Tận Thế Đàn Thú

Hơn nữa Pelle cũng đã mấy ngày không tới gặp cô. Lâm Gia nhớ rõ lần đầu gặp mặt, Pelle từng nói quân đội Liên Bang đã trấn áp được phản loạn, ra mục tiêu là tiêu diệt căn cứ Roddy Elias, triệu tập tất cả quân lực bao vây tiêu diệt các căn cứ của bọn cướp, Roddy Elias không thể không đẩy nhanh tiến hành thực nghiệm sinh hóa. Đây là lý do vì sao cô thường xuyên bị lấy máu.

Trong phòng không có tivi và máy tính, ngay cả quyển sách cũng không có. Có lẽ là lo lắng Lâm Gia bởi vì quá mức nhàm chán làm cho tâm trạng hậm hực sẽ ảnh hưởng đến tác dụng máu tinh lọc mà sau khi kiểm tra ba lô của cô xong thì đưa trả lại cho cô.

Tất cả vật có thể làm người khác bị thương trong ba lô đều bị cầm đi, còn lại trừ đồ dùng tùy thân của Lâm Gia và một quyển sách nói về lịch sử ra thì chỉ còn bản tập tranh và bút vẽ của cô. Pelle còn sai người đưa bàn vẽ tới cho cô, để cô có thể vẽ giải buồn.


Lâm Gia cầm lấy bút vẽ, mở tập tranh để trên bàn ra, tiếp tục vẽ bức tranh còn đang dở dang của cô. Rời khỏi bọn Corey Dick chỉ có hai tháng mà cô lại cảm thấy như đã qua mười mấy năm. Thân thể ngày càng suy yếu, cô hơi hoài nghi có lẽ mình không thể sống sót trở về gặp bọn họ, trong lòng một ngày so với một ngày càng vấn vương bọn họ.

Một lát sau, Lâm Gia nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, tưởng là thủ vệ đưa cơm trưa, cô đứng thẳng dậy tùy ý quay đầu.

Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, cô ném bút vẽ xuống đứng lên, kinh ngạc trừng lớn mắt: “Thượng tá...Mike?!”


Mike đứng ở cửa, một tay cầm mũ dính đầy tro bụi, súng tự động vác nghiêng trên vai bên phải. Hắn mặc trên người cũng không phải là quân phục màu đen của Liên Bang, mà là quân phục màu xám mang theo bụi đất và vết máu. Mồ hôi thấm ướt quần áo dán sát trên ngực dày rộng, một đầu tóc vàng hỗn độn cực kì chói mắt. Mike chớp chớp đôi mắt tham lam đánh giá Lâm Gia, ánh mắt hận không thể xuyên thấu qua quần áo của cô, ham muốn cảnh đẹp bên trong.

“Thật không thể tưởng được trong lòng anh cũng có quỷ.” Lâm Gia chán ghét ánh mắt của hắn, thuận tay cầm lấy bàn vẽ che ở trước ngực ngăn trở tầm mắt của hắn, giọng điệu mang theo trào phúng: “Anh ẩn núp ở Liên Bang rất nhiều năm rồi đúng không.”

Mike trừng mắt nhìn Lâm Gia, cực kì tức giận vì hành động tránh né hắn như rắn rết của cô. Hắn xé nát mặt nạ dịu dàng tao nhã lúc trước, lộ ra vẻ mặt hung ác tàn bạo, mạnh mẽ bắt lấy tay Lâm Gia kéo cô tới trước mặt mình: “Em rất chán ghét anh sao? Hửm?! Thật xin lỗi, nhưng cho dù bây giờ em có chán ghét anh đi nữa thì cũng không thể đẩy anh ra được.” Bảng vẽ rơi xuống đất bay đến chân hắn, Mike cúi đầu liếc nhìn bảng vẽ một cái, nhìn thấy trên mặt giấy là chân dung của bọn Corey và Lannok, lửa giận càng bùng lớn, nhấc chân giẫm nát bản vẽ, mắng: “Trong mắt em chỉ có đám hỗn tạp đó thôi sao?!”

Lâm Gia theo bản năng lui ra sau, trong lúc kinh hoảng cô đã quên mất phía sau là bàn trà thủy tinh chân thấp, cẳng chân đụng mạnh vào góc bàn trà, nhất thời đứng không vững mất đà ngã ra sau. Mike bước một bước dài xông đến đây giữ chặt lấy cô, thuận thế nửa ôm cô vào trong ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui