Từ lúc đoàn quân tiên phong 1 xuất phát đến nay cũng đã trải qua mấy cuộc chiến tranh lớn nhỏ. Hôm nay gặp được kẻ địch không phải là đoàn giặc cướp mà là một đàn lớn zombie do hai zombie mammon dẫn dắt. May mắn chẳng những hỏa lực của đoàn tiên phong cường đại mà còn mang theo mãnh thú Kim Điêu. Sau một hồi ác chiến đàn zombie bị đủ ngược đãi, còn quân đội thì thương vong không lớn.
Corey bị thương, bả vai và phần eo bị zombie cào trúng, thương thế không nhẹ nhưng may mà không bị nhiễm virus zombie. Lannok giúp anh băng bó vết thương xong cũng tiêm vào thuốc giảm nhiệt, Corey rất nhanh hôn mê, Cain dắp chăn cho anh rồi mới đi theo Lannok xuống xe.
Lannok xoa xoa cái cổ đau nhức, có chút mệt mỏi tựa trên cửa xe, hướng Cain vươn tay: "Này, cậu có thuốc lá không?"
Cain sờ soạng trên người một chút, lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo. Anh rút một điếu thuốc lá từ trong bao ra cẩn thận bẻ đôi, đưa cho Lannok một nửa, mình ngậm một nửa.
Cain lấy cái bật lửa ra, cũng dựa vào cửa xe hung hăng hút một ngụm, phun ta một vòng khói màu lam, híp mắt nói: "Mỗi lần đánh giặc xong liền càng muốn cô ấy..."
Lannok gạt gạt tàn thuốc, cúi đầu liếc mắt nhìn dưới người một cái, cười đến vô cùng tà ác: "Yên tâm, đánh giặc xong sẽ được nhìn thấy cô ấy. Mình còn phải dựa vào cô ấy để thoát khỏi thân phận xử nam đây này, hắc hắc..."
Cain nhíu mày, khinh miệt nghiêng đầu liếc anh một cái: "Tiểu Gia mà coi trọng cái tên lưu mnh cậu thì thật sự là mắt bị mù!"
Lannok ha ha cười lớn: "Mình là lưu mình, còn chẳng lẽ cậu là người đàng hoàng?"
Cain chặc một tiếng, tựa nghĩ đến cái gì, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười mông lung: "Vừa nghĩ đến trong lòng cô ấy không phải là không có mình liền cảm thấy chết cũng không hối tiếc."
Lannok không trả lời, mặc dù khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhưng trong mắt lại là một mảnh trong trẻo mà lạnh lùng. Gió đêm mang theo mùi máu phất qua khuôn mặt anh, thổi tung mái tóc cam vàng trên trán. Lannok ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khôn hắc âm u áp lên đỉnh đầu thượng, nhìn không thấy một tia sáng, trong lòng bỗng nhiên nuối tiếc.
Sớm biết như vậy, lúc trước nên yêu cô ấy một lần thật thống khoái, ít nhất, sẽ không nuối tiếc như vậy....
Lannok hít hết một ngụm khói cuối cùng, quăng tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, đứng thẳng dậy chỉnh chỉnh mũ, trầm giọng nói: "Thiếu tướng Fred phái mình đi làm nhiệm vụ đặc biệt, dẫn dắt đoàn độc lập 7 đến thành phố Khang Đinh cứu dân thường bị nhốt trong khu C8 ra. Chút nữa mình sẽ xuất phát, cậu chăm sóc Corey cho tốt."
Mày kiếm của Cain dựng thẳng, bỗng nhiên nhảy dựng lên cả giận nói: "Đầu Freb bị xi-măng đổ vào sao?! Chỉ bằng vài người đoàn độc lập 7 các cậu? Đây không phải là bảo các người đi chịu chết sao?!"
"Hắn là quan chỉ huy, mình chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh." Lannok lấy một cái hòm kim loại từ trong ba lô ra đặt trong tay Cain, trịnh trọng dặn dò nói: "Cậu nhớ bảo quản nó thật tốt, ngoài Corey ra thì không được nói cho bất kì kẻ nào biết. Nếu mình chết, cậu nhất định phải nghĩ cách giao nó cho thượng tướng Rick, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người của hắn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...