Đêm nay, không chỉ có muỗi, mà còn có gián.
Đối mặt với mấy cái đồ vật buồn nôn này, mọi người đánh rất cẩn thận!
Hệ Hỏa một mồi lửa quét qua, ngược lại có thể ngửi thấy được mùi vị thịt nướng.
Mùi thơm nức mũi.
Cũng may ở đây nhiều người đều là nhân sĩ đã chắc bụng, bằng không thì suýt nữa chảy nước miếng.
Trận chiến này đánh hơi lâu, rất nhiều công dân bình thường trong căn cứ đem mình bao ba tầng trong ba tầng ngoài đi ra thu dọn thi thể con muỗi.
Hiện tại trong căn cứ, vĩnh viễn không thiếu người không có đồ ăn!
Cho dù người khác cảm thấy buồn nôn, bọn họ nơi nào sẽ cảm thấy buồn nôn. Chỉ cảm thấy hương thơm vô cùng, so với lúc mình nếm qua rễ cây và giấy vụn thì tốt hơn rất nhiều.
Đồ ăn, là thứ mà nhân loại duy trì tính mạng và tự tôn căn bản.
Cho dù trước tận thế là trăm tỉ phú ông, dùng vây cá súc miệng, hôm nay không có dị năng không thể đi ra ngoài đánh quái thu thập đồ ăn, cũng có thể đem những thứ này bảo quản, nguyên một đám ngồi chổm hổm trên mặt đất nhặt những miếng “thịt”, hận không thể hong gió bảo tồn!
Thẳng đến hơn chín giờ đêm, những người bị thương trong tiệm thịt đều được trị hết, mà con muỗi lại không có dấu hiệu đánh hết.
“Mấy con muỗi đến cùng đến từ nơi nào, cả đời tôi chưa từng gặp qua nhiều muỗi như vậy!”
“Đúng vậy, quả thực vô cùng vô tận, sinh sôi nảy nở ra như thế nào đấy!”
“Cả đời ông còn chưa hết đâu, sao ông biết?”
“Tổng số năm tôi lớn lên đều chưa tùng thấy qua nhiều muỗi như vậy!”
Mọi người cho dù vừa đánh vừa nói chuyện vô nghĩa, cũng có chút chán ngán.
Lặp lại giết quái, phóng thích dị năng, thời gian lâu rồi, cho dù bọn họ đều là dị năng giả cấp 2, cũng có chút chịu không nổi.
Dấu vết màu đen pha tạp trên mặt đất, cùng thi thể đều ghi lại tình hình chiến đấu của bọn họ.
Bạch Thất quay đầu xem xét, không có kiên cường tiếp tục, trực tiếp giải tán đội ngũ, lại để cho mọi người trở về rửa mặt đi ngủ.
Ý định huấn luyện lúc mệt nhọc chỉ có kết quả ngược lại.
Người bình thường trốn bên trong tiệm chỉ có thể bao mình như bánh chưng đi ra ngoài.
Sự tình ngày hôm nay kết thúc, mệt mỏi vô cùng, mọi người Tùy Tiện gần như chạm giường là ngủ mất.
Một cái lễ tình nhân tuyệt đẹp như vậy, đối mặt với Đường Nhược đang diện váy ngắn cùng đồ trang sức trang nhã, Bạch Thất đến cùng cũng không nỡ làm ầm ĩ quấy rối cô, hai người rửa mặt trải đầu xong thì ôm lấy nhau ngủ ngon lành đến sang ngày thứ hai.
Buổi sáng sáu giờ hơn, đại viện nghênh đón một binh sĩ truyền lệnh.
Thời tiết buổi sáng lạnh lẽo, đàn muỗi tán đi như gạt mây đón trăng, ngẫu nhiên lẻ tẻ mấy con bay qua, không uy hiếp được căn cứ.
Bên ngoài có người chờ, Hồ Hạo Thiên thân là đội trưởng cũng không có thờ ơ, nhận được thông báo, trực tiếp mặc áo ngủ, rời giường đem người binh lính kia tiếp vào trong phòng khách, hỏi thăm người binh lính kia tới làm gì.
Đương nhiên, anh cũng biết căn cứ lại tuyên bố nhiệm vụ mới, có quan hệ tới đàn muỗi ngày hôm qua.
Binh sĩ ngày hôm nay là người mắt sắc, thanh danh đội Tùy Tiện ở căn cứ thành phố A đang lên cao, thượng cấp cũng không dám bỏ qua, hắn nào dám vung sắc mặt.
Mình mới đợi khoảng một phút đồng hồ, đội trưởng nhà người ta trực tiếp tự mình khoác cái áo ngủ tới gặp mặt, thử hỏi hiện tại cái đội cấp A nào có đội trưởng làm được bộ dáng này, đừng nói đội trưởng, chỉ cần là đội cấp A, đội nào không phải liền đội viên đều chảnh nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỷ) chứ, một bộ thiên hạ duy ngã độc tôn.
Nhìn thấy Hồ Hạo Thiên như thế, người binh lính kia càng thêm cung kính: ” Đội trưởng Hồ, như thế này, hôm nay tôi chủ yếu đến là có hai chuyện, đầu tiên chính là đoàn đội các anh bởi vì đối kháng Zombie triều cống hiến nổi bật được căn cứ liệt vào đoàn đội cấp độ A, cụ thể ban thưởng điểm tích lũy nhân viên công tác vật tư cũng đều đã liệt đi ra, đây là tờ đơn, các anh có thể đi đại sảnh nhiệm vụ hối đoái. Còn có một việc chắc hẳn đội trưởng Hồ cũng biết, chính là sự kiện đàn muỗi tập kích tối hôm qua...”
Lúc hắn nói chuyện, những người khác trong đội cũng đều lần lượt từng người ăn mặc quần áo ở nhà đẩy cửa bước ra.
Thần sắc mỗi người lười nhác, đi đến bên biệt thự của Hồ Hạo Thiên cũng không có một tia biểu lộ khách khí, mặt giống như còn chưa rửa, mọi người lựa chọn chỗ mình hay ngồi cùng một chỗ, giống như là một đám gấu koala chờ đến giờ ăn!
Binh sĩ trông thấy nguyên một đám đi tới, tự nhiên dừng lại trong chốc lát, chuẩn bị chờ Hồ Hạo Thiên răn dạy một đám không có xương cốt này, biết một chút về thực lực của đội trưởng trụ sở này.
Nào biết đâu rằng Hồ Hạo Thiên nhìn bọn họ, tập mãi thành thói quen, rất ôn hòa nói: “Đều đến nữa à, rất sớm, đầu tiên chờ chút đã thì sẽ có điểm tâm ăn, hôm nay phụ trách điểm tâm chính là lão Phan a?”
Đường Nhược mở ra một con mắt, gật đầu: “Là chú Phan.”
Cô mới nói xong, Bạch Thất trực tiếp tay giơ tay, ôm cô vào trong ngực, cái cằm chống đỡ lấy vai của cô tiếp tục ngủ.
Hồ Hạo Thiên sau khi nghe xong, quay đầu nhìn về phía binh sĩ nói, “Quan quân, anh nói tiếp.”
Binh sĩ: “...”
Đội trưởng tốt nhất căn cứ! Tồn tại y hệt bảo mẫu!
Thật muốn từ chức vụ trong quân, ôm đùi anh!
Càng khoa trương chính là tòa biệt thự của Phan Đại Vĩ đấy, mỗi người khi đi tới sau đều bưng một cái sọt đồ ăn tiến đến.
Phan Đại Vĩ ăn mặc một thân áo ngủ màu cà phê, đi một đôi dép lê lông xù, đi qua hai người bên cạnh, trông thấy binh sĩ, cao thấp nhìn coi, nói: “Hắc, chàng trai lớn lên tinh thần thật tốt, lưu lại tới dùng cơm đi, ngày hôm nay anh già ta tự mình xuống bếp!”
Phan Đại Vĩ một câu nói kia có chứa nồng đậm khẩu âm thành phố H.
Phiên dịch tới trong tai người binh lính kia, sinh sinh nghe trở thành: ngày hôm nay anh già ta tự mình hạ độc!
Tay hắn run lên, tâm đều xoắn cùng một chỗ, hoảng sợ quay đầu nhìn mọi người trong đội Tùy Tiện từng người đều mặc trang phục trong nhà cuốn trên ghế sa lon, con mắt buồn ngủ mê ly.
Thật là đáng sợ!!
Hóa ra đoàn đội đệ nhất căn cứ, bọn họ đều là ăn thuốc độc đi ra đấy!
Trách không được mỗi người đều giống như Siêu Nhân Điện Quang, đó là bởi vì bọn họ ăn độc dược mà không chết ah!
Truyền cái lời nói mà thôi, vì cái gì lại gặp được chân tướng đáng sợ như vậy!
Binh sĩ chỉnh ngay ngắn chính tâm thần, rất nhanh chóng sẽ đem nội dung cho phía dưới nói xong, như là sự tình đêm qua phát sinh đàn con muỗi xúm lại tụ tập về sau, tất cả đại lão căn cứ tất cả đều ngồi cùng một chỗ suốt đêm mở hội nghị thương lượng, được ra kết luận là, lại để cho dị năng giả đánh đàn muỗi như vậy là trị phần ngọn không trị được gốc, thời gian ngắn quốc gia này đã không giành trở lại, phải giải quyết vấn đề nội bộ của đàn muỗi, phải đánh tạo một cái căn cứ thành phố A phong bế toàn bộ. Cho nên nhất định phải đem nước sơn phòng hộ cùng phòng phóng xạ vận chuyển tới.
“Bên trên nói việc này không nên chậm trễ, nhiệm vụ này không thể kéo dài, bởi vậy hôm nay mới mời từng đoàn đội trong căn cứ tập hợp xác nhận nhiệm vụ, ngày mai đại khái sẽ yêu cầu xuất phát đi Biên Hòa, đây là đơn thông cáo, thỉnh đội trưởng Hồ nhìn một chút.” Binh sĩ nói xong đưa lên một trang giấy khác.
Rất biết làm người Hồ Hạo Thiên tự nhiên cho đối phương một ít “Tạ lễ”, sau đó cũng giống như Phan Đại Vĩ mời hắn lưu lại ăn điểm tâm.
Ăn cơm?
Làm sao có thể!
Đó là độc dược!
Người binh lính kia vội vàng khoát tay, nhanh chóng rời đi, liền chỗ trống thương lượng đều không có: “Không cần, không cần, tôi ăn qua điểm tâm mới tới!”
Phan Đại Vĩ đi ra từ phòng bếp, trông thấy một giây đồng hồ binh sĩ đã không có bóng dáng, ồ lên một tiếng: “Làm sao lại đi rồi, cái chàng trai kia rất ra dáng nhân dạng đấy, tôi còn có ý định mời lưu lại ăn cơm đây này.”
Hồ Hạo Thiên lông mày nhảy lên, đã hiểu: “Như thế nào, muốn đem nhân gia làm con rể rồi hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...