Tận Thế Sống Lại Một Kiếp Ăn Một Trảm Của Ta

"Ngươi hảo, Trần Huy có ở đây?"

Lăng Tú hỏi lại. Nàng đang tự hỏi sao kiếp trước nàng lại không biết có một người như Liễu Nguyệt Vân đã từng xuất hiện.

"Hắn ở, nhưng trước hết ta cần ngươi báo lên danh tính. Nhìn ngươi ta đoán được ngươi hẳn là người sở hữu dị năng?"

"Ồ nghe nói có người nhà tìm ta sao? Liễu cảnh quan hôm nay cũng thật đẹp, nếu không chúng ta cùng lên bên trên giường ta đàm đạo phương án hòa hợp hai bên, thế nào?"

Giọng nam khàn khàn kệch cỡm vang lên, ở phía sau Trần Huy cùng Lực Uy bước ra. Ánh mắt Lăng Tú hiện lên sát khí không thể che lấp, chính kẻ này đã khiến nàng phải chết ở kiếp trước.

"Trần Huy, cẩn thận cái miệng của ngươi!"

Liễu Nguyệt Vân cau mày, trong nhà giam này phần lớn đều hóa thành xác sống, người còn lại chưa đầy 50 người trong đó có hơn 30 người là tội phạm.

"Tiểu cô nương, ánh mắt ngươi tràn đầy sát khí, chẳng lẽ ta với ngươi từng có một đêm mặn nồng hay sao? Mái tóc cùng màu mắt của ngươi ta rất thích, gia nhập với ta, có lẽ ta sẽ để ngươi hầu hạ ta."

Trần Huy lướt ngang qua Liễu Nguyệt Vân đứng trước mặt Lăng Tú, tuy hắn nói vậy nhưng nàng biết hắn đang ngầm tìm cơ hội giết chết nàng. Trần Huy là một con rắn độc đúng nghĩa, hắn sẽ quay ra cắn vào lúc ngươi không để ý nhất.

"Tránh hết ra!"

Lăng Tú hai tay ôm Đường Thi cùng Đường Nghiên ngã xuống đất. Hóa ra Trần Huy tuy cười nhưng tay đã tích ngọn lửa. Lăng Tú biết rõ chiêu này của hắn từ kiếp trước nên tránh đi, tuy nhiên vì quá vội chỉ kịp ôm hai cô nương họ Huỳnh, ba tên cảnh sát phía sau không may mắn tới vậy, bọn hắn đã biến thành người lửa lăn lộn gào khóc trên đất.

"Aaaa nóng quá, ta chết mất.''

"Liễu thủ trưởng, cứu chúng ta, xin hãy cứu chúng ta."


Ba người cảnh sát rất nhanh chỉ còn là tro tàn trên mặt đất. Liễu Nguyệt Vân nhanh chóng vào hình thái chiến đấu.

"Trần Huy tên khốn nhà ngươi, lão nương hôm nay sống chết với ngươi!"

Trần Huy nhanh chóng lùi ra phía sau ra hiệu với Lực Uy. Lực Uy dùng gió để phụ cho ngọn lửa của Trần Huy, chiêu này vừa giúp Trần Huy tiết kiệm năng lượng vừa khiến ngọn lửa trở lên mạnh hơn, tung chiêu xa hơn.

"Đường Thi, đánh trước tên Lực Uy."

Đường Thi gật đầu cầm lên dao găm, chiến trường lúc này Liễu Nguyệt Vân chật vật tránh đi ngọn lửa của Trần Huy, điều này rất bất lợi với một người đánh cận chiến như nàng. Hơn thế nữa vài người bị dính ngọn lửa của Trần Huy đều đang gào thét lăn lộn trên mặt đất, khung cảnh hỗn loạn.

"A? Chuyện gì..."

Lực Uy kêu một tiếng, hắn cảm giác bên cổ giống như có gì đó lướt qua. Sau đó máu tươi từ cổ hắn tóe ra, hắn ôm cổ không nói được một lời ngã xuống đất.

Trần Huy đang điều khiển lửa cười đến điên dại chợt phát hiện có gì đó không đúng, lửa của hắn trở lại thành tầm gần, hắn quay ra sau phát hiện Lực Uy máu tươi chảy đầy đất, giống như gà bị cắt tiết nằm co giật.

Trong chớp nhoáng hắn thất thần, Lăng Tú tụ hội một tia sét giáng thẳng xuống khiến hắn tê liệt cùng lúc Liễu Nguyệt Vân tiến lên, một trảm lướt qua. Đầu Trần Huy rơi xuống đất, chết không nhắm mắt.

"Đại ca..."

Vài tên tiểu đệ của Trần Huy ánh mắt thất thần, đại ca uy vũ là thế mà nay chỉ còn là cái xác không đầu nằm trên mặt đất. Chết đến không thể chết thêm nữa.

"Tất cả nghe lệnh, giương súng!"

Những viên cảnh sát rút súng bên hông chĩa về đám tội phạm, mất Trần Huy giống rắn mất đầu, đám đầu trộm đuôi cướp rất nhanh ôm đầu ngồi xuống.

"Chuyện hôm nay cảm ơn ngươi."

Liễu Nguyệt Vân trở lại hình thái bình thường, có lẽ do dùng nhiều năng lượng, mặt nàng tái nhợt đi, tuy nhiên vẫn không che được sự mỹ lệ của nàng.

"Không có gì, chỉ là ta có một yêu cầu nhỏ."

"Nếu không quá phận thì ta có thể đáp ứng."

"Ta muốn đầu của Trần Huy cùng Lực Uy."

Liễu Nguyệt Vân nhíu mày.

"Không được sao?"

Nhìn biểu hiện của nàng Lăng Uy hỏi lại.


"Không sao, ngươi nếu muốn cứ mang đi."

"Vậy tốt, cảm ơn ngươi."

Lăng Tú không chút do dự cầm đầu của Trần Huy lên, nàng nhờ Liễu Nguyệt Vân chặt nốt đầu Lực Uy giúp mình.

"Cô nương này không phải có sở thích biến thái gì chứ?"

Mọi người nhìn hành động của nàng không hẹn đều nghĩ như vậy trừ Đường Thi cùng Đường Nghiên biết mục đích của Lăng Tú.

"Hahaha."

Đột nhiên Lăng Tú lại phá lên cười làm mọi người càng đoán chắc nàng bị vấn đề về thần kinh, Lăng Tú mặc kệ, nàng là thoải mái vì đã trả thù được. Truyện Đô Thị

"Cô nương này thật xinh đẹp mà đầu óc có vấn đề."

Tên cảnh sát thì thầm với đồng nghiệp, người kia cũng gật đầu đồng ý.

Trong trại giam cảnh sát bây giờ chỉ còn chục người, tội phạm hơn hai chục tên. Tuy không cân bằng về số lượng nhưng cảnh sát có ưu thế hơn về dị năng giả và vũ khí.

"Ba người các ngươi nếu không gia nhập với chúng ta?"

Liễu Nguyệt Vân hất tóc mỉm cười hỏi, đáp lại chỉ là cái lắc đầu của Lăng Tú.

"Các ngươi vật tư quá ít, sớm muộn gì cũng sẽ chết."

"Nói bậy, vật tư của chúng ta ít nhất còn ăn được cả tháng nữa. Chưa kể chúng ta có thể ra ngoài tìm thêm vật tư. Chúng ta mỗi cảnh sát đều biết võ, hơn nữa còn có vũ khí."

Lăng Tú thở dài.

"Chẳng lẽ chỉ có nhân loại chúng ta có dị năng giả, đám xác sống sẽ không tiến hóa sao? Các ngươi đây là muốn trông chờ cứu viện từ chính phủ? Bọn họ đến thân còn khó bảo toàn."


"Ngươi... Ta không cho phép ngươi được nói xấu đất nước."

"Xin đấy, ta cũng là một công dân yêu nước có được không, ý ta muốn nói phía chính phủ cũng phải chật vật chống lại xác sống. Chắc chỉ có dân thường mới hoá thành xác sống, còn chính phủ biến hết thành dị năng giả? Thôi thôi, không nói lý lẽ với ngươi nữa, nếu có một ngày gặp khó khăn. Tới khu biệt thự trên núi cách đây 10km, ta ở tòa nhà số 2."

Liễu Nguyệt Vân định nói gì đó rồi lại thôi, nàng đưa Lăng Tú ra đến ngoài. Nhìn đống xác chết chất thành núi, Lăng Tú đưa một đòn giật sét cực mạnh khiến núi xác sống hóa thành tro than.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Giúp các ngươi dọn dẹp, không tốt sao?"

Nàng lại gần đống tro thu hết tinh thạch vào không gian. May rằng đám tinh thạch đều rất nhỏ nên không bị lộ. Đây là kỹ năng mới sau khi nàng nâng lên level 5, kỹ năng này sẽ cho phép nàng chọn lọc những gì nàng muốn bỏ vào trong. Liễu Nguyệt Vân cảm thấy hành động của Lăng Tú rất kỳ quái, chẳng lẽ cô nương này thật sự thần kinh có vấn đề?

"Tạm biệt."

Liễu Nguyệt Vân nói.

"Tạm biệt, nhớ đừng có chết đấy."

Lăng Tú nói xong liền ôm hai cái đầu rời đi, phía sau nàng là Đường Thi cùng Đường Nghiên. Đội ba người toàn thắng.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui