Tận Thế Song Sủng

Edit: Hà My

Beta: Sakura

Lập tức mọi người trong tiệm sôi trào.

Chuyện này mới phát sinh được nửa tiếng, dưới tình huống những người khác vẫn còn rối loạn, vậy mà đội ngũ này đã tìm được sơ hở của con muỗi!

Đội ngũ này sao mà lợi hại!

Bạch Thất đứng ở nơi đó, ôm cả người Đường Nhược, tùy ý nhìn mọi người: “Mấy người đều đang nhàn rỗi, vậy thì đi ra ngoài đánh muỗi luyện dị năng đi.”

Dưới ánh sáng của đèn, anh mặc âu phục màu trắng bạc cùng Đường Nhược một bộ váy đỏ thẫm đứng cạnh nhau lẫn nhau hô ứng, đặc biệt gây chú ý thu hút ánh mắt của người ngoài.

Một phần ba dị năng giả nghe thấy anh nói, đứng lên giơ tay phải hét lên: “Được, đi ra ngòi đánh muỗi!”

“Bạch đại ca nói rất đúng, dù sao cũng nhàn rỗi!”

Bọn họ vì thực lực của Bạch Thất mà say, vi ảnh hưởng của Bạch Thất mà si.

Chỉ cần Bạch Thất ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể dũng cảm xông lên!

Cái này ồn ào sôi trào kêu gọi hô lên kinh thiên động địa cảm giác.

Những người còn không có hét lên chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết đều trực tiếp phả vào mặt mình.

Chuyện này là cái quỷ gì?!


Đánh muỗi mà thôi, vì cái gì chúng ta thấy toàn thân đều nhiệt huyết sôi trào đấy!

“Fans hâm mộ” của Bạch Thất phần lớn là hệ Băng, trong một đoàn đội không phải đội trưởng thì cũng là thành viên hạch tâm.

Đội trưởng cùng thành viên hạch tâm đều muốn đi ra ngoài đánh muỗi rồi, những thành viên bình thường khác trong đội chẳng lẽ còn muốn ngồi làm đại gia vểnh chân bắt chéo sao, tự nhiên cũng đều đi ra ngoài.

Thời điểm ra đi, có cô gái hệ Thủy đi qua bên cạnh Đường Nhược và Bạch Thất, còn có thể trêu chọc thoáng một câu: “Cách ăn mặc của hai người một cái đẹp trai như vậy một cái đẹp gái như vậy, chậc chậc chậc, hai người đang chuẩn bị hẹn hò à?”

“Chính cung nương nương, người hôm nay đẹp quá! Xin cho nô tì thị tẩm hôm nay!”

“Cô thôi đi, một lát lật bài tử của tôi, lật bài tử của tôi...”

“Đều không cho đoạt, tối nay là tôi là tôi!”

Bạch Thất liếc qua, đem Đường Nhược kéo gần thêm một ít, đối mặt loại này trêu chọc, anh đã trả lời lưu loát, tiện tay nói được: “Quả nhân hàng đêm độc sủng hoàng hậu, hoàng hậu hầu hạ quả nhân một người thể lực đã chống đỡ hết nổi, các ngươi nhanh chóng lui ra.”

Đường Nhược: “...”

Chúng cô nương: “...”

Một câu chấm hết ngàn lời nói!

Cái ân ái này rất là xuất sắc đấy. Rất quyến rũ rất bạo lực, rất ô rất không biết xấu hổ ah!

Vừa đi như vậy, người trong tiệm rời đi hai phần ba, những người còn lại là năng giả trị liệu cùng người bị thương, chỉ có rải rác không có mấy dị năng giả còn không có có đi ra ngoài.


Những dị năng giả không đi ra ngoài đối mặt tình huống này, cũng chịu không nổi rồi, ngay lúc đó bỗng nhiên giống như bị lão bản bắt được lười biếng tại chỗ mà xấu hổ, đành phải đứng lên, cũng theo dòng người đi ra ngoài đánh muỗi!

Đường Nhược trông thấy mọi người như ong vỡ tổ đi ra ngoài, quay về phía Bạch Thất nở nụ cười: “Anh làm Bạch đại ca càng ngày càng ra dáng nha.”

Bạch Thất cũng hướng cô cười, còn không keo kiệt lộ ra hàm răng trắng noãn: “Bởi vì anh  muốn cho Bạch phu nhân là em càng được người ta chú mục một ít.”

Đường Nhược hướng Bạch Thất bĩu môi.

Bạch Thất cười ra tiếng, dùng ngón trỏ đè miệng của cô xuống.

Trong đám người còn có người lúc trước thổ lộ với Bạch Thất nhưng bị cự tuyệt Nguyên Khoản Khoản cùng cậu bạn nhỏ tên Hoa Lương.

Nguyên Khoản Khoản tuy nói thổ lộ thất bại, đến cùng không có cam chịu. Căn cứ nghĩ cách ‘Không vui thì ăn no dạ dày, khổ sở thì làm càn một trận’, hai người bọn họ không có đi tham gia lễ đính hôn của Chu Thụ Quang, mà là lựa chọn ở chỗ này ăn uống thả cửa sau đó ngồi ở trong phòng nghe thuyết khách mà thôi.

Lại không nghĩ, phát sinh loại chuyện muỗi cắn người này.

Càng không nghĩ, gặp phải Bạch Thất và Đường Nhược.

Nguyên Khoản Khoản đứng ở trong đám người cẩn thận xem Đường Nhược mặc một chiếc váy đỏ đang được Bạch Thất ôm, trong lòng trào lên một vị đắng chát.

Hóa ra vị hôn thê của anh là cái bộ dạng này...

Nói ước ao bề ngoài của cô, tự nhiên là không có.


Trước tận thế mình đã không trông mặt mà bắt hình dong, hiện tại càng không.

Nói sợ hãi thán phục tuổi của cô, cũng không có.

Chính mình cũng mới hai mươi tuổi, cũng chỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi.

Nhưng là, lại ghen ghét Bạch Thất lộ nụ cười sáng lạn như vậy cho cô ta.

Hoa Lương tựa hồ nhìn ra tâm tư của Nguyên Khoản Khoản, kéo kéo cô, nhẹ nói: “Làm sao, còn chưa chết tâm sao? Phải buông tha đi, người ta như Kim Đồng Ngọc Nữ tài tử giai nhân vậy, chúng ta cũng đừng có lẫn vào một cước.”

Nguyên Khoản Khoản cười khổ một tiếng.

Thất tình mới hai giờ, nếu như có thể quên mất sạch thì tâm động chỗ nào ah.

“Không có, chỉ là cảm thấy bọn họ xác thực rất xứng đôi, so ra mình kém cô vị hôn thê.”

Hoa Lương nắm tay cô: “Cô có chỗ tốt của cô, vì sao so sánh.”

Thời gian trôi qua như hoa rơi nước chảy.

Bên ngoài mọi người chống cự lại muỗi khí thế ngất trời, đánh muỗi so với đánh Zombie khó khan hơn nhiều, bởi vì đối tượng bị công kích quá nhỏ, không cẩn thận một cái, dị năng sẽ lan đến bên đồng bạn.

Bị lửa đốt đến còn có thể dựa vào nước cứu lửa, bị sét đánh thì chỉ có miệng phun khói trắng tóc dựng thẳng thôi!

Bạch Thất cùng đội Tùy Tiện là quân chủ lực, là sức chiến đấu hạch tâm, tự nhiên cũng gia nhập chiến đấu.

Ở trên khu cao ốc có thể trông thấy các dị năng giả trên đường Số 2, trông thấy dưới lầu là người mình quen biết, tự nhiên cũng sẽ đi xuống gia nhập trận chiến này.

Người trên đường Số 2 ngày càng nhiều, phóng dị năng càng rực rỡ.

Đương nhiên, thi thể muỗi dưới chân mọi người ngày càng nhiều, vì để chân không đạp “bọt thịt”, rất nhiều người đều đứng nguyên tại chỗ đánh.


Phan Hiểu Huyên thân là dị năng giả không gian, nhất định là dùng vợt muỗi đập trợ thủ cho Đường Nhược đứng bên cạnh.

Trông thấy nhiều “Thi thể” như vậy rùng mình: “Tiểu Nhược, loại vật này, cho cậu cậu sẽ ăn sao?”

Đường Nhược nhìn nhìn đồ vật dưới chân, ngẩng đầu, ăn ngay nói thật: “Hiện tại sẽ không, nhưng mà về sau thì không nói được, Bạch Ngạn nói về sau thịt ăn hết không có những món gì khác, chỉ có thể ăn những con biến dị này đấy.”

“Ọe...” Phan Hiểu Huyên nôn ra tại chỗ, “Về sau chúng ta sửa sang ăn chay được không?”

Đường Nhược vỗ vỗ cô, an ủi: “Kẻ thích nghi mới có thể sinh tồn, chúng ta cũng phải tuân theo thuyết tiến hoá ah, phải biết trước kia tổ tiên nhân loại ăn là đồ ăn sống, không chừng ngàn năm về sau, chúng ta bắt đầu thích ứng ăn côn trùng để sống giống tổ tiên.”

Phan Hiểu Huyên nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói xác thực có đạo lý.

Thuyết tiến hóa trước kia là sự sống trên Địa Cầu bắt đầu bởi vi sinh vật, tiến hóa tầng tầng, tiến hóa đến khi loài khỉ thành con người. Hiện tại, sau tận thế, con người bắt đầu biến dị, côn trùng cũng biến dị, thực vật đều chết. Về sau xác thực có khả năng hướng về các vì sao để phát triển.

Nhưng mà…

Cẩn thận nhìn một đống “Thịt” cực lớn trên mặt đất, Phan Hiểu Huyên vẫn là nhịn không được mà nôn ra!

Đường Nhược rút khăn tay của mình ra đưa tới: “Ồ, mấy tháng rồi hả? Là một bé trai khỏe mạnh hả?”

Điền Hải nghe được, khẩn trương hề hề xoay đầu lại: “Chị Phan, chị mang thai?!”

Phan Hiểu Huyên: “...”

Thật muốn nôn lên mặt cậu!

Độc miệng và nội tâm đen tối thật sự sẽ truyền nhiễm đấy!

Một lát sau, Bạch Thất đứng chính giữa ngã tư đường nhìn muỗi bay đầy trời đánh mãi không hết. cao giọng cảnh cáo mọi người: “Đừng khiến dị năng của mình cạn kiệt, lúc cảm thấy gần cạn kiệt dị năng thì quay trở về tiệm nghỉ ngơi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui