Tất cả mọi người đều cũng muốn đi đến sờ thử Bạch Thất một chút để cảm nhận uy lực của “Giết người vô hình”.
Nhưng ngôi sao chói loá Bạch Thất làm sao để nguyên đám ăn mày đụng vào được, bước chân xoay tròn, liền lôi Đường Nhược đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mấy người ăn xin tay bẩn, đừng làm dơ bộ đồ tiểu Nhược mới mặc cho tôi.”
Đám người tay bẩn: “…”
“Con mẹ nó, cái đồ khốn nạn!” Tất cả mọi người đều tháo giày ra ném về phía Bạch Thất, nôn ra ba lít máu: “Mấy ông đây còn không trị được chú sao!”
Hôm nay hệ Thuỷ và hệ Băng phối hợp vô cùng ăn ý, giống y như bộ dáng Bạch Thất cùng Đường Nhược ăn ý.
Lúc hai người đi lên tường thành bọn họ lại xếp thành một hàng nghênh đón, xuống thành lại một mực phất tay hai người tạm biệt.
Trải qua sự kiện Zombie cấp ba lần trước, bây giờ hai người đã trở thành lá cờ đầu của đội.
Mà thực lực của hai người cũng đứng đầu.
Lúc lên tường thành, Đường Nhược theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Tô Vũ Vi.
Hôm nay Tô Vũ Vi đã trang điểm cẩn thận, búi tóc, áo lông dê cổ cao, đem khuôn mặt nhỏ nhắn giấu đi. Mắt giống như nước mùa xuân, ý cười ẩn chứa bên môi, nụ cười giống như bất cứ thời khắc nào cũng có thể nhảy ra, biểu hiện tâm tình của cô không tệ.
Ngẫu nhiên, cô ấy sẽ quay đầu nhìn về phía tường thành pháo đài bên Vệ Lam.
Nếu hai người bắt gặp ánh mắt nhau, Tô Vũ Vi sẽ cười rạng rỡ.
Đường Nhược chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, thế là không dám nhìn.
Buổi sáng cô đã cố ý đi hỏi thăm về tiến sĩ Tào đang làm gì.
Mấy người bên trụ sở nói với cô, lúc phát hiện có Zombie triều tiến sĩ Tào vẫn còn đang “Bế quan” nghiên cứu.
Đường Nhược ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm.
Nghĩ đến Tào tiến sĩ vẫn luôn chờ đợi Vệ Lam.
Chờ đợi một người không dễ dàng một chút nào, mà để tổn thương một người thì rất dễ.
Buổi trưa lúc đi ăn cơm, ngay cả Phan Hiểu Huyên cũng nhìn ra được sự khác thường của Tô Vũ Vi.
“Nhìn bên kia, bên kia…” Phan Hiểu Huyên bưng chén cơm đi về phía Đường Nhược, “Hôm nay nhìn cô ta thật vui vẻ, có vấn đề!”
Đường Nhược đầu cũng không ngước lên, vùi vào chén cơm: “Có lẽ đã theo đuổi hạnh phúc thành công.”
“OH, MY, GOD!” Phan Hiểu Huyên giống như nghe thấy tin gì ghê gớm lắm, “Cậu nói cái gì?”
Cô biết Đường Nhược không bao giờ đi nói lung tung! Chỉ trong một thời gian tiếp xúc ngắn Phan Hiểu Huyên đã hiểu rõ cô gái đơn thuần Đường Nhược.
Đường Nhược là con người đơn giản, chưa trải qua sự rèn luyện của xã hội, cô chính là tờ giấy trắng.
Bây giờ cô lại nói như vậy, chắc chắn biết nội tình bên trong.
Phan Hiểu Huyên hiểu rõ Đường Nhược, Đường Nhược cũng hiểu rõ Phan Hiểu Huyên, cô biết rắng bây giờ mà không nói rõ với Phan Hiểu Huyên thì cô ấy sẽ bám dai không thả.
“Không thể nào!” Phan Hiểu Huyên sau khi nghe xong sự tình liền quay đầu nhìn Tô Vũ Vi, thấy cô ấy đang lấy hai hộp cơm ra, Phan Hiểu Huyên lập tức quay đầu trở lại, thảo luận với Đường Nhược, “Vệ Lam không ngốc đến mức bị người ta dụ dỗ mấy câu liền đỗ rồi chứ?”
“Tớ cũng không biết.” Đường Nhược nói, “Lúc đó tớ cũng đã cạn hết lực tinh thần, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng họ cũng không phải chỉ nói mấy câu, lúc ở trên tường thành thì cũng đã nhìn ra được ý của Tô Vũ Vi đối với Vệ Lam. ”
Hai người đang nói, Vệ Lam từ ngoài bước vào phòng nghỉ.
Tô Vũ Vi hướng anh ngoắc.
Sau đó Vệ Lam chần chờ một chút, cuối cùng cũng bước đến chỗ Tô Vũ Vi.
