"Anh, anh là..."
Chu Diễm đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, cơ thể bất giác run rẩy.
Quá mạnh.
Dị năng của người đàn ông thực sự là này quá mạnh.
Lục Thời Minh uể oải ngước mắt, nhấc chân lướt qua Chu Diễm, đi về phía trước.
Đột nhiên, còi báo động bên trong lâu đài vang lên.
Tất cả các dị năng giả đều xuất hiện.
Bọn họ nhìn thấy thi thể "nữ thần" nằm dưới đất, sắc mặt kinh hãi.
"Bọn chúng giết nữ thần!"
"Những kẻ này dám giết nữ thần! Bọn chúng chắc chắn sẽ bị trời phạt!"
Các dị năng giả lòng đầy căm phẫn, cả lũ dùng dị năng của mình lao tới.
Trong suy nghĩ của bọn họ, nữ thần là thần tiên trên trời, là tín ngưỡng trong lòng.
Kẻ giết chết nữ thần thiên đạo đều sẽ không dung thứ!
"Giết bọn chúng, báo thù cho nữ thần!"
Các dị năng giả nhanh xông lên.
Người đàn ông lấy từ trong balo rách chiếc rìu của mình, ước lượng trong tay, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lai, ngước mắt nhìn về phía trước.
Trên hành lang, các dị năng giả chen nhau xông lên.
Lục Thời Minh cầm rìu, đôi môi mingr khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy khinh miệt.
Hắn vung tay, chiếc rìu bị ném đi, lưỡi rìu sắc bén vút đi trong không trung, xẹt qua cổ những dị năng giả, dù không trí mạng nhưng cũng để lại vết thương rất sâu.
Chỉ một chiêu đã dọa sợ các tầng lớp dị năng giả đứng trong hành lang.
Chiếc rìu dạo qua một vòng rồi lại trở lại trong tay hắn.
Lục Thời Minh chậm rãi lau sạch sẽ vết máu trên rìu, đôi mắt đen quét qua đám dị năng giả kia.
Các dị năng vốn trong lòng đầy căm phẫn bỗng yên tĩnh lại, sau đó đứng dán sát vào tường như những con rối, chừa ra một lối đi rất rộng.
Bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ của hắn cứ đường đường chính chính như vậy mà biến mất trong lâu đài.
Chu Diễm ngơ ngác há to miệng, hồi lâu sau cũng chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi cậu hoàn hồn mới phát hiện cậu đã bị những dị năng giả đã khôi phục thần trí không biết từ bao giờ bao vây.
Ê nè, không phải chứ, không mang tôi theo sao? Đây là nguyên nhân anh không giết hết những dị năng giả này sao?
Tuy tôi thương thầm bạn gái anh nhưng không phải là tôi còn chưa ra tay sao? Có cần tuyệt tình như vậy không?
Lục.
Tuyệt tình.
Thời Minh mang theo rìu sau lưng, ngước mắt nhìn những chiếc xe quân đội đỗ trước mặt mình, trầm mặc một lúc, từ trong không gian lấy ra một chiếc xe điện, sau đó nhấc đôi chân dài, ngồi lên xe.
"Tích tích tích..."
Xe điện phát ra âm thanh chói tai.
Hắn lái xe điện, chầm chậm biến mất trên con đường.
....!
Bên kia, trong ngục giam của lâu đài, Tiêu Trệ và Nghê Dương mới ra khỏi lối đi đã bị Cung Quý ôm cây đợi thỏ bắt được và nhốt giam.
Sắc trời u ám, trong ngục giam đột nhiên có một chiếc đèn sáng lên.
Ánh sáng từ chiếc đèn pin khiến Tiêu Trệ không mở mắt nổi.
Anh nheo mắt, đưa tay chặn ánh sáng kia giúp Nghê Dương.
Cung Quý mang theo Vương Phàm xuất hiện trước mặt Nghê Dương và Tiêu Trệ.
Nghê Dương dựa vào trong ngực Tiêu Trệ, thể chất mạnh mẽ của dị năng giả không khiến cô mất mạng vì một vết thương nhỏ như vậy.
Nhưng một nhát đâm đó của Vương Phàm cũng không phải là nhẹ.
Nghê Dương mất đi một lượng máu lớn, sắc mặt trắng bệch.
Vương Phàm đứng sau lưng Cung Quý, những vết xanh tím trên người đều là vết thương do bị Tiêu Trệ mà có.
Cung Quý đi qua ngục giam, nhìn chằm chằm Nghê Dương, "Tôi nghe Vương Phàm nói, máu của cô có thể kháng lại virus Zombie?"
Nghê Dương bình tĩnh nói: "Đúng vậy, máu của tôi có thể làm ra vắc xin, kháng lại virus Zombie."
Cung Quý nhíu mày cười nói: "Khà khà khà, đáng tiếc, bọn tôi cũng không cần."
Nghê Dương chật vật ngồi dậy từ trong lòng Tiêu Trệ, sắc mặt dù trắng bệch, nhưng ánh mắt lạnh lùng cực độ, "Giết tôi, tận thế sẽ mãi mãi không qua, tốc độ tiến hóa của Zombie lại nhanh hơn rất nhiều so với con người.Cuối cùng sẽ có một ngày, Zombie sẽ xâm chiếm toàn bộ trái đất, uy hiếp sự sống của con người.
Con người có thể sẽ vì vậy mà diệt vong, anh sẽ không hối hận sao?"
Cung Quý căn bản chẳng thèm nghe Nghê Dương.
Gã đưa tay, lưỡi dao vô hình xoay tròn trong lòng bàn tay, "Không giết cô, tôi mới hối hận."
Lúc này, Vương Phàm đứng sau lưng gã đột nhiên níu lại cánh tay Cung Quý cánh tay, vội vàng nói: "Đại nhân, vợ con tôi, và tất cả những người khác trong đội tuần tra..."
"Gấp cái gì."
Cung Quý hất tay Vương Phàm ra, "Có lúc nào mà tôi không giữ lời hứa."
Vương Phàm sững sờ, vẻ mặt ẩn nhẫn mà cúi đầu.
Gã Cung Quý này chưa lúc nào giữ lời hứa.
Dạy dỗ xong Vương Phàm, Cung Quý hừ lạnh một tiếng, lưỡi dao vô hình trong lòng bàn tay bay vút về phía Nghê Dương và Tiêu Trệ.
Đột nhiên, lưỡi dao kia bị đông cứng trong không trung, biến thành một mảng băng hình trăng khuyết dài, "lạch cạch" rơi xuống đất.
Vẻ mặt Cung Quý ác độc quay người lại, nhìn thấy La Hằng xuất hiện sau lưng mình không biết từ lúc nào.
Trong bóng tối, Cung Quý chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt trắng của La Hằng.
La Hằng nở nụ cười trào phúng nhìn Cung Quý.
Cuối cùng, Cung Quý mới nhìn thấy hàm răng trắng như tuyết của hắn ta.
Cái ngục giam này đúng là tối thật đấy!
Rốt cuộc tên da đen kia đến đây từ bao giờ vậy!
"Gà trống..."
"Tao tên Cung Quý! Không phải gà trống!"
Cách phát âm của La Hằng rất kì quái, Cung Quý nghiến răng nghiến lợi gào lên xong, khiến tâm trạng bình tĩnh một chút xong mới nói: "Nam Nghê là do tao bắt được, tinh hạch của cô ta là của tao."
La Hằng lắc đầu, "Chúng ta phải giữ cô ta lại."
"Giữ cô ta lại? Giữ cô ta lại làm gì?"
"Đợi nữ thần đại nhân thực sự đại giá quang lâm."
"Nữ thần đại nhân thực sự? Mày có ý gì?"
Cung Quý chỉ lo bắt Nam Nghê, không nghe được động tĩnh bên ngoài.
Gã không biết "nữ thần" đã chết.
Sau lưng La Hằng có người khiêng thi thể "Tô Nhuyễn Nhuyễn" đến, lộ cái đầu đã bị đập nát, và Chu Diễm bị trói thành bánh chưng.
La Hằng nói: "Đây là "nữ thần" vừa mới bị giết chết.
Trong đầu cô ta không có tinh hạch."
Cung Quý cười nhạo, "Đây rõ ràng là thi thể một bà già còng lưng."
"Cho nên, cô ta không phải nữ thần thực sự.
Nữ thần thực sự đang ở trong tay Nam Nghê."
La Hằng chuyển ánh mắt về hướng Nghê Dương, cười nói: "Có đúng không?"
Mặt Nghê Dương hơi biến sắc, cô nghiêng đầu, "Tôi không biết các người đang nói cái gì."
La Hằng nói: "Không sao, tao sẽ tìm được nữ thần."
Trong tận thế, có một câu thế này: Người nào có được nữ thần, kẻ đó có thể trở thành vua của tận thế.
Sau đó, quyền thế, tài phú, mỹ nhân, liền dễ như trở bàn tay.
Sự tồn tại của nữ thần là một loại biểu tượng, tựa như ngọc tỉ của hoàng đế thời cổ đại.
Mà không có nữ thần tọa trấn cho dù có làm hoàng đế thì cũng là danh không chính, ngôn bất thuận.
Trong suốt năm năm này, Nam Nghê vẫn luôn bá chiếm nữ thần, giờ cũng nên là lúc giao nữ thần cho người thực sự có năng lực là hắn ta.
Trong mắt La Hằng lộ ra vẻ tham lam.
Cung Quý nhìn biểu cảm của hắn ta, trong lòng giật mình.
Gã quay đầu nhìn về phía Vương Phàm.
Dưới cái nhìn bén nhọn của Nghê Dương, Vương Phàm cúi đầu, mặt lộ vẻ do dự.
Cung Quý bỗng nhiên ra tay, bóp cổ Vương Phàm.
Sắc mặt Vương Phàm đỏ lên, giãy dụa mở miệng, "Quả thực, quả thực còn có một vị nữ thần..."
Hai mắt Cung Quý sáng lên, sau đó dùng sức, Vương Phàm cứ như vậy mà đi đơi.
Cung Quý ghét bỏ ném thi thể Vương Phàm đi, ngay cả tinh hạch của anh ta cũng không có hứng thú.
Một kẻ vô dụng hệ sức mạnh mà thôi, cũng chỉ có Nghê Dương mới coi trọng anh ta.
Cuối cùng, còn không phải bị bán đứng sau lưng sao.
Hừ.
Cung Quý xưa nay luôn nói là làm, luôn luôn nói làm, không bao giờ ngồi bó tay chịu chết.
"Người đâu? Cùng tôi xuất phát đi tìm nữ thần!"
Nói xong, Cung Quý phách lối quay người, lúc ra khỏi ngục giam, cơ thể đụng mạnh vào qua La Hằng.
La Hằng bị đụng đến nghiêng nghiêng bả vai, hắn ta nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc của Cung Quý, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
Đúng là ngu xuẩn.
Cung Quý đi rồi nhưng La Hằng vẫn còn ở lại.
Nghê Dương nhìn tròng mắt trắng của anh ta nói: "Chẳng lẽ anh không đi tìm sao?"
Không có cách nào khác, tối quá chẳng nhìn thấy gì hết.
La Hằng nhe răng cười một tiếng, "Chỉ cần có cô ở đây, nữ thần tự nhiên sẽ đến, không cần đi tìm.
Hơn nữa, bây giờ đi cũng là tự tìm đường chết."
La Hằng nhớ tới cảnh tượng vừa nãy nhìn thấy trong hành lang, vẻ tham lam trên mặt càng rõ.
Dị năng mạnh mẽ như vậy, nếu như gã ta có được, trên đời này có ai có thể cản được gã?
Tới đi, tới đi, ta đây nhất định sẽ chiêu đãi các người thật tốt
....!
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị khóa trong xe một ngày một đêm.
Các dị năng giả Chu Diễm để lại không rời cô một tấc.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng "Tích tích tích".
Các dị năng giả như lâm đại địch, cả lũ vây quanh xe quân dụng, bảo vệ Tô Nhuyễn Nhuyễn, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một chiếc xe điện xiêu xiêu vẹo vẹo chạy từ trong rừng cây ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé vào trên cửa sổ xe, ép mặt thành bánh rán.
"Lục Thời Minh, Lục Thời Minh, Lục Thời Minh!"
Cô dùng sức vẫy vẫy tay nhỏ.
Chiếc xe điện dừng lại trước mặt các dị năng giả, người đàn ông trên xe chống chân, bước xuống xe.
Các dị năng giả hai mặt nhìn nhau, cảm thấy người đàn ông này có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm.
Lục Thời Minh đi thẳng tới trước xe quân dụng, nhẹ nhàng kéo một phát, cửa xe liền mở ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lao ra, bám trên người Lục Thời Minh.
"Anh khỏi rồi sao? Anh khỏi rồi sao?"
"Ừm."
Hắn khẽ vuốt cằm, trên mặt mang ý cười, sau đó nâng Tô Nhuyễn Nhuyễn lên rồi chui vào trong xe quân dụng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm ở ghế sau xe, nhỏ giọng nói: "Em muốn vào không gian của anh xem."
Cô không yên lòng.
Nghe thấy lời của Tô Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt hắn bỗng tối sầm lại.
Nhìn thấy đôi mắt tối sầm trong nháy mắt của Lục Thời Minh, không hiểu sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng bắt đầu cảm thấy thận đau.
Nè, không phải, cô không có ý đó.
...!
Trong không gian, cỏ cây um tùm, chim hót hoa nở, các con vật có ở khắp nơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngâm mình trong linh tuyền, cảm thấy cả đời này mình sẽ không muốn vào không gian của tên đàn ông kia nữa.
Dòng linh tuyền kia có thể coi là thuốc thần của đàn ông, linh dược của phụ nữ.
Không mệt thì thôi đi, sao còn không cho cô ngủ! Đáng ghét!
"Mệt rồi."
Linh tuyền vừa mới trở lại, cơ thể người đàn ông này còn đang trong quá trình hồi phục., huống chi còn vừa mới "vận động" lâu như vậy.
Lục Thời Minh nghiêng đầu, cuộn mình xà vào lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Hắn ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, nhắm mắt lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, cẩn thận đưa tay gạt ra những sợi tóc rũ xuống hai bên gò má hắn.
Khuôn mặt hắn đã khôi phục dung mạo lúc trước.
hắn ngâm mình trong nước, làn da trắng ngần, dung mạo như họa, lạnh lùng tựa trăng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi người, lặng lẽ đặt một nụ hôn lên mặt hắn, nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn mà đỏ bừng hai gò má.
Thôi xong, là cảm giác rung động!
Người đàn ông như cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên mở mắt, xoay người đè lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!!...!
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm trong ngực Lục Thời Minh, nhìn cún con vui vẻ đuổi theo heo mẹ trên cánh đồng.
"Anh lấy lại con suối như thế nào vậy?"
"Giết."
Tô Nhuyễn Nhuyễn QAQ: "Ồ."
"Vậy, vậy sao anh không lấy lại sớm một chút..."
"Thế lửa quá lớn, linh tuyền không chịu nổi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại sau mỗi lần "lăn lộn" cùng Lục Thời Minh, ngọn lửa trong không gian đều sẽ có xu hướng nhỏ đi.
Tô.
Lính cứu hỏa.
Nhuyễn Nhuyễn:...!Cho nên cô chính là cái bình chữa cháy sao?
Đợi cái bình chữa cháy là cô đây dập cho lửa nhỏ bớt, tên đàn ông này mới lấy lại dòng suối?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...