Ngoài xe vang lên một hồi tiếng súng và tiếng bom đạn kịch liệt, liên tục trong thời gian ngắn, rất nhanh liền dừng lại, tiếng va chạm kim loại khi viên đạn bắn trúng buồng xe lúc nãy phát ra, dường như vẫn còn vang vọng ở bên tai mọi người.
Những nhân viên y tế bị dọa, sợ đến nỗi ôm đầu, nằm úp sấp trên mặt đất, cho dù tiếng súng không còn vang lên nữa, nhưng thân thể bọn họ vẫn run lẩy bẩy.
Corey lật cái giường xếp lên, nửa ngồi trên mặt đất, thân thể tựa trên miếng sắt thật dày, ôm lấy Lâm Gia, bảo hộ ở trong ngực.
Tiếng súng qua đi, Corey đứng lên, thoáng buông cánh tay ra, nhưng vẫn nửa ôm Lâm Gia như cũ, cúi đầu nhìn cô hỏi: "Cô có sao không?"
Lâm Gia lắc đầu một cái: "Không sao."
Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến, Cain dán người vào cửa, một tay cầm súng, một tay đặt trên tay cầm, cũng không mở cửa.
Chỉ nghe thấy giọng nói lo lắng của Mike ở bên ngoài: "Là tôi! Mở cửa nhanh lên!"
Cain thấy Corey gật đầu mới mở cửa xe, để Mike đi vào.
Một phen ác chiến khốc liệt khiến khắp người Mike đều là bụi bậm, trước ngực anh ta đeo một cái ống nhòm hồng ngoại: "Chúng tôi mới vừa đánh lui hơn 10 con zombie! Vừa rồi tôi nhìn qua ống nhòm thấy zombie không ngừng tụ tập ở đây, trong đó còn có một con zombie Mammon cao cấp. Có khả năng chúng nó sẽ tấn công lần nữa! Phải lập tức rút lui khỏi chỗ này, tốt nhất là lui đến thành trấn phía Tây. Bây giờ, quân của Liệt Minh Uy đang tác chiến cùng bọn cướp ở đó, hỏa lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta nhiều, hai chi đội liên hiệp nhất định có thể đối phó được bầy zombie và bọn cướp sa mạc!"
Corey không có lập tức trả lời, anh gọi Cain và Healy xuống xe, kiểm tra mức độ thương vong.
Cain rất nhanh đã trở về xe, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Có năm chiến hữu đã hy sinh. Bầy zombie được đội hình xe tăng chạy tới trợ giúp đã tạm thời bị đánh lui, nhưng số lượng zombie quá nhiều, chỉ có năm chiếc xe tăng loại nhỏ, căn bản sẽ không chống đỡ được bao lâu. Bọn người của Roddy Elias đã kiềm chế phần lớn hỏa lực của Liệt Minh Uy, bọn họ không có cách nào chạy tới giúp chúng ta……… Thượng tá Mike nói rất đúng, mặc dù giao chiến tại phía Tây, nhưng quân đoàn xe tăng của Liệt Minh Uy đều ở nơi đó, hỏa lực của chúng ta không bằng Liệt Minh Uy, thay vì không biết số lượng bầy zombie mà hao tốn hỏa lực, không bằng bỏ lại chúng nó ở phía sau, lui về phía Tây tiếp ứng Liệt Minh Uy đánh lui bọn cướp. Cho dù bầy zombie đuổi theo cũng có đoàn xe tăng hạng nặng của Liệt Minh Uy khống chế, chúng ta cũng không cần phải lo lắng."
Healy theo sau đi vào: "Tất cả mọi người của quân đoàn đều đang tập hợp ở bên ngoài đợi lệnh. Trưởng quan, chúng ta có rút lui hay không?"
Hoffman đột nhiên hỏi: "Thượng tá Kiều An có ở đó hay không?"
Healy ngẩn ra, sau đó có chút xấu hổ nói: "Tôi không có để ý lắm, nhưng anh ta chắc hẳn cũng ở đó, người của Quân Đoàn Đặc Chủng hầu hết đều đã đến………"
Hoffman nhíu mày, không nói gì thêm nữa.
Corey bật bộ đàm lên, bên trong truyền ra âm thanh hỗn loạn, anh hỏi mấy câu, cũng không có được một câu đáp lại nào của Liệt Minh Uy.
Tắt bộ đàm, anh cau mày nói: "Tình huống bên kia của Liệt Minh Uy dường như có chút không ổn, chúng ta cũng không thể đến phía Tây."
Anh xoay người, hỏi Healy: "Trạng thái hồi phục và nghỉ ngơi của quân đoàn như thế nào rồi?"
Healy nói: "Nhiên liệu đã được bổ sung đầy đủ, chỉ là đoàn xe chưa kịp kiểm tu sửa lại."
Corey gật đầu một cái, nói với Mike:"Chúng ta lập tức rời khỏi thành phố York, không thể đi đường bằng phẳng, bọc đường vòng đến căn cứ ở thành phố Khang Đinh đi. Tôi tới mở cửa xe y tế, Cain, Healy, các người ở lại trên xe."
Vào lúc Corey đang sắp xếp, thì có một binh lính đỡ An Đức thương thế còn chưa hoàn toàn hồi phục lên xe y tế.
Sau khi chào hỏi với nhóm người Corey, ánh mắt An Đức ngay lập tức dừng ở trên người Lâm Gia.
Lâm Gia vội vàng dìu lấy cậu, ngồi vào trên giường xếp, nhớ tới mình bởi vì muốn tránh mặt Hoffman mà đã nhiều ngày không có đi thăm cậu, mà có chút đau lòng: "Trung úy An Đức, thật xin lỗi, sau khi cậu tỉnh lại tôi không có đến thăm cậu. Bây giờ, thấy cậu khỏe hơn rất nhiều, tôi rất vui."
Tâm tình An Đức kích động, đỏ mặt, dùng sức lắc đầu một cái, lắp bắp nói: "Không có gì………Cô rất tốt, là tôi vô dụng, không bảo vệ được cô."
Vào lúc vết thương của cậu còn nghiêm trọng, liên tục hôn mê trong 10 ngày. Mấy ngày trước, sau khi cậu tỉnh lại, chiến hữu dùng giọng nói hâm mộ nói cho cậu biết, Lâm Gia đã từng tới thăm cậu rất nhiều lần, đáng tiếc mỗi lần cậu đều hôn mê bất tỉnh, không thể nhìn thấy được người đẹp trước mặt.
An Đức nghe thấy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa tiếc nuối, âm thầm oán giận tại sao mình không sớm tỉnh lại. Vì vậy, hai ngày nay, cả ngày cậu đều đợi Lâm Gia đến thăm mình lần nữa, nhưng cô không tới, cậu thiếu chút nữa cũng không đợi được mà chạy đến gặp cô.
Corey mới vừa sắp xếp xong, chợt nghe một tiếng báo cáo.
"Trưởng quan!" Devic một thân trang phục quân nhân đứng ở trước cửa xe, trên vai đeo ba lô hành quân, bên hông treo lưu đạn, tay phải cầm một khẩu súng máy hạng nhẹ. Mái tóc trắng ngang vai dưới ánh đèn có vẻ hết sức chói mắt, sau khi hóa thành hình thú, cơ thể của anh cũng trở nên cường tráng, vững chắc khiến cho bộ quân phục trên người cũng căng chặt, lộ ra từng bắp thịt rắn chắc. Tay áo bên trái đã bị anh cắt bỏ, lộ cánh tay thú ra bên ngoài.
Devic nhìn chằm chằm Corey, ánh mắt màu đỏ nhạt cũng tràn đầy mong đợi, khẩn trương đến cằm căng chặt, răng nanh nửa lộ ra ngoài. Anh chần chừ một chút, rồi kiên định thỉnh cầu nói: "Trưởng quan, anh đã nói, cho dù tôi hóa thành thú, tôi vẫn là một quân nhân! Xin anh cho phép tôi trở lại quân đội, cùng mọi người kề vai chống lại kẻ địch!"
Hoffman vội nói: "Thiếu tá Devic, bây giờ cậu còn chưa thích hợp……"
"Được rồi, tôi đồng ý." Corey không chút do dự, sảng khoái đồng ý với yêu cầu của Devic: "Nhưng chỉ giới hạn trước khi tới thành phố Khang Đinh. Cậu lên xe, cùng với Cain bảo vệ sự an toàn của Lâm Gia và hai nửa thú."
Devic còn tưởng rằng Corey sẽ không đồng ý, không ngờ kết quả lại như thế, làm cho anh sửng sốt không thôi.
Corey quát lên: "Còn không mau lên xe!"
Devic phục hồi lại tinh thần, mắt lóe sáng, vui mừng nói: "Rõ!"
Hoffman nhíu mày, liếc nhìn Corey một cái, trong lòng hiểu rõ. Tuy rằng Corey đồng ý cho Devic trở lại quân đội, nhưng lại sắp sếp cho cậu ở lại trên xe y tế, nói đến cùng anh ta vẫn quan tâm đến thân thể còn chưa hồi phục hoàn toàn của cậu ấy, nên không cho cậu trực tiếp tham chiến.
Corey vác súng máy chuẩn bị lên xe, nhưng lại bị Mike ngăn cản: "Thượng tá Corey, anh không thể tùy tiện đưa ra quyết định như vậy! Bây giờ là ban đêm, khắp nơi đều là zombie, dựa vào lực lượng của chúng ta, rất khó thoát khỏi vòng vây của chúng nó. Bản thân tôi cho rằng chúng ta nên đến thành phía Tây liên hợp với bộ đội chủ lực của Liệt Minh Uy, ở đó có nhiều xe tăng hạng nặng và xe thiết giáp."
Corey vươn tay ra, nhìn chằm chằm vào Mike, nghiêm nghị nói: "Tôi đương nhiên có thể quyết định! Anh đừng quên, bộ chỉ huy tối cao đã cho tôi quyền lợi —— trong tình huống khẩn cấp, người chỉ huy cao nhất của Quân Đoàn Đặc Chủng là tôi. Bây giờ, lời nói của của tôi chính là quân lệnh, tất cả mọi người trong quân đoàn đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi."
Sắc mặt Mike trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên nham hiểm hung ác.
Corey dặn dò Cain vài câu, sau đó nhảy xuống xe với Healy.
Sau khi quân đoàn đánh lui hơn 10 zombie cấp thấp đột nhiên tấn công một lần nữa, xe y tế cuối cùng cũng chuyển động, trong sự hộ tống của đoàn xe bọc thép đi về phía thành phố Khang Đinh ở phía Nam.
Corey tự mình lái xe y tế, còn Healy thì ngồi ở vị trí kế bên ghế lái cùng nhau cảnh giác.
Xe chạy chưa được 20 phút, thì nghe được tiếng nổ mạnh của đoàn xe phía sau, ánh lửa xông thẳng lên bầu trời đêm.
Chiếc xe phụ trách vận chuyển nhiên vật liệu ô tô, bị đạn bắn trúng bình xăng nổ tung, dấy lên hừng hực lửa lớn, thân xe chia năm xẻ bảy, đầu xe bay đến giữa không trung bị nổ đến không thấy rõ hình dạng, đuôi xe văng thẳng ra đường đụng vào tòa nhà ven đường.
Hai chiếc xe vận chuyển nguyên liệu gần đó cũng bị liên lụy, bị lửa và mãnh vỡ bay lên bắn trúng. Người lái xe bị một mãnh vỡ sắc bén phá tan cửa sổ đánh trúng đầu, tử vong tại chỗ, nếu không phải tay lái phụ chỉ bị thương nhẹ, liều mạng ổn định, dừng xe lại kịp thời, thì đội vận chuyển sẽ chịu tổn thất rất nghiêm trọng.
Xe thiết giáp hạng nặng phía sau đang giao chiến cùng với đoàn xe tăng bọc thép Tật Phong, cho nên cả đoàn xe không thể không dừng lại.
Hỏa lực của Quân Đoàn Đặc Chủng không bằng đoàn xe tăng Tật Phong, Corey không thể không thay đổi chiến lược, chọn lựa phương pháp bảo toàn nhất, ra lệnh cho quân đoàn sử dụng hết tốc độ tiến về phía trước, không cho phép dừng lại, chỉ để lại 10 chiếc xe thiết giáp cầm chân quân đội của Roddy Elias.
Khi Corey đưa ra mệnh lệnh đó thì bộ đàm trong tay anh gần như đã bị bóp vỡ.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, anh hung hăng ném bộ đàm xuống đất, ngón tay nắm chặt tay lái đến trắng bệch, đỏ mắt, cắn răng nói: "Sau này, nếu để tôi gặp lại tên Liệt Minh Uy khốn kiếp kia, nhất định tôi sẽ bắn nát đầu của hắn!"
Quyết định này của anh, chính là đưa chiến hữu trên 10 chiếc xe thiết giáp vào chỗ chết, nhưng anh không thể làm gì khác hơn. Quân đội Roddy đuổi theo nhanh như vậy, nguyên nhân chỉ có một. Đó chính là Liệt Minh Uy đã thất thủ trước đoàn xe tăng Tật Phong, vì bảo toàn quân đội của chính hắn mà Liệt Minh Uy đã nhanh chóng rút lui khỏi thành phố York.
Những người trên xe y tế cũng nghe thấy mệnh lệnh của Corey qua bộ đàm, không khí trở nên trầm trọng vô cùng, trong lúc nhất thời, trên xe tĩnh lặng không một tiếng động, cũng không có người nói chuyện.
Một lúc sau, Cain đấm một quyền vào ghế ngồi rồi bi phẫn nói: "Thật may là trưởng quan không để cho quân đoàn đi về phía Tây, nếu không chúng ta chỉ có con đường chết! Liệt Minh Uy thật sự là sự sỉ nhục của quân nhân!"
Lâm Gia quay đầu, nhìn Ngân Hổ và Tatu đang giãy giụa bên bờ vực sống chết, cuộn tròn rúc trên giường, trên người bọn họ gắn đầy máy móc thiết bị y tế, cơ thể nhỏ bé yếu ớt thế kia, thỉnh thoảng lại run nhẹ.
Tiếng bom đạn kịch liệt quanh quẩn ở bên tai, nhớ tới những quân nhân đang liều mạng giữ chân quân đoàn của Roddy, Lâm Gia cũng rất là bi thương, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, ‘bất tri bất giác’ mà rơi lệ. Lần đầu tiên, cô cảm thấy thế giới này thật tàn khốc, làm cho người ta phải rơi vào tuyệt vọng.
Cô vội vã cúi đầu, dùng sức nháy mắt, bức lệ đã trào ra khóe mắt trở về, vì những quân nhân đang dùng mạng sống để bảo vệ cô, cô phải kiên cường, tuyệt đối không thể mềm yếu mà rơi lệ.
Ngồi ở bên cạnh Lâm Gia, Cain thu tất cả các biểu tình rất nhỏ trên mặt cô vào trong mắt, anh cũng không chịu đựng được, cầm lấy tay cô để trên đầu gối của anh.
Lâm Gia quay đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau, khóe môi Cain giật giật lại không nói được lời nào, chỉ có thể nắm tay cô thật chặt.
Lâm Gia lẳng lặng nhìn Cain, ánh mắt trong trẻo kiên nghị, ngón tay nhỏ nhắn nắm lại, lặng lẽ cầm lấy tay anh.
Đúng vào lúc này, xe y tế đột nhiên thắng gấp, thân xe chao đảo, bánh xe ma sát tên mặt đất, phát ra tiếng rít chói tai bén nhọn.
Mọi người trên xe không kịp chuẩn bị, ai nấy đều ngã trái ngã phải, An Đức từ trên giường xếp ngã xuống đất, Devic dựa vào móng vuốt của tay phải, kịp thời bắt được vách xe, mới không bị văng ra ngoài. Cain chỉ kịp ôm lấy Lâm Gia vào ngực, cả người của anh rơi vào hướng bên cạnh, phần lưng nặng nề đụng phải vách xe.
Lâm Gia bị Cain ôm lấy, cả người đụng vào lồng ngực của anh, Cain rên lên một tiếng, trên mặt hiện ra một tia khổ sở. Sức nặng của Lâm Gia cộng thêm lực quán tính, thiếu chút nữa làm anh hộc máu.
Xe rốt cuộc cũng ổn định lại, Lâm Gia cuống quít, kiểm tra tình trạng của Ngân Hổ và Tatu, thật may mắn là trước đó, Hoffman đã dùng dây lưng cố định bọn họ trên giường, cho nên cũng không bị ngã xuống đất.
Cain cực kỳ tức giận, cầm bộ đàm lên, rống thật to: "Đã xảy ra chuyện gì?!"
Trong bộ đàm vang lên tiếng súng, một lát sau mới truyền đến giọng nói vội vàng của Healy: "Chúng ta bị đám zombie tập kích bất ngờ! Bảo vệ tốt cho Lâm Gia bọn họ, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài!"
Sắc mặt Cain đen đến dọa người, anh mắng một tiếng ‘mẹ nó’, nhặt súng máy lên, cảnh giác cao độ: "Con mịa nó, thật đúng là xui xẻo!"
Devic căm hận nói: "Nhất định Liệt Minh Uy đã bỏ lại thành York để chạy trốn, không chỉ có bọn cướp sa mạc mà ngay cả đám zombie kia cũng đang hướng về phía chúng ta!" Cain đẩy đẩy băng đạn, mắt híp lại, ánh sáng trong mắt tựa như con sói đói: "Đến đây đi, vừa đúng lúc, chúng ta sẽ giải quyết toàn bộ đám khốn này!"
Số lượng zombie càng lúc càng nhiều, dưới sự chỉ huy của 2 zombie Mammon, chúng nó bao vây đoàn xe của Quân Đoàn Đặc Chủng, từ từ công phá xe thiết giáp và xe tăng phòng hộ.
Hai con zombie vừa nhảy lên mui xe y tế đã bị Corey dùng súng máy bắn bể sọ.
Thân xe y tế không ngừng bị zombie điên cuồng đụng vào, phát ra mấy tiếng nổ lớn nặng nề.
An Đức gắng gượng đứng lên, nhìn về phía Cain, vươn tay: "Trưởng quan, cho tôi một khẩu súng. Tôi muốn chiến đấu cùng các anh!"
Cain sảng khoái cởi Submachine Gun (súng máy tự động) trên lưng xuống, ném cho An Đức, cười to nói: "Tốt! Chúng ta cùng nhau đưa những thứ khốn kiếp này xuống địa ngục!"
Tất cả mọi người đều ý thức được, lần giao chiến này liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người trong quân đoàn, là nguy cơ lớn nhất mà bọn họ gặp phải, không ai có thể xác định là có người nào còn sống để rời khỏi thành phố York hay không.
Hoffman nhìn Lâm Gia một chút, tròng mắt lóe lên ánh sáng kiên định.
Anh móc khẩu súng lục của mình ra, nhét vào trong tay Lâm Gia, trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Gia, cởi dây lưng cố định trên người Ngân Hổ và Tatu ra, tháo hết máy móc dán trên đầu bọn họ.
Hoffman ôm lấy Tatu, nhìn Lâm Gia trầm giọng nói: "Nói không chừng chúng ta cũng sẽ chết ở chỗ này. Không phải cô vẫn muốn bảo hộ bọn họ sao? Vậy thì thử một lần xem."
Lâm Gia nắm chặt khẩu súng lục, ánh mắt đẹp như ngọc trai đen lóe lên một tia sáng, trong ngực nhiệt huyết dâng lên.
Trước khi xuyên không, bởi vì phải thường xuyên đọ sức với những kẻ săn trộm, cho nên cô và Dương Kiên đều học bắn súng. Khi đó, cô cực ít nổ súng, nhưng mỗi một lần nổ súng, đều là vì bảo vệ bọn Ngân Hổ, lần này cũng không ngoại lệ.
Lâm Gia đi tới, ôm thật chặt thân thể nóng bỏng nhỏ bé của Ngân Hổ vào trong ngực, khóe môi cong lên: "Tôi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ chết trước mặt tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...