Edit: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
“Không phải đều nói…” Cố Úc Trạch trong lòng kinh ngạc, vì vậy mở
miệng muốn hỏi một lần nữa, “Tình yêu chân chính là hi vọng đối phương
hạnh phúc, mà không phải là có được sao?”
“Hi vọng đối phương hạnh phúc?” Tào Mẫn cười “Chỉ hi vọng người đó
hạnh phúc nhưng lại không muốn có anh ta? Đây là tình yêu sao? Đây là
tuổi trẻ thiếu suy nghĩ lúc xem qua chuyện cổ tích nàng tiên cá và hoàng tử sg?”
Lúc Cố Úc Trạch đi ra khỏi cửa, cầm ống thủy tinh vẫn còn nghĩ lại lời Tào Mẫn nói vừa rồi.
Bởi vì Vệ Lam xấu xa, cho nên dù có phá hủy nên cô cũng không muốn Vệ Lam sao?
Tình yêu Hoàng tử và nàng tiên cá sao?
Đúng vậy, cho dù là câu chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa có kết thúc lãng mạn.
Cố Úc Trạch tự giễu cười cười, nắm thật chặt ống thủy tinh trong tay đi về phía biệt thự của mình.
Trên đời này có ai thật sự không rời khỏi một ai đó, mặt trời vĩnh
viễn sẽ không vì một người nào mà thay đổi mọc lên ở hướng đông lặn ở
hướng tây.
Trong phòng thí nghiệm trong biệt thự, Tào Mẫn cầm hai tờ báo cáo cẩn thận xem xét.
Trong tờ báo cáo có một phần là cô kiểm tra đo lường DNA.
Sau khi nhân loại biến dị, DNA cũng phát sinh biến hóa, ví dụ như sau khi thức tỉnh dị năng hệ Hỏa trong đó sẽ có một tổ hợp DNA sẽ phát sinh thay đổi.
Mà dị năng giả hệ Hỏa và dị năng giả hệ Băng thì tổ hợp DNA lại có chỗ khác nhau.
Cô nghiên cứu để cho người bình thường sẽ có được dị năng, sẽ thay đổi DNA.
Nhưng mà DNA của Đường Nhược với cô giống nhau, là một dãy sỗ liệu ăn khớp, chính là các cô cùng một nhóm dị năng.
“Cô ấy rõ ràng là dị năng tinh thần lực, vì sao lại gỉa bộ làm dị
năng hệ Thủy đây?” Tào Mẫn nhìn lại báo cáo, lại duỗi tay mình ra thì
thào tự nói: “Vì sao tinh thần lực của cô ấy có thể chảy ra nước mà của
mình thì lại không có thế này?”
Cấp ba… trước kia Đường Nhược có nói cô ấy đã đạt dị năng cấp ba.
Tào Mẫn quay đầu nhìn ống thủy tinh sau lưng, thứ tinh khiết kia có
thể làm cho cô tăng dị năng lên rất nhanh. Di nặng bạo phát phá hủy cơ
thể mà chết.
Tào Mẫn nhắm hai mắt lại, nửa ngày mới mở ra, giơ tay cầm một ống thủy tinh.
Người như vậy vẫn có điểm mấu chốt, một khi không còn sẽ không còn lo lắng.
Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên mang theo tiến sĩ Lâm đi đến đại viện,
dường như Phan Hiểu Huyên cũng đã trở về, cùng đi đến chào hỏi còn có
Phương Thanh Lam.
Thấy Phương Thanh Lam, Bạch Thất vẫy anh qua một bên đưa cho một tờ giấy trắng.
“Đây là?” Phương Thanh Lam cầm tờ giấy trắng nhìn thoáng qua, phát
hiện chỉ có tên của mấy người. Theo hiểu biết của anh cũng chỉ có thể
thông qua tên để biết những người đó thuộc đoàn nào thôi. Bởi vì mấy
người này dị năng không kém, anh ngược lại thật sự có biết đến. “Bạch
đại ca, ba người này làm sao vậy?”
“Tìm hiểu bọn họ cùng những ai tiếp xúc, hoặc là báo cáo nhiệm vụ với ai.” Bạch Thất bàn giao nhắn nhủ nghiêm túc, “Lần trước trong nhiệm vụ
gặp chuyện ngoài ý muốn, mấy người kia là bị người khác xui khiến, tôi
muốn biết chủ mưu là ai.”
“Bọn họ gây bất lợi cho Bạch đại ca?” Phương Thanh Lam lăn lộn lâu
rồi đối với những âm mưu bát qoái này cũng nghiêm túc, trực tiếp nhận tờ danh sách nói: “Yên tâm, Bạch đại ca cứ để tôi lo mọi chuyện.”
Tiến sĩ Lâm nhìn thấy Phan Hiểu Huyên thật vui vẻ, vẫn lôi kéo cô đi nghiên cứu dị năng không gian.
Đối với ông nghiên cứu hơn mười năm thuyết không gian mà nói, dị năng này là dị năng hấp dẫn nhất.
Đã nói tới vấn đề này Đường Nhược cũng đã hỏi một câu: “Tiến sĩ Lâm
theo phương hướng nghiên cứu của các ông, dị năng giả không gian có hay
không khả năng có thể thông qua một vật chuyển dẫn sang trên một người
khác.”
Đường Nhược vừa hỏi câu này mọi người trong đoàn Tùy Tiện đều dựng lỗ tai lên.
Bọn họ đương nhiên biết nguyên nhân cô hỏi như vậy bởi vì cô là người đã có không gian, hơn nữa không phải là thức tỉnh dị năng đấy.
Tiến sĩ Lâm nhìn thẳng vào người hỏi, với lại ông cũng xem đoàn Tùy
Tiện trở thành bạn bè đến ở chung, tự nhiên không có giấu diếm: “Nói
thật nghiên cứu trước mắt không nói rõ không gian của dị năng giả không
gian có thể rời khỏi dị năng giả để tồn tại, nhưng tôi cảm thấy trên lý
thuyết là có thể thực hiện được.”
“Có thể thực hiện được sao?” Tất cả mọi người nhìn qua: “Thật sự có thể chiếm không gian của người khác làm của mình sao?”
Điều này thể hiện cái gì?
Cái này thể hiện về sau chỉ vần dị năng đủ mạnh mẽ mỗi người đều sẽ có không gian riêng.
Tiến sĩ Lâm gật đầu: “Không gian cũng là lượng tử tạo thành, nếu như
lượng tử đó tự nhiên có thể chứa đựng giữ lại, thông qua kỹ thuật truyền dời lượng tử truyền lại đến một nơi khác.”
Mỗi người trong đoàn Tùy Tiện đều nghe như lạc vào sương mù, nhưng
bọn họ đều hiểu một đạo lý đó là không gian của dị năng giả không gian
có thể chuyển cho người khác.
Phương Thanh Lam không biết chuyến đi tới đây của mình lại biết được
một tin tức quan trọng, lập tức đặt bút xẹt xẹt ghi lên giấy.
Anh Bạch không biểu hiện gì giống như tiến sĩ lâm đã biết từ trước.
Đường Nhược liếc nhìn Bạch Thất, lại hỏi tiến sĩ Lâm nghi vấn trong
lòng: “Tiến sĩ ông nói không gian là do lượng tử tạo thành, vậy làm thế
nào nó có thể chứa đựng đồ vật, đồ vật là là thực thể, có thể đưa vào
lại lấy ra?”
“Cái này sao, muốn nói đến những thứ tạo nên vật tư rồi, vật tư là
vật chất, mà định nghĩa vật chất là do vũ trụ trong thời điểm đạt được
trong phạm vi nhất định, đồng thời không quan tâm đến thời gian tăng
lượng tạo ra trạng thái ngay lúc đó. Sau đó…”
Tất cả mọi người: “….”
Những thuật ngữ chuyên ngành này có thể vượt quá hiểu biết của họ.
Chúng ta nghe không hiểu, chỉ cần nói kết luận là được rồi.
Phan Hiểu Huyên vỗ bả vai tiến sĩ Lâm, nhịn không được ngắt lời: “Tiến sĩ, tiến sĩ, thông tục dễ hiểu, nói điểm chính dễ hiều…”
Tiến sĩ Lâm: “….”
Làm bạn với các người đối với tri thức chuyên môn của tôi là vũ nhục.
Nhưng tiến sĩ Lâm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nói theo cách dễ hiểu hơn: “Vật chất thành phần cấu tạo cơ bản là nguyên tử, nguyên tử
lại do điện tử, nơ-tron cùng hạt nhân ba thứ đồng thời tạo thành.” Nói
xong ông bổ sung thêm một câu: “Cái này mà nghe không hiểu thì tôi cũng
không thể dùng từ nào thông tục dễ hiểu hơn.” Mọi người điên cuồng gật
đầu, ông lại giải thích: “Kỹ thuật di chuyển lượng tử có thể hình thành
trong nháy mắt di chuyển trạng thái thông tin lượng tử đến một vị trí
khác. Chỉ cần làm cho các vật chất phân giải ra rồi hợp lại tạo thành
lượng tử khác trong không gian xuất hiện trở lại như cũ là được rồi.
Điều này cũng là chúng tôi suy ra, người có thể xuyên không đến một thời không khác cũng dựa trên suy luận này.”
Kiến thức lý thuyết này đối với mọi người vẫn là kiến thức nửa vời, nhưng tất cả đều vui vẻ tò mò vô cùng.
Tiến sĩ Lâm trực tiếp bị Lưu Binh và Phương Thanh Lam kéo qua một bên hỏi han.
Bạch Thất đi đến chỗ Đường Nhược như có điều suy nghĩ, giơ tay ôm nhẹ bả vai cô, nhẹ nói: “Cứ tiếp tục quan sát một chút, nếu cảm thấy tiến
sĩ Lâm đáng tin cậy chúng ta có thể nói cho ông ta biết sự thật, để cho
ông ta nói cho chúng ta biết có chuyện gì xày ra khi biết bí mật này.
Ở kiếp trước anh luôn không tin mệnh trời, chỉ tin tưởng chính bản
thân mình cố gắng, hôm nay tiến sĩ Lâm một nhà khoa học vật lý, phá vỡ
tất cả những gì anh có cho đó là mệnh trời.
Như vậy đã làm cho tiến sĩ Lâm lý giải Đường Nhược và những người khác có sự khác biệt.
Đường Nhược liếc nhìn Bạch Thất, trên mặt của anh không lộ ra vẻ gì
khác biệt, trong mắt có sự lo lắng rơi vào trong mắt cô: “Vâng.”
Giải quyết vấn đề này dị năng của cô không còn chỗ nào phải để ý nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...