Nụ cười trên mặt của Tô Vũ Vi càng rạng rỡ, đưa cơm cho Vệ Lam giống như hiến bảo vật ra…
Phan Hiểu Huyên nhìn nhìn đột nhiên cảm thấy nổi gai óc, rùng mình, hướng Đường Nhược gần thêm chút: “Tô tiểu thư thật không hổ danh học cùng trường với tiểu Bạch, học trường đại học toàn tinh anh, không giống như chúng ta học trường hạng ba, vừa có năng lực, lại có tâm cơ, trí thông minh hơn người, đám người thường chúng ta không so được.”
Đường Nhược cắn đũa im lặng.
Phan Hiểu Huyên tự hạ mình học trường hạng ba coi như xong, tại sao còn kéo cô vào, với lại liên quan gì với trí thông minh nữa chứ.
Phan Hiểu Huyên vẫn tiếp tục nói: “Trời, cậu không lẽ không nhìn ra, cái cô Tô tiểu thư này so với cái cô Tô Tiêm ảnh còn lợi hại hơn gấp mấy lần. Không uổng học ngành lập trình, đến cả theo đuổi trai mà cũng có kế hoạch hẳn hoi!”
Đường Nhược “Ừ” một tiếng biểu hiện đồng quan điểm.
Mặc dù vô không tiếp xúc nhiều với Tô Tiêm Ảnh, nhưng có thể nhìn ra được, Tô Tiêm Ảnh chỉ biết giả vờ, tâm cơ của cô ấy chưa đủ sâu, bởi vì cô ấy không biết tính toán đường lui cho mình, chỉ biết dựa vào nhan sắc để lấy lợi thế.
Mà Tô Vũ Vi…
Biết dùng vẻ bề ngoài và đồng thời cô ấy cũng biết cân đo về các mặt, sau đó từng bước nắm lấy nhược điểm của đối phương.
Trước đây, rõ ràng thích Bạch Thất, nhưng tiếp xúc mấy lần, biết được không thể với Bạch Thất, Tô Vũ Vi liền lập tức bứt ra, không lưu lại một chút vết tích.
Ngay cả Hạ Kiệt mà cô ấy cũng có thể thành thạo nắm trong tay.
Phan Hiểu Huyên nhìn Tô Vũ Vi gắp thức ăn cho Vệ Lam, cười hắc hắc.
Nụ cười âm trầm của cô khiến Đường Nhược toàn thân rét lạnh: “Có gì vui mà cười?”
Phan Hiểu Huyên kéo kéo cô nói: “Cậu một mực cắm đầu vào ăn cơm, ngay cả lúc Bạch Thất gắp thức ăn cho cũng không thèm phản ứng, chẳng lẽ lo lắng cho tiến sĩ Tào?”
Đường Nhược thở dài một hơi: “Tớ thấy tiến sĩ Tào vì Vệ Lam mà nỗ lực như thế, yêu anh ta sâu đậm, mà tớ với tiến sĩ Tào cũng thân nhau, tớ hi vọng hai người đó có thể đến với nhau.”
Phan Hiểu Huyên kẹp một miếng rau xà lách bỏ vào chén Đường Nhược: “Cậu lo lắng cái gì, Tô Vũ Vi là sinh viên trường đại học danh tiếng thì tiến sĩ Tào cũng là tiến sĩ nước ngoài về nước, luận trí thông minh, cô ấy có thể đè ép Tô Vũ Vi, luận thủ đoạn thì tiến sĩ Tào chính là người làm đại sự khẳng định cao hơn Tô Vũ Vi người thường làm công ăn lương rất nhiều, chỉ có cô ấy bắt nạt Tô Vũ Vi mà thôi.” Giọng nói của Phan Hiểu Huyên hạ xuống, nhỏ giọng bên tai Đường Nhược, “Tớ cảm thấy Tô Vũ Vi rời bỏ tiểu Bạch, lựa chọn bám theo Vệ Lam mới là không khôn ngoan.”
Lấy trí thông minh của Đường Nhược, đối chọi với Tô Vũ Vi, chỉ còn có cách lôi ra ngoài đánh một trận, hai trận,… thì may ra mới thắng được.
Dù sao sẽ để cho Đường Nhược sống không được chết cũng không xong.
Nếu không có Bạch Thất thì cô gái ngốc nghếch này không biết đã bị bán bao nhiêu lần.
Cái này có tính khinh bỉ không?! Chính là khinh bỉ đi!
Phan Hiểu Huyên cười lên: “Hắc hắc hắc, nếu mà hai cô ấy có gặp nhau trong hẻm vắng, thế nào cũng nghiêng trời lật đất, đánh tới tóc tai bù xù mới thôi!”
Đường Nhược nói: “Mấu chốt không phải tiến sĩ Tào có lợi hại hay không, mấu chốt là ở chỗ thái độ của Vệ Lam!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...