Tận Thế Song Sủng

Đường Nhược cũng ngồi xuống nghiêng đầu nhìn qua.

Phía trên viết chính là Chu Thụ Quang.

Bản thân Chu thiếu vốn là người luôn đi kèm với bát quái, bất kể
trước tận thế hay sau tận thế, đều là đối tượng giới báo chí truyền
thông yêu tha thiết.

Hôm nay không có mạng lưới *internet, các khoản mục giải trí: hết sức hạn chế.

Trước tận thế, chỉ cần người đó vừa đi trên đường, hay vừa ngồi xuống trong nhà ăn, hay đứng chờ tàu điện ngầm, chung quanh mỗi người đều cầm một chiếc điện thoại di động đang cúi đầu đảng, mà bây giờ, vừa đi trên đường cái, vừa ngồi xuống nhà hàng, chung quanh mỗi người đều chằm chằm bát quái đảng.

Có rất nhiều người ngày cả tờ báo cũng không nỡ đặt mua, biết một vài tin tức, đương nhiên đều dựa vào miệng của chính mình hỏi.

Ở đây nói về Chu Thụ Quang cũng là một đại bát quái, sau khi Bạch
Thất dẫn theo đội ngũ đi Biên Hòa một tháng, hắn cũng mang theo quân đội ra ngoài nhiệm vụ thu thập đạn dược, trên đấy miêu tả nhiệm vụ lần này
thành công mỹ mãn, thiếu úy Chu Thụ Quang vì quân đội đã nhiều lần cống
hiến.

Đương nhiên, sau khi nói xong chính sư, còn bát quái đến chuyện riêng của hắn nữa.

Cho dù đã là tận thế rồi, ngành marketing vẫn giống như trước tận
thế, trên báo chí vẫn phải có một vài tin tức bát quát hấp dẫn mới có
thể kéo lượng tiêu thụ.

Phan Hiểu Huyên cầm tờ báo cười xùy một tiếng: – “Chuyện riêng tư của Chu Thụ Quang miêu tả chịu không chịu nổi ah, phía trên còn viết hắn ở
trong ngục giam công khai cùng nữ phạm nhân tiến hành quan hệ ** đây

này! Hắn thật đúng là không tính toán hậu quả, muốn thế nào được cái
đó…”

Đường Nhược nhìn qua nội dung này, ngược lại linh quang chợt lóe, nghĩ đến một cái tên: – “Tô Vũ Vi.”

Cô vừa nói như vậy, Phan Hiểu Huyên cũng nghĩ đến: – “Đúng vậy, Tô Vũ Vi đang ở trong ngục giam ah! Chẳng lẽ sẽ là…”

Nói xong, lập tức tìm kiếm xấp báp chí trên bàn trà.

– “Cậu tìm cái gì?” Đường Nhược hỏi cô ấy.

– “Tìm xem có nội dung tiếp theo hay không a.” Phan Hiểu Huyên nói: – “Trên đó không phải viết số 28 tháng 3 sao, hiện giờ cũng đã qua hai
mươi ngày, nói không chừng sau đó tiếp tục nội dung này đấy.”

Trong lòng Đường Nhược cũng khơi gợi lên sự tò mò, vì vậy cũng giúp
cô ấy tìm kiếm trong xấp báo chí có những tin tức nào giống như thế
không.

Tìm tới tìm lui, cũng không có tin tức nào khiến các cô có hứng thú,
chỉ tìm được một trang viết tin, tại đường cái số 2 của căn cứ dựng lên
một võ đài, gọi là “Ðấu kỹ trường”. Tất cả không muốn thông qua pháp
luật căn cứ giải quyết ân oán cá nhân cũng có thể giải quyết ở “Ðấu kỹ
trường”.

Hiện tại sức mạnh của dị năng giả cường đại, ý thức chấp hành pháp
luật đều yếu kém rồi, có khối người động một chút lại giống như tiểu
thuyết võ hiệp “Chuyện giang hồ muốn giang hồ rồi”, căn cứ quản chế gần

nửa năm cũng không cách nào cấm hết dị năng giả không âm thầm ẩu đả lẫn
nhau, dứt khoát dựng nên một võ đài đấu võ như vậy, để cho dị năng giả
có thể công khai biểu lộ di năng trước mặt công chúng, cũng có thể khiến người khác chứng kiến thực lực của mình, do đó nhóm dị năng giả kích
động: đám bọn họ đối với sức mạnh đều có khát vọng và truy cầu để cho
chính mình càng cường đại hơn.

Dị năng giả đầu tiên bước lên “Đấu kỹ trường” là Chu Thụ Quang và Vệ Lam.

Mà thân kinh bách chiến như Vệ Lam cũng không có đánh thắng Chu Thụ
Quang, cùng Chu Thụ Quang hòa nhau, trên báo chí bình luận là: nếu như
không phải kinh nghiệm thực chiến của Chu Thụ Quang chưa đủ, nhất định
có thể chiến thắng Vệ Lam.

– “Việc này rất kỳ quái.” Đường Nhược nhìn xem tin tức này nói: –
“Sau khi Vệ Lam theo Lâm tiến sĩ làm nhiệm vụ trở về, cũng đã là dị
năng hệ Kim cấp hai, mà Chu Thụ Quang sau khi zombie triều qua, vẫn còn
chưa tấn cấp một, hôm nay hắn lại có thể cùng Vệ Lam bất phân thắng bại, hơn nữa còn là dưới tình huống kinh nghiệm thực chiến chưa đủ.”

Điều này chứng tỏ dị năng của Chu Thụ Quang tăng lên rất nhiều trong một thời gian ngắn!

Phan Hiểu Huyên cũng đồng ý tin tức bát quái này rất kỳ quái: –
“Nhưng cụ thể như thế nào chúng ta cũng không biết, hơn nữa bọn hắn vì
sao đánh nhau, chúng ta cũng không biết, so sánh với việc dị năng của
hắn tăng cao, tớ càng có hứng thú muốn biết nguyên nhân bọn hắn đánh
nhau hơn!” Nói xong đứng lên, cô kéo Đường Nhược ra ngoài: – “Ở chỗ này

đoán già đoán non cũng không có tác dụng, còn không bằng đi ra ngoài hỏi thăm một chút xem chuyện gì đã xảy ra.”

– “Ra ngoài hỏi một chút?” Đường Nhược cảm thấy khó hiểu, đi tìm ai hỏi đây, tìm Vệ Lam sao?

– “Người trong tiệm của chúng ta ah, không phải nói đấu kỹ trường ở
đường cái số 2 sao, bọn Trương Lực luôn luôn ở trong tiệm, chắc chắn
biết chút tình hình.”

Như thế, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đi ra ngoài.

Vừa rồi Điền Hải trong vườn hoa ở lầu hai hái được mấy trái dưa leo
ép hai ly nước trái cây, sau đó cậu vẫn trốn ở phòng bếp nghe các cô
nói chuyện, nghe được Phan Hiểu Huyên nói mình gần đây rất kỳ quái lúc
thấy cô giống như gặp quỷ, vốn cậu muốn lao ra giải thích đấy, nhưng vẫn ráng nhịn xuống. Chẳng qua lúc này nghe các cô muốn đi ra ngoài, cho dù ở trong căn cứ, cũng lo lắng, nên cũng đi ra ngoài nói: – “Chị, chị
Phan, em đi cùng hai chị đến đường cái số 2 nhé.”

Cậu mười tám tuổi, có thể một mình phụ trách một việc.

Tuy cậu không có kinh nghiệm cũng không nhận thức thông minh quyết
đoán như Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên, nhưng đối với chuyện làm bảo tiêu
cho hai cô gái, cậu chắc chắn không từ chối còn muốn chính mình làm.

Phan Hiểu Huyên nhìn cậu, thấy thái độ của cậu đầy kiên quyết, trên
mặt còn không che dấu sự lo lắng, cô vỗ vỗ bả vai Đường Nhược, vô cùng
hâm mộ nói: – “Em trai nhà cậu đối với cậu thật tốt, cậu không chỉ có
Tiểu Bạch cưng chiều, còn có Điền Hải chiều chuộng, hâm mộ chết tớ
rồi.” Nói xong liền cảm thán vài tiếng: – “Chân mệnh thiên tử của tớ
đâu rồi, hôm nay ở nơi nào rồi a? Đáng thương tớ vẫn còn lớn tuổi hơn
cậu đây này!”

Đường Nhược vừa thoáng định đậu đen rau muống, tuổi giữa các cô có hơn kém bao nhiêu đâu.


Điền Hải đã vừa sải bước đi lên, nhìn Phan Hiểu Huyên cố gắng kiếm
chế hơi nóng trên mặt nói: – “Chị Phan, em đối với chị Đường tốt, bởi vì chị ấy là chị của em… Nhưng chị, em… sẽ đối với chị tốt hơn đấy!”

Tướng mạo Điền Hải vốn thanh tú, bằng không khi đó cùng nhau lên
đường cũng sẽ không có người nhận lầm Điền Hải là em ruột của Đường
Nhược.

Bây giờ được cọ sát trong tận thế bảy tám tháng, mỗi ngày dinh dưỡng
phong phú, thân hình cũng cao lớn không ít, hôm nay vẻ mặt đỏ hồng như
vậy, càng thêm tuấn tú như hoa.

Phan Hiểu Huyên nhìn thấy cậu ấy rất nghiêm túc giải thích, buồn cười gật đầu nói: – “Tốt, cậu cũng là em trai tốt của chị, đương nhiên cũng
phải rất tốt với chị..” cô kéo tay Đường Nhược đẩy cửa ra, liền đi ra
ngoài.

Điền Hải mấp máy môi, mặt đỏ bừng sau khi nghe xong lời Phan Hiểu
Huyên nói từ từ thay đổi, cuối cùng biến thành vẻ mặt màu trắng, câu
nói: ‘’tôi không muốn làm em trai của chị’’, cuối cùng cũng không thốt
ra lời, im lặng đi theo hai người ra ngoài.

Đường Nhược bị Phan Hiểu Huyên lôi kéo, vẫn ngoái đầu nhìn lại Điền
Hải, phát hiện cậu cúi thấp đầu, giờ phút này không thấy rõ biểu lộ trên mặt cậu thế nào.

Ở bên cạnh Phan Hiểu Huyên vẫn nói với Đường Nhược những tin tức bát
quái khác trên báo chí vừa đọc lúc nãy, Đường Nhược lo ra chỉ “Ừ ờ” đáp
lời, nhưng trong lòng mãi nghĩ đến vẻ mặt đỏ bừng của Điền Hải khi nhìn
Phan Hiểu Huyên.

Kinh nghiệm yêu đương của cô ít đến đáng thương, chuyện tình cảm cùng Bạch Thất cũng xem như nước chảy thành sông, một chút gợn sóng trở
ngại đều không có, nhìn thấy bộ dáng Điền Hải, cô mơ hồ hiểu chút gì đó, lại cảm thấy không phải như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui