Tận Thế Đàn Thú

Hoffman đi tới phòng khách, vẻ mặt của anh so với trước kia càng lạnh lùng hơn, làm cho người ta không dám đến gần. Một cô gái có quan hệ từ nhỏ với anh không tệ đi tới, thân mật chào hỏi anh, Hoffman nhàn nhạt trò chuyện mấy câu với cô liền muốn rời đi.

Cô gái kéo anh, ưu nhã xoay một vòng ở trước mặt anh, cười thật ngọt ngào: "Homan, anh không phát giác hôm nay em có chút đặc biệt sao?"

Khi cô thấy Hoffman nhìn vật trang sức đá hồng anh trên đầu của mình liền lộ ra mỉm cười hả hê. Đó là Grant thay mặt Hoffman tặng cho cô, là nhà Đái Phổ đặc biệt làm để tặng cho Đái Phổ nhà hệ chánh phái nam kết thành bầu bạn quan hệ phái nữ. Grant và mẹ của anh bày tỏ hi vọng cô có thể trở thành bạn đời của Hoffman.

Hoffman từ từ dời tầm mắt, trên mặt vẫn là một mảnh hờ hững: "Hôm nay cô rất đẹp. Nhưng, chẳng quan hệ tới tôi."

Nụ cười cô gái nhất thời cứng lại, ngây ngô đứng tại chỗ, ánh mắt trở nên tối sầm. Trong lòng cô hiểu rõ, mặc dù cô và Hoffman môn đăng hộ đối, Grant cũng vô cùng hi vọng cô có thể trở thành bạn đời của Hoffman, nhưng Hoffman lại không phải là người một lòng luôn nghe theo lời cha, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn anh đang trong giai đoạn thành lập địa vị của mình trong quân đội, anh không chịu thì ai cũng không thể miễn cưỡng.


Hoffman rời khỏi cô gái, lễ độ ứng phó hết mấy vị trưởng giả, định đi lên lầu vào phòng mình chờ yến hội bắt đầu. Mới vừa đi lên cầu thang, chỉ thấy nữ quản gia Lai Tây dẫn một cô gái mặc lễ phục màu lam phục cổ viền tơ lụa chậm rãi đi xuống.

Khi Hoffman thấy rõ cô gái kia là ai thì bị giật mình, rất nhanh anh nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng hút khí và tiếng than thở của những nam thanh niên trẻ tuổi.

Hoffman siết chặt quả đấm, trong lòng chợt có một loại cảm giác bị người mơ ước dòm ngó bảo bối của mình.

Anh bước nhanh xông lên, vươn tay muốn kéo Lâm Gia, lại thấy Will từ sau lưng Lâm Gia chuyển ra ngoài, một phát bắt được cánh tay của anh, nhỏ giọng trách cứ: "Homan, em muốn làm gì?"

Sắc mặt Hoffman âm trầm: "Câu này phải là em hỏi anh mới đúng."

Lâm Gia vội vàng nghiêng người sang đứng giữa hai người, chặn lại những ánh mắt khách khứa nhìn đến. Cô nhẹ giọng giải thích với Hoffman: "Xin lỗi, thượng tá Hoffman. Lúc tôi ở quán cà phê gặp được thiếu tướng Will......"

"Là anh muốn mời cô ấy tới tham gia yến hội." Will tiếp lời: "Em rõ ràng đã dẫn quý cô Lâm Gia tới đây, lại không mời cô ấy đến nhà, quá thất lễ."

Hoffman gạt tay Will ra, liếc nhìn nhìn quan khách dưới lầu, vươn tay với Lâm Gia: "Chúng ta lên lầu rồi hẵng nói."


Lâm Gia do dự một chút, đưa tay đặt vào trong tay anh.

Ánh mắt của Will sáng lên, cố ý đè tay Hoffman xuống, nghiêm trang nói: "Thật xin lỗi, anh muốn dẫn quý cô Lâm Gia đi gặp cha."

Đôi mày thanh tú của Hoffman nhíu lại, cố nén lửa giận, nhỏ giọng chất vấn: "Rốt cuộc anh có mưu đồ gì?"

Will nhún nhún vai: "Anh chỉ là muốn giúp em......"

"Anh đừng có mà......"

"Thật xin lỗi, hai vị thiếu gia. Tướng quân gọi hai vị đến phòng sách gặp ngài ấy." Một người làm vội vàng chạy tới truyền lời: "Quý cô Lâm Gia, tướng quân cũng mời cô cùng đi."


Mặt Hoffman liền biến sắc, không để ý quy tắc và lễ nghi, cầm tay Lâm Gia lên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nói với người làm kia: "Cậu đi nói cho cha ta biết, quý cô Lâm Gia nhận được nhiệm vụ phải lập tức trở về quân đội."

Lâm Gia nhíu nhíu mày, mặc dù bất mãn Hoffman lừa gạt và tự chủ trương nhưng lại không hề hất tay anh ra.

Will bị ánh mắt lạnh lùng của Hoffman hù dọa, nhún vai một cái lui về sau một bước bày tỏ thỏa hiệp.

Hoffman dẫn Lâm Gia nhanh chóng rời khỏi phủ đệ của Grant, cho đến khi đi ra ngoài cửa chính, Lâm Gia mới giật mình nhớ tới mình chưa trả lại lễ phục đang mặc.

Cũng không thể mặc lễ phục về nhà được, cô khổ não quay đầu lại liếc mắt nhìn, cũng rất kỳ quái vì sao không ai đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui