã chạy vào, lòng dạt dào thoải mái nói: – “Ha ha, Tào
Mẫn lên Thiên đường rồi! Không đúng, là xuống Địa ngục rồi!”
Đường Nhược ‘Ừ’ một tiếng.
Phan Hiểu Huyên nhìn ra cô có chỗ kỳ quái, hỏi cô: – “Làm sao vậy?”
Cho dù Bạch Thất đã bị kết luận của tiến sĩ Lâm làm chấn động, nhưng
chỉ số thông minh vẫn không hạ xuống, trực tiếp chuyển chủ đề hỏi Phan
Hiểu Huyên đến tìm bọn họ có chuyện gì.
Phan Hiểu Huyên chợt nhớ đến nói: – “Hiện tại zombie triều cũng đã
qua, Hồ đội tìm hai người qua bàn bạc một chút chuyên đi thành phố H tìm hiểu chuyện của cậu hai Lưu Binh, còn đi kho vũ khí ở thành phố N nữa…”
Ba người đến biệt thự Phan Đại Vĩ.
Biệt thự của Hồ Hạo Thiên sau khi để cho mấy lão già vào ở đã biến
thành viện dưỡng lão. Đi vào một lần hoàn toàn không muốn đi vào lần thứ hai. Ông già không đáng sợ, đáng sợ chính là một đám lão già có văn hóa còn thích nghịch súng! Bây giờ bọn họ không thích nghịch súng nữa rồi,
chuyển sang chơi âm nhạc.
Ừ, một đám ngũ âm không được toàn vẹn… Ông già vẫn còn tiếc mạng không muốn rời đi xa nha!
Các đội viên đội Tùy tiện cũng đã tập hợp ngồi trên ghế sa lon, đang
nghiên cứu sách lược ‘Khởi đầu xây dựng thành phố’ lúc trước căn cứ đưa
ra sách lược.
Trải qua hai lần zombie triều, ít nhất trong nội thành đã tiêu diệt
một phần ba zombie. Chỉ cần không ngừng cố gắng, trải qua hai lần tám
mươi chín ngày nữa, không chừng cũng có một ngày có thể diệt hết zombie
trong nội thành?!
Mọi người thấy Bạch Thất nắm tay Đường Nhược đến, Hồ Hạo Thiên bỏ ngang việc đang nói, nói thẳng mục đích tìm bọn họ đến đây.
Chuyện thứ nhất đúng là chuyện Phan Hiểu Huyên nhắc đến đi thành phố H tìm kiếm cậu hai của Lưu Binh.
Chuyện thứ hai là đến thành phố N thu thập vũ khí. Zombie triều lần
thứ hai vừa rồi đã đem toàn bộ vũ khí trong căn cứ tiêu hao sạch sẽ, nếu như không phải sản xuất được súng ion thì không thể kết thúc zombie
triều trong ngắn ngủi tám mươi chín ngày.
Chuyện thứ ba là một lần nữa đi vào nội thành thu thập vàng.Tuy trước đó bọn họ đã thu thập hơn 2.000kg vàng, nhưng với tư cách là nguyên
liệu chủ yếu chế tạo súng i-on thì thứ này vẫn cần càng nhiều càng tốt.
Bạch Thất lẳng lặng nghe xong, tỏ ý không có ý kiến gì khác.
Ngược lại Hồ Hạo Thiên chưa từng nghĩ qua Bạch Thất sẽ không đồng ý
kế hoạch của anh, nhưng tình hình hôm nay đã khác với lúc trước. Trước
kia, bọn họ chỉ là một đoàn đội nhỏ, mang theo một đám người đến nơi nào an toàn thì nơi đó là nhà. Tóm lại toàn bộ đoàn đội chỉ cần được ăn no
thì không quan tâm bất cứ chuyện gì. Nhưng bây giờ còn phải quản lý một
căn cứ đây này. Cũng không thể cả đám tùy tùy tiện tiện kéo nhau ra
ngoài hết.
