Tận Thế Song Sủng

Ngoài cửa, sau khi năm người ngã phốc xuống mặt đất choáng váng suýt
ngất đi, một lần lần nữa dốc sức trở lại bên trong biệt thự. Bên trong
hỗn loạn một đống, đã sớm nhìn không ra bộ dạng ban đầu. Bên trong đồ
dùng bằng gỗ trong nhà đang bị thiêu đốt, cũng có thể nhìn ra lúc ấy
trình độ bạo nổ dữ dội đến thế nào. Năm người bắt đầu cẩn thận từng li
từng tí khom lưng vây tại một chỗ tiến lên tìm kiếm kẻ thù cùng Đường
Nhược. Nhưng, đã qua một phút đồng hồ, lại nghe được âm thanh
“Tích tích tích tích” truyền đến rõ ràng.

– “Âm thanh này?”

– “Hình như là…”

– “Là quả bom!”

– “Chạy mau!”

Năm người lại chỉnh tề chạy ra ngoài cửa bổ nhào ra ngoài.

– “Ầm!”

Tiếng nổ mạnh phá hủy toàn bộ ngôi biệt thự. “Bùm!” Toàn bộ biệt thự
lún xuống, khói dày đặc phun lên, bụi đất bắn thẳng lên tận mây xanh.
Trước đó trong phòng nổ tung tóe so với lần này quả thật là gặp dân
chơi thứ thiệt.

Chu Minh Hiền mở khóa đi trở về, nghe âm thanh nổ mạnh, trong lòng
thoáng vướng mắc, tối tăm thầm nghĩ: không tốt, trực tiếp xoay người
chạy trở về. Chạy đến trước phòng thí nghiệm nhìn thấy tình cảnh này,

quả thật sợ đến choáng váng! Năm đồng đội nằm rạp trên mặt đất, từ đầu
tới chân đều xám trắng bụi đất, ngay cả màu sắc thực tế cũng không thể
nào nhận ra.

– “Anh Phan, Tiểu Lưu!” Hắn bổ nhào về phía mọi người: – “Các người
thế nào?” Nói xong cũng không dám động đến bọn họ, chỉ sợ đối phương gãy xương gì đấy, chính mình di động lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cùng
hắn chạy đến đây còn có binh lính tuần tra của căn cứ:

– “Sao thế, làm sao vậy?”

– “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Một đội nhân viên tuần tra xem xét, cũng chấn động vô cùng. Hay thật, toàn bộ phòng ở đều bị nổ tung.

Chu Minh Hiền sờ soạng mạch đập của từng người, thấy mọi người vẫn
còn hô hấp, lập tức kêu gọi nhân viên tuần tra: – “Mau lên, gọi nhân
viên cứu hộ đi, đi gọi hệ chữa trị đến đây!” Nói xong móc nhét tất cả
những thứ vật tư trên người đều nhét vào tay nhân viên tuần tra, nôn
nóng hấp tấp: – “Nhanh lên, xin đi báo tin cho mọi người ở tòa biệt thự
12!”

Lúc hắn nói chuyện, tay Điền Hải túm lấy ống quần của Chu Minh Hiền: – “Chị em…”

Lực chấn động của quả bom quá mạnh lại ở khoảng cách gần nổ tung,
ngay cả màng nhĩ cũng bị chấn thương. Nếu không phải dị năng của Điền
Hải cường đại hơn so với bọn họ, lúc này cũng không nói được ra lời: –
“Chị không ở bên trong…”


Chu Minh Hiền biến sắc, càng vội vàng nói nhanh với nhân viên tuần
tra kia: – “Xin các người ở đây, trước khi bác sĩ đến, giúp tôi chăm sóc bọn họ!”

Nói xong, vội vàng chạy đến khu biệt thự đại viện quân. Vừa rồi Điền
Hải đã nói đủ rõ ràng, Đường Nhược không ở bên trong, cũng không ở bên
ngoài, chuyện này đặc biệt nguy hiểm! Biệt thự đã nổ tung thành dạng như vậy, cô ấy không ở bên trong. Tìm người cũng như tìm cứu viện, tiết
kiệm thời gian ngắn nhất mới có thể bảo đảm an toàn mục tiêu! Chu Minh Hiền cảm thấy cả đời mình chưa từng chạy nhanh đến như vậy, bây giờ hắn chỉ hận bản thân vì sao không phải là dị năng tốc độ!

Tiếng nổ cuối cùng quá lớn, lớn đến nổi cho dù phòng họp có cách âm
siêu cấp cũng nghe được tiếng vang. Sau khi Bạch Thất nghe được, lại
nhìn đồng hồ đã muộn bảy phút mà Tào Mẫn còn chưa đến, tức khắc ánh mắt
lạnh lẽo, đứng lên.

– “Tiểu Thất, cháu muốn đi đâu?” Đại tướng Tiền thấy anh đi nhanh ra ngoài liền gọi anh.

Thấy anh đứng lên, Hồ Hạo Thiên cũng đi theo đứng lên, đi theo nhanh ra bên ngoài.

– “Đều sao thế, còn chưa họp đây này?” Chu Thụ Quang ngồi ở trên ghế, nhìn hai người, đâm một câu: – “Phòng họp mà ra ra vào vào như vậy
giống như tất cả đều do hai người kia dẫn đầu.”

Cha Hồ cũng đứng lên, lúc đi ra nghe Chu Thụ Quang nói một câu như
vậy, hừ một tiếng: – “Người không có cống hiến, cho dù mỗi ngày có trung thực ngồi đợi, cũng không được người khác hoan nghênh!”

– “Ông…”

Sau khi Bạch Thất ra phòng họp, chạy rất nhanh về hướng tòa biệt thự

cuối cùng trong khu biệt thự. Hồ Hạo Thiên phía sau đuổi theo, một đường cũng không đuổi kịp anh. Lúc cha Hồ và Tiền Kim Hâm đi ra, cũng không
trông thấy hai bóng người, bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy hai người chợt
lóe lên, vẫn trợn mắt há hốc mồm.

– “Sao vậy?” Cha Hồ hỏi Tiền Kim Hâm.

Tiền Kim Hâm lắc đầu: – “Không biết, chúng ta đi nhìn xem.”

Nói xong gọi thư ký chuẩn bị xe.

Chu Minh Hiền chạy về hướng bên này, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên từ
hướng bên kia chạy qua. Không đầy vài phút, ba người đã chạm mặt nhau.
Bạch Thất quan sát bộ dáng Chu Minh Hiền, thoáng ngừng bước, bắt lấy hắn lại để cho hai người tiếp tục chạy về phía trước, một chút cũng không
ngừng: – “Tiểu Nhược đâu?!”

Hồ Hạo Thiên thấy miệng Chu Minh Hiền đã sùi bọt mép rồi, trực tiếp
hỏi một câu, đem cánh tay của hắn khoác lên bờ vai của chính mình: –
“Thế nào, bọn họ đâu?!”

– “Quả bom… Tiểu Đường không thấy rồi…” Chu Minh Hiền bị hai người
mang theo, bước chân đều bay lên trên không, thở dốc một hơi, nhanh
chóng tuôn ra mấy chữ này. – “Nhanh lên, không cần để ý tôi, các người
mau qua đó, tôi trở về chuẩn bị xe cho các người!”

Lúc hắn nói được trọn vẹn câu này cũng là lúc hai chân mình chạm trên mặt đất, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đã cũng không thấy người rồi. Lại
nhìn lên trên, hai người đã bay lên, giẫm lên nóc nhà bên kia hướng
“bay” qua.

– “Chuẩn bị xe… Đúng, chuẩn bị xe!” Chu Minh Hiền giật mình tỉnh lại, một lần nữa chạy về hướng đại viện nhà mình.

Lúc Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đến nơi, ngay cả bác sĩ cũng đều chưa
có đến, mấy nhân viên tuần tra cũng vừa mới tìm hiểu tình huống chung
quanh, thoáng tìm kiếm xem còn có người bên trong… hoặc còn người sống

sót hay không mà thôi. Bây giờ đang chuẩn bị báo tin đến đại viện của
bọn họ, nhưng còn chưa báo tin thì người đã đến. Vì vậy, nhân viên tuần
tra há miệng hỏi Bạch Thất: – “Bọn họ là đồng đội của các người sao? Vì
sao ở phòng thí nghiệm lại bất ngờ nổ tung vậy?”

Thấy một chân Bạch Thất chuẩn bị nhảy vào bên trong phế tích vẫn còn
đang cháy hừng hực, kêu lên: – “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, bên trong
không có người… Có phải các người cùng một nhóm hay không…”

Chưa nói dứt câu, Bạch Thất đã nhảy đến, túm lấy hắn hỏi: – “Bọn họ có chuyện gì hay không?”

– “Chưa, đều còn hô hấp…” Nhân viên tuần tra còn chưa nói xong, Bạch Thất đã buông tay ra:

– “Chăm sóc cho bọn họ!” Bước một bước, trực tiếp hướng đến cửa Bắc “bay” nha.

– “Sao người này lại hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy chứ?” Nhân viên tuần tra tự hỏi một câu, dự định chuẩn bị báo cáo cho chính mình, vừa
quay đầu lại nhìn thấy một người cao lớn xuất hiện trước mặt mình, dọa
đến hồn phách suýt bay lên trời: – “Anh làm cái gì, muốn hù chết tôi
sao.”

Hồ Hạo Thiên cũng rất sốt ruột cắt ngang: – “Các người đã gọi dị năng hệ chữa trị chưa vậy? Có thông báo cho bác sĩ không hả? Nhanh lên, có
xe hay không? Mượn một chiếc!” Miệng của anh như súng liên thanh, rầm
rầm rầm không ngừng: – “Phòng thí nghiệm ở đây tại sao lại bất ngờ nổ
tung như vậy? Tiến sĩ Tào trong đó đâu rồi, có nhìn thấy đi nơi nào
không vậy? Các người đến lúc nào? Có trông thấy nguyên nhân hậu quả
không? Chỗ này đã từng có ai ra vào? Trước lúc nổ đã có chuyện gì xảy
ra? Nơi này có camera không? Có thể điều tra hay không?”

Điền Hải nằm trên mặt đất một lúc, bây giờ đã khôi phục chút ít khí
lực, trạng thái ù tai đã khá hơn một chút, nghe được giọng nói của Hồ
Hạo Thiên, lung la lung lay đứng lên. Hồ Hạo Thiên nhìn thấy Điền Hải cử động trên mặt đất, vội vàng đi qua nâng cậu lên: – “A Hải, cậu không
sao chứ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui