Tận Thế Song Sủng

Hồ Hạo Thiên trông thấy Đường Nhược hôn mê bất tỉnh, nghe lời nói của Tào Mẫn, cau mày biến sắc nói: – “Cô làm gì cô ấy?” Không đợi cô ta trả lời, anh quay sang Bạch Thất, hỏi lần nữa: – “Tiểu Đường sao rồi?”

Bạch Thất cúi đầu nhìn người trong ngực, ngược lại sắc mặt trấn định: – “Có thể là vì tiến cấp.” Trước đó anh đã quan sát qua, thấy Đường
Nhược không có vết thương gì, ở bên cạnh cũng không có bất kỳ dụng cụ
thí nghiệm nào. Mà bọn họ tìm đến cứu trong thời gian rất ngắn, Tào Mẫn
muốn biết bí mật của Đường Nhược hoặc làm cho cô hôn mê hoặc dựa vào lúc cô tiến cấp đó là lúc ý thức của cô yếu nhất rồi dùng tinh thần lực của chính cô ta dò xét. Đường Nhược có tinh thần lực, nếu cô hôn mê thì lúc anh đến có lẽ cô biết được. Nhưng hiện giờ cô không có chút phản ứng
nào thì chắc khả năng tiến cấp cao hơn hẳn. Anh từng chứng kiến cô tiến
cấp hai lần, tuy lần này anh không ở bên cạnh cô nhưng đoán ra thực tế
cũng không quá khó. Dù sao nếu cô không khống chế được dị năng thì cũng
sớm tiến cấp rồi.

– “Chúng ta trở về đi.” Hồ Hạo Thiên nghe Bạch Thất giải thích như
thế cũng không giảm sự lo nghĩ trong lòng. Bởi vì Đường Nhược tiến cấp,
theo bọn họ nghĩ cũng vô cùng kỳ quái, dáng vẻ nguy hiểm trùng trùng
điệp điệp. Anh đi hai bước, lần nữa liếc nhìn Tào Mẫn, đồng thời cũng
hỏi ý Bạch Thất người này giải quyết thế nào. Nói thật, với tư cách công dân căn cứ, Hồ Hạo Thiên cũng có ý định giữ lại Tào Mẫn làm cơ sở cống
hiến cho nhân loại. Nhưng thân là đồng đội của Bạch Thất, anh vẫn cảm
thấy bây giờ nên giết Tào Mẫn là tốt nhất, bằng không mai sau cô ta lại
làm chuyện mờ ám gì đó phiền không chịu nổi. Lưu lại cô ta giống như giữ lại mối họa sau này!

Bạch Thất tiến lên hai bước giao Đường Nhược đến trên tay Hồ Hạo
Thiên. Hồ Hạo Thiên biết rõ anh muốn tự mình ra tay giải quyết kẻ thù,
cũng không chút do dự đưa tay nhận lấy Đường Nhược để Bạch Thất trống
hai tay Sau đó, hai tay Bạch Thất mở ra từ trên không trung lôi ra
một thanh trường kiếm:


– “Tiểu Nhược có một khuyết điểm, chính là ở trong tận thế quá thiện
lương, thiện lương đến mức xem cô thành bạn bè, thế mà cô… Cô có tư cách gì lợi dụng sự lương thiện của Tiểu Nhược!”

Tào Mẫn nhìn Bạch Thất, lại nhìn Đường Nhược đang ở trên tay Hồ Hạo
Thiên, cắn chặt bờ môi, kinh ngạc không nói được lời nào. Bạn bè? Tình
yêu? Cô ta đều không thể có được. Nên oán trách người khác nhẫn tâm hay
là trách bản thân không hiểu cách sống chung giữa người với người? Có
điều trong giờ phút này, trong lòng cô ta bỗng nhiên bình tĩnh lại. Cứ
như vậy rồi đến đi, tất cả kết thúc ở nơi này? Cuối cùng cô ta nhìn
thoáng qua thủy tinh hình trụ, bên trong có chứa Lương Phú Sinh, lại
nhìn chăm chú Vệ Lam một chút, quyết tuyệt nhắm hai mắt. Kết thúc giấc
mộng như vậy đi! Hình như cả cuộc đời này của cô ta đều là sai lầm.