Anh còn tưởng rằng Bạch Thất người đê tiện bỉ ổi vô địch thiên hạ này sẽ đùn đẩy để anh đi ra ngoài, nào đâu biết rằng Bạch Thất căn bản
không có nói bất cứ lời dư thừa nào: – “Tôi đi.”
Chuyện này Hồ Hạo Thiên lại không muốn. Đi ra ngoài ah, vừa nguy hiểm lại vừa có ý nghĩa gặp được thời cơ tốt. Bởi vì tục ngữ có câu: cao
phong hiểm có cao hồi báo (nguy hiểm càng cao thì có baó đáp càng cao). Nếu chỉ biết cầu an ổn thì làm sao dị năng có thể đột phá trở nên cường đại được đây chứ?! Nếu sau khi Tiểu Bạch hoàn thành nhiệm vụ trở về dị
năng đã đạt cấp năm mà anh vẫn còn lắc lư ở cấp ba, thì chẳng phải bị
đối phương treo lên đánh rồi sao?!
Cho nên, Hồ Hạo Thiên vỗ mặt bàn, vô cùng kiên định nói: – “Tôi cũng muốn đi!”
Căn cứ cái gì đấy, đều giao cho đám lão già chơi âm nhạc kia đi!
Ban đêm, đêm dài người tĩnh lặng.
Vào lúc sắp chìm vào giấc ngủ, Đường Nhược nằm ở trong ngực Bạch
Thất, nói với anh: – “Bạch Ngạn, lần này đi ra ngoài, em có thể đem dị
năng tiến lên cấp 5.”
Cô xuyên không cũng không phải trùng hợp, cũng không phải là ý trời
gì, nếu đã biết là do khoa học kỹ thuật ngàn năm sau đưa cô đến đây thì
cô phải biết toàn bộ chân tướng của chuyện này.
Bạch Thất chơi đùa với bàn tay của cô ‘Ừ’ một tiếng: – “Tiến sĩ Lâm
nói dị năng của em không có vấn đề gì, vậy thì cứ tiến cấp đi, vô số bí
mật như thế, thật sự rất khiến cho người ta nhớ nhung đấy.”
Loại bỏ nhân tố không ổn định ở bên ngoài, anh cũng yên lòng chuyện
Đường Nhược tiến cấp. Về phần tinh thần nguyên gì đó, Bạch Thất cũng
không lo lắng lắm, chỉ vì nếu tinh thần nguyên xuyên qua thời không phổ
biến như thế, nếu Đường Nhược xảy ra vấn đề gì thì anh cũng sẽ có vấn
đề. Nếu phải chết cũng chết cùng một chỗ, không có việc gì tốt hơn so
với việc này đấy!
Sau khi hiểu rõ vấn đề này, hai người nặng trĩu rơi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cũng là Hồ Hạo Thiên đi đến biệt thự lúc trước tìm những lão già kia để họ tiếp tục quản lý mọi chuyện của căn cứ.
Vừa vào cửa, bọn họ cũng đã sớm ăn sáng xong rồi, giờ phút này đang ở trong phòng khách đánh cờ vua. Một ván cờ tràn ngập mùi thuốc súng.
Chỉ nghe Tướng Tiền cầm lấy con cờ quát với tham mưu trưởng Tư Đồ: –
“Trước đó ông nói lính của ông có thể rút lui, do là bộ đội đặc chủng,
tôi nhịn. Trước đó nữa lại nói xe của ông có thể quẹo vào. Nói cái gì
chỉ cần là xe thì đều có thể quẹo vào! Được, cái này tôi cũng nhịn!
Nhưng bây giờ con mẹ nó rõ ràng ông lấy xe taxi của ông giết chết tôi?!”
Tham mưu trưởng Tư Đồ vỗ ngực nói: – “Chiến sĩ này của tôi là gián
điệp được bồi dưỡng nhiều năm, cố ý phái đến nằm vùng bên cạnh ông đấy,
đương nhiên có thể đem ông ăn tươi nuốt sống rồi!”
Tướng Tiền đem súng lên đạn: – “Bố già nhà mày! Tôi muốn liều mạng với ông!”
Bên này đánh cờ vua đấy, bên kia có người kéo đàn nhị hồ đấy, thiếu
tướng nhà họ Mã ở ngay tại đây kéo một khúc “Hoan nhạc tụng” nhưng sống
sờ sờ ra đấy lại đem khúc ca vui mừng kéo thành “An hồn khúc”!
Hồ Hạo Thiên vỗ tay gây sự chú ý đối với đám người đang phân tán
chung quanh: – “Chúng tôi muốn đi ra ngoài, căn cứ giao cho các ông quản lý vài ngày, nhớ rõ chờ chúng tôi trở về phải báo cáo tình hình thu
thuế cho chúng tôi!”
Nói xong cũng sảng khoái tinh thần mang theo đồng đội của mình rời đi.
Tướng Tiền lau mặt qua một lần, quay đầu hỏi tham mưu trưởng Tư Đồ bên cạnh mình: – “Bọn hắn nói cái gì?”
– “Nói bọn nó muốn đi ra ngoài.”
– “Không đúng, câu sau kìa.”
– “Nói chúng ta phải nhớ rõ thu thuế giao cho bọn họ.”
Lập tức Tướng Tiền chảy nước mắt xúc động: – “Hiện tại chúng ta là
một đám người làm công, ông chủ nói mình phải đi ra ngoài công tác không có mặt ở căn cứ, chúng ta vừa phải vì bọn hắn bán mạng vừa phải làm báo cáo tình hình thu thuế lên cho bọn hắn!”
Không còn pháp lệnh nữa, không có chương quy nữa à!
Tại sao có thể như vậy, một đời làm Đại tướng làm sao lại biến thành bọn họ làm công thay cho đám ranh con này rồi!
Vạn tiễn xuyên tâm, mũi tên xuyên qua trái tim ông, vạn mũi tên xuyên thẳng qua tất cả trái tim của những ông lão đang có mặt tại đây.
Nhưng quan hệ đến căn cứ, bọn ông cũng không thể ‘Bãi công’ như vậy.
Đốt đèn kéo dài tánh mạng a!
Một lần nữa đoàn đội Tùy Tiện ra căn cứ, lúc này người muốn đi theo cũng gần như toàn bộ dị năng giả của căn cứ.
Cũng may Hồ Hạo Thiên đã bàn luận với Bạch Thất tại hội nghị, sau đó để đoàn đội Thiên Nhai ở lại xử lý tất cả.
Hôm nay đoàn đội Thiên Nhai đã vào ở trong tòa biệt thự số 16 nơi lúc trước đoàn đội của Cố Úc Trạch ở. Sau khi Cố Úc Trạch chết, đoàn đội
Độc Bộ cũng không biết vì sao ngày đó đội trưởng của mình lại không xuất hiện trong nhiệm vụ ngày, không có đội trưởng có thực lực chèo chống,
bọn hắn dựa vào chính mình rất khó gánh vác chi tiêu ở tòa biệt thự. Vì
vậy dời ra biệt thự, đi đến khu cao ốc ở đường cái số 2 ở.
Sau đợt zombie triều lần hai, Đoàn đội Thiên Nhai đã nhảy vọt lên trở thành đoàn đội thứ hai ở căn cứ. Tuy thực lực không thể so với một vài
đoàn đội lớn, nhưng toàn bộ nhân mạch đều đảm đương rất tốt danh xưng
đoàn đội thứ hai trong căn cứ.
Bọn họ mời gọi dị năng giả làm nhiệm vụ Biên Hòa lần trước, lấy tư
cách nhân viên ba lần làm nhiệm vụ thì được đi ra ngoài. Hơn 2.000 dị
năng giả, một lần nữa với quy mô lớn xuất phát từ cửa Tây, bước lên hành trình của nhiệm vụ.
89 ngày trải qua Zombie triều, khiến cho hôm nay phía trước căn cứ
thành phố A rất thưa thớt, một đoàn người lao nhanh giống như ngựa phi
trên thảo nguyên, bay thẳng đến thành phố H trên mặt đất.
Súng i-on, dị năng, đạn, ở tình trạng nguy cấp tất cả đều phát huy trình độ bình thường.
Đường Nhược vì muốn tiến cấp dị năng, suốt dọc đường không tiết kiệm
dị năng, tinh thần lực trải rộng khắp kéo dài đến các nơi, phạm vi tìm
kiếm khuếch trương đến hơn 2.000m.
Thực lực của cô như thế nào, Bạch Thất hiểu rõ vô cùng. Bởi vậy,
Đường Nhược trực tiếp biến thành ra đa dò tìm của toàn bộ đội ngũ, tất
cả các tuyến đường đều được chiếu ra như ‘bản đồ’.
Trên đường zombie không nhiều lắm, khiến các dị năng giả suýt chút nữa đánh nhau vì ‘đoạt quái’.
Cũng may vừa ra khỏi phạm vi thành phố A, zombie cũng tăng nhiều rồi, bằng không thật sự không đủ cho mọi người chia nhau rồi.
Mỗi người đều đánh vô cùng hăng say, trong lòng đếm ngược thời gian
bản thân tiến cấp. Bọn hắn bắt đầu chăm chú… ngay cả bản thân cũng thấy
sợ rồi!
Nếu như zombie có trí khôn, đều bị bọn biến thái này đánh cho kêu ngào thảm thiết.
Đường Nhược không giữ lại, cũng không che dấu, mỗi lần đều hai tay cầm hai thanh kiếm ngắn một mình xông vào đám zombie.
Bạch Thất càng không thể nào để cho cô gái của mình vượt qua mình.
Nếu Đường Nhược lên dị năng cấp năm, mà mình vẫn còn ở cấp bốn. Như vậy
sau này chuyện lăn ra giường sẽ không thể tùy theo ý mình nữa rồi. Vì
hạnh phúc nửa đời sau cùng nửa người dưới, anh bộc phát chủ nghĩa đàn
ông một cách triệt để.
Đường Nhược đánh hai con, anh phải đánh bốn con. Tinh thần lực của Đường Nhược khống chế, anh dùng đóng băng vạn dặm….
Nhóm dị năng đang đứng xem đều vô cùng hâm mộ. Sức mạnh độc nhất này khiến cho lòng người say thần mê!
Chơi đùa đến phát điên thế kia, thoáng chốc, mọi người chỉ mất khoảng mười ngày, trên đường đánh ba mươi mấy con zombie cấp ba là đến thành
phố H.
Trước đó đã liên hệ với thị trưởng thành phố H qua điện đàm. Thị
trưởng Hoàng cũng là chiến sĩ đầy chính nghĩa, lập tức giúp bọn họ tìm
danh sách người ở trong toàn bộ căn cứ. Sau khi tìm được cậu hai của Lưu Binh, lại để cho ông ở trong căn cứ, dặn ông không được đi loạn khắp
nơi, để sau khi Bạch Thất liên hệ thì tiện thể gặp được người luôn.
Cậu hai Lưu binh vốn tưởng rằng Lưu Binh đã chết, sau khi nghe nói tự nhiên vô cùng mừng rỡ, còn đâu muốn đi ra ngoài, mỗi ngày đều đứng chờ ở cửa trông ngóng rồi ngóng trông, mong sao sớm được nhìn thấy Lưu binh.
Nửa năm chưa đến thành phố H, cửa cổng khác hẳn so với lúc trước rất nhiều. Tấm PC cũng đang bao trùm toàn bộ căn cứ.
Mọi người ở cửa Tây vừa mới trừ độc xong chạy vòng trong, đã nhìn thấy Lưu Binh chợt lóe lên rồi ôm chầm lấy cậu hai của cậu ta.
Thị trưởng Hoàng ở thành phố H cũng chờ ở cửa Tây nhiệt tình đón
chào. Trước đó không lâu, thành phố H cũng đã trải qua một lần zombie
triều loại nhỏ rửa tội. Bây giờ cũng đã hoàn tất những công việc còn
dây dưa chưa làm. Ông biết thành phố A vừa trải qua hai lần Zombie
triều, đánh ròng rã suốt tám mươi chín ngày, đương nhiên muốn tìm Bạch
Thất học hỏi kinh nghiệm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...