Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên nghe Dương Lê nói mà nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý.
Vị trí còn chưa có vững chắc mà đã tự đắc thật sự không sáng suốt!
Phan Hiểu Huyên nói: “Trước kia tâm cơ của cô ta sâu như vậy, hiện
tại khẳng định cũng không thể không mang theo đầu óc ra ngoài. Khẳng
định có hậu thuẫn phía sau làm cho ả không sợ nhà Tư Đồ âm thầm dở thủ
đoạn.” Nhìn chiếc xe nhỏ màu đỏ một đường đi cô còn nói: “Nhìn xem, bảo
vệ bên cạnh nhiều như vậy giống như chỉ sợ cô ta sảy ra sơ xuất gì.”
Một câu làm Dương Lê bừng tỉnh, Dương Lê nhìn chằm chằm vào bụng Tô
Vũ Vi chần chờ nói: “Chẳng lẽ cô ta mang thai cốt nhục của Chu gia/”
“Không phải chứ?” Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược cả kinh.
Tốc độ nhanh như vậy sao?
Nhưng sự thật cuối cùng như thế nào, bà người cũng không rõ, Dương Lê vẫn nói một câu: “Cô ta tuổi vẫn còn trẻ, cho dù có tâm có tính toán
toàn bộ cũng chỉ là một quân cờ nhỏ, chỉ sợ cuối cùng cũng không thành
phượng hoàng được.”
Câu nói này mọi người bó tay cuốn chiếu.
Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược khiêm tốn thỉnh giáo qua.
Dương Lê giải thích: “Cô ta đã đi theo Chu Thụ Quang nên đứng trên
góc độ nhà họ Chu mà tính, mà không phải chỉ nghĩ tới bản thân mình. Môi hở răng lạnh, nhà Tư Đồ cũng không phải là ăn chay, cô ta lại đi ra
khoe khoang như vậy, thì để mặt mũi nhà Tư Đồ ở đâu? Nếu như nhà Tư Đồ
thật sự không nuốt trôi cơn tức này cùng nhà họ Chu trở mặt, thì nhà Tư
Đồ cũng chiếm đạo lý lớn rồi. Vô duyên vô cớ nhiều hơn một kẻ thù chính
trị, nhà họ Chu sẽ nhìn phân lượng khối thịt trong bụng Tô Vũ Vi mà
không so đo đối với hành động cô ta sở tác sở vi (hành động tùy tiện,
thích thì làm)?”
Dương Lê không hổ danh là con dâu của gia tộc lớn, một câu nói ra đã
đem tầm mắt nhìn đại cục nói ra rõ ràng, lại làm cho Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cảm khái vô cùng. Con dâu gia tộc lớn thật là khó làm, không chỉ làm con dâu, tiểu tam cũng thật sự khó khăn.
Tiến vào đại gia tộc như vậy, vì lợi ích chung thật sự không thể để bản thân tùy tiện tùy tính làm lung tung, làm bậy.
Đường Nhược trong nháy mắt nghĩ về thế giới hai người giữa mình và
Bạch Thất hoàn toàn không có những cố kỵ khi lấy nhau, quả thực quá hạnh phúc.
Phan Hiểu Huyên che ngực trong lòng rung động, nhìn sân đấu trường
vẫn trống không, cũng không có tâm tình phấn hồng như trước với Diệp
Thánh Luân.
Trước tận thế cô chỉ là một cô gái bình thường, mà nhà họ Diệp coi
như là một đại gia tộc, nếu mình về sau thật sự cùng ở một chỗ với anh
thì ‘Cái nhìn đại cục’ thì sao?
Chỉ chốc lát sau tiếng chuông vang lên, trận thi đấu đã bắt đầu rồi.
Làm cho năm người các cô không ngờ chính là Diệp Thánh Luân mới ở
trong căn cứ một thời gian ngắn mà số lượng Fan hâm mộ lại lớn đến như
vậy.
Rất nhiều cô gái đứng ở hàng sau rõ ràng đang tạo thành hội cổ động
cho hắn hô hào: “Diệp Thánh Luân em yêu anh, yêu anh, chỉ yêu anh.”
“Cố gắng lên, cố lên, Diệp Thánh Luân…”
Một lần hô như vậy làm cho đầu Phan Hiểu Huyên đầy hắc tuyến.
Xem ra giá trị nhan sắc ở thời nào cũng có ưu thế.
Nhan sắc lại thêm sức mạnh đã là vũ khí sắc bén hấp dẫn.
Tận thế rồi, luật pháp của chính phủ không áp dụng được, dùng võ lực ở trên đường đều hợp pháp rồi.
Những người dị năng giả cường đại đều không có lực kiên nhân rồi, động một chút lại có thể ra tay đánh người rồi.
Người bình thường cũng không còn tự tôn rồi, trực tiếp có thể quỳ xuống dập đầu làm chó sủa rồi.
Các cô gái cũng không còn rụt rè, có thể đứng trên đường cái ngang
nhiên thổ lộ mà không phải như lang như hổ nhào tới cũng đã được coi như là rụt rè rồi.
Tuy vậy, trụ sở này cũng là bến cảng cuối cùng của bọn họ, thiên
đường trân quý (quý giá) nhất, mỗi người đều không nỡ rời đi, đi thiên
đường thế giới cực lạc (đi chết).
Một trận đấu này thật sự rất đặc sắc, Diệp Thánh Luân hệ Băng vận
dụng hết sức xảo diệu, nhìn hạt tuyết rơi trên mỗi người, giống như làm
ảo thuật được hắn khống chế vừa vặn. Đoàn trưởng đoàn Ánh Trăng nhìn vậy cũng nhận thức được anh ta đúng là thành viên lần trước cùng trong
nhiệm vụ ở Biên Hòa, là một trong những thành viên tinh anh ở đó.
Đánh hơn mười chiêu về sau, dưới đài cũng thi nhau nghị luận.
Tới nơi này xem thi đấu cơ bản đều là dị năng giả, thông qua xem các
trận đấu của các dị năng giả khác vận dụng phương pháp, làm cho chính
bản thân hiểu được một ít những chỗ chưa hiểu, do đó làm cho chính mình
thăng cấp dị năng.
Nhìn tình huống trên sân thi đấu, thắng bại cuộc thi đấu này đã định, Diệp Thánh Luân không nghi ngờ là người thắng cuộc.
Những kẻ đánh cược cũng đã lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nhưng trên sân Hoàng Thịnh Bang cũng là người quật cường, biết rõ chính mình nhất định phải thua bẫn bất khuất xông lên đánh.
Một lần hai lần ba lần, bị một cước đạp bay ra xa xa sân thi đấu vẫn chạy lại…
Cho đến khi ánh mắt Diệp Thánh Luân phát lạnh, năm ngón tay vung lên, trên không trực tiếp xuất hiện vài trụ băng tinh, bay về phía dị năng
giả kia.
Với lực đạo đó sai khi bị đâm trúng tất nhiên sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng hoặc chết người.
Trong tận thế bảy tháng này Diệp Thánh Luân không còn dùng bất cứ thể lệ, chế độ, thể chế pháp luật nào, ở trong con đường tử vong bảy tháng
mấy ngàn người được hắn chống đỡ cúi đầu xưng thần mà một đường đi tới
đây.
Giết zombie?
Giết côn trùng biến dị?
Giết người?
Tất cả anh đã từng trải qua, hơn nữa so với những người sớm ở trong
căn cứ có điều lệ, chế độ, quy ước còn cảm giác mình là người bình
thường thì anh ta hiển nhiên không thể so sánh với họ. Không có khát máu hung tàn thì làm sao có thể một đường giết chóc đi đến căn cứ thành phố A.
Hôm nay người này lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến lửa giận của anh, anh làm sao có thể lòng thương tâm?
Băng tinh nhanh chóng lóe lên, bay đến chỗ Hoàng Thành Bang, Hoàng
Thành Bang liên tục lui ra sau, không hề ra chiêu ngăn đón, cái khó ló
cái khôn rất nhanh nhảy xuống sấu thi đấu.
Nhưng băng tinh sẽ không theo hắn nhảy xuống mà vẫn một đường bay đi.
Vì vậy vài trụ băng tinh trực tiếp hướng về phía năm người dưới sân bay tới.
Tình thế như vậy làm cho tất cả mọi người đang ngồi nhìn thấy mà giật mình.
Nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.
Điền Hải khoát tay, một quả cầu tím cực lức lập tính hình thành xé rách không khí phát nổ đùng.
“Hí!”
Tiếng va chạm vang lên.
Quà cầu sét đánh rơi băng tinh.
Sau khi đánh rơi thì cậu đứng lên.
Điền Hải một thân áo khoác ka-ki đứng trên khán phòng đấu trường, bộ
dáng nhìn thẳng Diệp Thánh Luân giống như là thoát thai hoán cốt (thay
đổi thành một người khác).
“Thi đấu có thua có thắng, thắng đương nhiên đáng giá ăn mừng, nhưng
đều là dị năng giả căn cứ đấu đến điểm thì dừng lại đây mới là thi đấu
phong độ.” Điền Hải mở miệng hướng về phía Diệp Thánh Luân trịnh trọng
nói: “Mục đích của thi đấu là để lần sau tiến bộ hơn.”
Cậu nói một đoạn như vậy làm cho người bên cạnh Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên và Lưu Binh đều sợ ngây người.
Em trai của mình rốt cục đã có thể tự mình đảm đương một phương thật sự vui mừng.
Phan Hiểu Huyên và Lưu Binh thì vẫn chỉ là ngạc nhiên đối với Điền Hải.
Dương Lê cười cảm thán tình yêu có thể làm con người ta trưởng thành là câu nói thật chí lý.
Điền Hải hiền lành bình thường đối với người khác khẳng định không
thể nói nên lời triết lý như vậy, nhưng đối với Diệp Thánh Luân thì cậu
trải qua suy nghĩ một đêm trong đầu.
Nghĩ đến hình ảnh hôm qua anh ta cùng đối thủ đánh nhau luôn luôn nhớ lại, ngày hôm qua không nghĩ được ra vấn đề, hôm nay rốt cục ở cuộc thi đấu này cậu cảm thấy chỗ nào kỳ lạ rồi.
Hư tình, giả ý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...