Lập tức Bạch Thất muốn giơ kiếm đâm xuống, trên gương mặt mang đầy sự kiên quyết. Trong tích tắc, Vệ Lam đưa tay cầm chặt kiếm băng kia:

– “Bạch Ngạn, không thể hành động theo cảm tính, các anh còn cần dựa
vào sự che chở của căn cứ!” Vệ Lam nhìn Bạch Thất thật sâu, tiếp tục
nói: – “Thật sự không thể, cậu phải hiểu rõ đồng đội của các anh và tất
cả người thân của các anh đều ở trong căn cứ…”

Hắn tay không nắm lấy kiếm băng của Bạch Thất, kiếm băng dùng lực
lượng, tay của hắn cũng dùng lực lượng ngăn cản. Máu tươi từ kiếm chảy
xuống, từng giọt từng giọt cuối cùng hợp thành một đường thẳng rơi xuống mặt xe.

Bạch Thất nhìn hắn, chân mày đôi mắt đầy cố chấp: – “Vậy các người cùng chết đi!”


Vệ Lam biết Bạch Thất có khuyên nhủ thế nào cũng không có tác dụng,
đành buông tay, cường hóa thanh trường kiếm trong tay, cả người ngăn cản trước mặt Tào Mẫn nói: – “Tuy không đánh lại cậu, có điều tôi cũng đã
muốn giao đấu cùng cậu lâu rồi. Mới vừa rồi cậu bị Cố Úc Trạch tiêu hao
phần lớn dị năng, bây giờ tôi cũng có thể cùng cậu đánh một trận như
thế.”

Tào Mẫn cho rằng mình phải chết giờ lại chết không thành, nghe được
lời nói của Vệ Lam đột nhiên mở bừng hai mắt. Hôm nay nghe Vệ Lam nói
như vậy, vốn gương mặt trắng như tuyết lập tức đỏ như sung huyết, trong
cổ họng gắng gượng nói ra một câu: – “Vệ Lam đã đủ rồi, không cần anh
tự cho là đúng làm anh hùng ở đây, lòng tốt của anh không có ai đón
nhận…”

– “Cô câm miệng!” Vệ Lam quay đầu ánh mắt sáng ngời nhìn cô ta, hét
lên một tiếng: -“Cô đi nước ngoài nhiều năm như vậy, những gì học được
dùng được vào việc gì rồi hả?! Trước khi làm động tác nhỏ như vậy, vì
sao không suy nghĩ đến bây giờ con người đang đối mặt với khốn cảnh thế
nào, không có nhà không có đồng loại, cho dù cô làm cho Lương Phú Sinh
sống lại thì được cái gì?! Cô cho rằng bây giờ mạng của cô còn là của
chính cô sao? Sau lưng cô tính toán cái gì, trước khi làm những âm mưu
quỷ kế này, còn trước khi chết, cô có nghĩ đến tương lai của căn cứ hay
không?”


Tào Mẫn mấp máy miệng có chút đau thương và thống khổ, nước mắt chảy
xuống. Vệ Lam chỉ toàn là cơ bắp đến cùng không phải không có nguyên
nhân khiến cô ta động lòng trước đó, thì ra hắn luôn không thay đổi.

Thứ đáng nhớ nhất là thời niên thiếu!

Vệ Lam chính nghĩa có thể cảm động Tào Mẫn, lây sang Hồ Hạo Thiên,
nhưng lại không thể lay chuyển Bạch Thất. Giờ đây ngay bên cạnh cửa xe,
anh bước một bước xuống xe, tay phải cầm kiếm nhìn về phía Vệ Lam, ra
hiệu trong xe quá chật hẹp đi ra ứng chiến.

Vệ Lam cùng Hồ Hạo Thiên trước sau đi ra. Sắc trời càng ngày càng
tối, phía xa xa có zombi ngửi thấy ở đây mùi máu tươi nồng đậm nên kéo
đến. Bạch Thất đứng trên bãi đất trống đầy cát vàng lá khô bay lả tả,
ánh mắt lạnh lẽo như sương, giống như không cảm thấy tiếng gào thét của
zombie từ nơi xa truyền đến, chỉ trầm tĩnh chờ đợi Vệ Lam ra tay.

– “Bắt đầu đi!”

Vệ Lam đi đến một bước, bỗng nhiên cầm kiếm vọt đến Bạch Thất. Luồng
ánh sáng vàng dẫn đầu vọt đến trước mặtBạch Thất, bị một kiếm của Bạch
Thất loại bỏ… Mặc dù hai người đối chiến không phải cuộc chiến có một
không hai như trước đó đấu cùng Cố Úc Trạch, nhưng cũng vô cùng đặc sắc. Luồng ánh sáng trắng giao thoa với bóng dáng vàng, anh đến tôi đi.

Bất chợt, lưỡi đao băng đâm xuyên qua bả vai Vệ Lam, máu tươi đỏ thẫm không ngừng bắn ra khiến cả người hắn run lên, thanh kiếm trong tay
không ổn đinh rơi xuống đất. Tay Bạch Thất nâng kiếm lên, một kiếm bắn
ra, bay thẳng đến ngực Vệ Lam…

– “Vệ Lam!” Tào Mẫn bị băng hóa nhìn thấy tình cảnh này lập tức như

rớt vào hầm băng, té ngãc xuống xe, cho dù cằm của cô ta bị dập chảy rất nhiều máu, cũng không nhanh bằng thanh kiếm trắng như tuyết kia.

Ngực Vệ Lam bị thanh kiếm đâm xuyên thấu, sau khi xuyên thấu qua
người Vệ Lam liền lao thẳng về phía Tào Mẫn không có dừng lại! Phi kiếm
lấp lánh, tiếng như rồng ngâm, sắp thành công thì có một quả cầu băng
bay vụt đến, “Bịch” một tiếng đánh rớt phi kiếm của Bạch Thất.

– “Bạch Ngạn, cậu tự ý sát hại thiếu úy cùng tiến sĩ nghiên cứu khoa
học của căn cứ, cậu có còn đem chương quy căn cứ để vào mắt không hả!”

Cùng tiếng nói đó hàng loạt mũi tên băng như mưa bay đến. Bạch Thất
vừa trải qua hai trận chiến, dị năng tiêu hao cực lớn, đối mặt với mũi
tên băng như vậy, vẫn Hồ Hạo Thiên hai chân giẫm mạnh, dựng lên tường
đất, hai người cùng ra sức giải quyết hết.

Đưa mắt nhìn qua, bên kia từng chiếc từng chiếc xe quân đội đang đến
gần. Tào Mẫn được cứu cũng không quan tâm người cứu mình là ai, chỉ nửa
quỳ trên mặt đất, từng bước một bò về phía Vệ Lam đang nằm, khí lạnh
không ngừng tỏa ra. Người đàn ông làm tổn thương trái tim mình, cuối
cùng lại chết vì mình…

Giả dối, tất cả đều là giả dối!

Nói cái gì phải từ bỏ, nói cái gì đối phương không xứng đáng để đánh
mất chính mình, nói cái gì sẽ không để bản thân quay đầu lại, nói cái
gì không có đối phương thì cô vẫn có thể sống tốt như thường… Tất cả
đều là giả dối!

Thì ra nhìn thấy người này chết trước mặt mình cảm giác là nh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui