Sau khi thế giới này xuất hiện dị năng giả, cuộc sống của Nghê Dương bắt đầu trở nên khó khăn.
Ban đầu, cô dựa vào kỹ thuật bắn súng và kỹ thuật chiến đấu xuất sắc của mình để đứng vững chân tại khu sinh tồn.
Nhưng không biết từ lúc nào, bỗng nhiên xuất hiện loại người gọi là dị năng giả.
Bọn họ lật đổ trật tự mới lập của tận thế này, muốn một lần nữa tạo ra quy tắc mới.
Tuy Nghê Dương rất mạnh mẽ nhưng khi đối mặt với những kẻ dị năng giả này cũng là mãnh hổ nan địch quần hồ.
Các dị năng giả dần dần nắm quyền khống chế khu sinh tồn, Nghê Dương là kẻ không có dị năng nhưng lại có một tiểu đội riêng, đương nhiên bị người ta để mắt tới.
Tiêu đội của cô bị thu lại.
Nghê Dương bất lực, thậm chí chỉ có thể nói vài câu an ủi nói, có lẽ đây là một chuyện tốt.
Thế nhưng ai cũng biết, những dị năng giả kia sẽ không coi người bình thường ra gì.
Ngày hôm đó, cô và tiểu đội được phái đi làm nhiệm vụ cùng dị năng giả.
Sau đó cuối cùng cô cũng biết, vì sao những người bình thường trước kia ra ngoài làm nhiệm vụ cùng dị năng giả đều không trở lại.
Những người bình thường đó là mồi nhử cho Zombie.
Đám dị năng giả dẫn bọn họ theo căn bản không muốn bọn họ còn sống trở về.
Thật đáng buồn thay.
Đây chính là lòng người.
Các thành viên trong đội Nghê Dương bị các dị năng giả dùng dị năng đuổi đi nhử Zombie, cô giương súng, cố cứu các đồng đội của mình.
Nhưng thời tận thế này không chỉ con người mới có dị năng, Zombie cũng có.
Những người bình thường khi đối đầu với Zombie có dị năng hoàn toàn không có thời gian để phản ứng lại.
Nghê Dương leo lên cây, nhắm ngay cái con Zombie dị năng kia, bắn một phát ngay đầu.
Con Zombie dị năng đó ngã xuống đất, người đàn ông bị nó đuổi đến mệt mỏi cũng ngã xuống.
Nghê Dương xuống cây, đỡ người kia dậy, đưa lên xe.
Cả tiểu đội không thiếu một dị năng giả nào nhưng mười mấy người bình thường, giờ chỉ còn lại hai người bọn còn sống.
"Nghê Dương, cô cần gì phải vậy chứ, cô theo tôi, muốn gì mà không được?"
Nghê Dương nắm chặt súng, nhìn Cung Quý ngồi bên cạnh mình.
Cung Quý đặt tay lên vai Nghê Dương.
Cô giơ khẩu súng trong tay mình lên, vẻ mặt lạnh băng.
Cung Quý cười nhạo một tiếng.
Xem cô có thể cố chấp bao lâu.
Thể lực Nghê Dương đã tiêu hao, nhưng cô không dám buông khẩu súng.
Cô nhìn người đồng đội toàn thân đẫm máu bên cạnh mình, trong mắt hiện lên nỗi đau buồn.
Trong tận thế, thời kỳ mà kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nếu không có thực lực, cũng chỉ có thể bị người ta giẫm đạp dưới chân, cũng chẳng thể bảo vệ được đội của mình.
Người được Nghê Dương cứu kia mất máu quá nhiều, cần truyền máu.
Trong khu sinh tồn không có kho máu, bởi vì không có cách nào bảo quản.
Do vậy, chỉ có thể rút máu ngay lúc này.
Nghê Dương truyền máu của mình cho người kia, sau đó thiếp đi vì mệt mỏi.
"Cơ thể người phụ nữ này có kháng thể của virus Zombie."
"Không thể giữ..."
Trong lúc mơ màng, dường như Nghê Dương nghe được có tiếng người đang nói, nhưng cô không nghe rõ họ đang nói gì.
Cô chỉ biết cô rất đau, giống như có vật gì đè lên tim mình.
Nghê Dương miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy máu của mình bị rút đi gần hết.
Mà cùng với việc mất máu, tính mạng của cô cũng hao mòn.
Nghê Dương biết, cô sắp chết.
Nghê Dương hoàn toàn không có sức để giãy dụa.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng dời tầm mắt, nhìn rõ hai người đàn ông đứng trước mặt mình.
Bọn chúng là dị năng giả cấp cao kiêm người lãnh đạo khu sinh tồn, Cung Quý và La Hằng.
Nghê Dương không nghĩ ra, vì sao hai người kia lại muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Chẳng lẽ do cô không đồng ý làm người phụ nữ của Cung Quý sao?
A, thật là nực cười.
....!
Do Tiêu Bảo Bảo là Zombie nên Tiêu Trệ không thể sống cùng mọi người.
Anh dắt Tiêu Bảo Bảo, một thân một mình đi giữa nơi đồng không mông quạnh ít Zombie.
Mùa đông của tận thế dường như mãi mãi không kết thúc.
Cơn gió lạnh thấu xương phả vào mặt như muốn lột một lớp da trên mặt người ta.
Tiêu Trệ dắt tay Tiêu Bảo Bảo, chú ý tới phía trước có một chiếc xe quân dụng phi nhanh.
Anh lập tức mang theo Tiêu Bảo Bảo lẩn trốn.
Xe quân dụng dừng ở nơi hoang vắng.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông bước xuống.
Bọn họ lôi một thứ từ sau xe ra, quẳng xuống đất.
Thứ đó dường như là một người phụ nữ, một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa.
Do động tác của gã đàn ông kia quá thô lỗ nên đuôi ngựa của cô đã bị rối.
Cô mặc bộ đồ rằn ri, dáng người thon thả, dong dỏng cao.
Cô bị ném xuống đất mà không hề hay biết.
Cung Quý nhìn Nghê Dương nằm dưới đất, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Nghê Dương có vẻ ngoài rất xinh đẹp.
Cô có khí chất mạnh mẽ mà không người phụ nữ nào có, khiến cho đàn ông nảy sinh ham muốn chinh phục.
Mà giờ phút này, sắc mặt cô trắng bệch, dáng vẻ yếu ớt không chút sức sống lại càng lộ ra cảm giác tương phản đầy mê hoặc.
Cung Quý đưa tay sờ khuôn mặt Nghê Dương.
Gã cảm nhận được thân thể còn ấm nóng của cô, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
Trong tận thế, phụ nữ đã vô cùng ít ỏi mà Nghê Dương lại có dáng người khá đẹp, rất hợp gu Cung Quý.
Gã đã nhiều lần ra ám hiệu cho Nghê Dương, nói rằng chỉ cần cô bằng lòng đi theo gã, gã nhất định sẽ nuôi cô trong khu sinh tồn như những người phụ nữ khác.
Nhưng Nghê Dương mềm không được cứng không xong.
Mặc dù không có dị năng, nhưng lại là thiện xạ hàng đầu, cũng rất giỏi võ, cứ luôn tự thân tự túc khiến cho Cung Quý không có đất dụng võ chút nào.
Mà bây giờ, người phụ nữ này đã chết.
Gã cảm thấy có chút đáng tiếc, gã còn chưa được chạm vào.
Nhưng phụ nữ mà, còn sống hay đã chết hẳn cũng không có gì khác biệt.
"La Hằng, đừng lãng phí chứ."
Vẻ mặt Cung Quý hưng phấn bắt đầu tháo dây lưng quần, cũng không kịp chờ đợi muốn xé rách quần áo Nghê Dương quần áo.
Mặt La Hằng lộ vẻ ghét bỏ nhìn Cung Quý.
Hắn ta vẫn luôn vô cùng chướng mắt gã đàn ông bên cạnh này, chẳng có chút đầu óc nào.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh dễ xảy ra chuyện này mà gã còn muốn làm chuyện đó, hơn nữa còn làm với một người phụ nữ đã chết.
Đúng là t*ng trùng lên não, sớm muộn cũng đi.
Nhưng La Hằng chẳng thèm quan tâm gã.
Cung Quý chết rồi, hắn ta có thể chiếm vị trí của gã.
Dù sao một núi không thể chứa hai hổ.
Cung Quý chết rồi, hắn ta mới có thể trở thành người thống trị khu sinh tồn.
Tiêu Trệ lang thang khắp nơi tận thế, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện như vậy.
Có lẽ anh đã sớm chết lặng, có lẽ anh biết bản thân không cứu được tất cả mọi người.
Nhưng đã bắt gặp, anh cũng không thể mặc kệ.
"Ở đây nhé."
Dặn Tiêu Bảo Bảo đứng yên, Tiêu Trệ cầm súng, nhanh chóng chạy lên khoảng năm mươi mét, rồi nằm sấp xuống đất, dựng súng.
Tiêu Trệ xưa nay sẽ không chủ động làm người khác bị thương, cho nên anh chỉ muốn nổ súng dọa hai người đàn ông kia.
Ở nơi hoang vắng, tiếng súng không biết từ đâu vang lên.
Địch trong tối, chúng ngoài sáng.
Dù cho Cung Quý và La Hằng sở hữu dị năng, bọn chúng cũng không dám mạo hiểm.
La Hằng leo lên xe, Cung Quý tiếc nuối nhìn Nghê Dương nằm dưới đất, cũng đi lên xe theo.
Xe quân dụng vùn vụt lao đi.
Tiêu Trệ núp trong bụi cỏ.
Một lát sau, anh cẩn thận nâng nửa người lên, thấy xe quân dụng đã đi thật xa.
Lúc này anh mới đứng dậy, dắt Tiêu Bảo Bảo trốn ở bên cạnh đi về phía Nghê Dương.
Vừa rồi thực sự là cách quá xa, Tiêu Trệ không thấy rõ diện mạo người phụ nữ này.
Bây giờ xem kỹ anh mới phát hiện người này dường như có chút quen quen.
Bộ đồ trên người cô đã bị xé nát, lộ ra nội y bên trong.
Tiêu Trệ ngồi xổm xuống, cẩn thận khép kín lại cho cô, rồi nhìn mái tóc dài dù trong tận thể cũng không cắt kia của cô, nghĩ một lát, anh lại chỉnh tóc giúp cô.
Cô đã không còn hơi thở, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Tiêu Trệ nhìn quanh bốn phía, cảm thấy hơi khó xử.
Nếu để thi thể lại nơi này, nói không chừng lập tức sẽ bị động vật gì đó ăn thịt.
Tiêu Trệ nghĩ một hồi, lấy cái xẻng từ trong túi ra, đào một cái hố tại đó, rồi đặt người phụ nữ này vào, sau đó cẩn thận lấp đất.
Dạng này, cũng coi là an táng.
Tiêu Trệ dắt tay Tiêu Bảo Bảo, cuối cùng nhìn nấm mồ kia, sau đó quay người rời đi.
Hi vọng ở kiếp sau cô có thể sống tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...