Lâm Gia cũng không hỏi nữa, đứng lên túm lấy chân dài của Dương Kiện nếm lên salon: "Không đến một giờ nữa các anh sẽ phải lên đường, anh tranh thủ ngủ đi một lát. Chờ em làm điểm tâm xong sẽ kêu anh dậy." Nói xong mang dép đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Dương Kiện gối lên tựa ghế salon vẫn còn lưu lại hơi ấm của Lâm Gia, híp mắt lại chăm chú nhìn cô đang bận rộn trong bếp, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Thần kinh luôn căng thẳng cũng được thả lỏng xuống chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu được, không bao lâu ngủ thiếp đi.
Không giống như lần ra đi trước đây của bọn Corey, Lâm Gia lúc này đã thông qua quá trình thẩm tra, được thủ phủ chính thức công nhận thân phận là một công dân tự do. Vì vậy dưới sự giúp đỡ của Clover, Lâm Gia đặc biệt được cho phép có thể đi vào quảng trường tiễn Dương Kiện và nhóm nửa thú.
Dương Kiện và nhóm nửa thú được sắp xếp vào đội thứ hai của quân đoàn cơ động K9 tinh nhuệ. Lần này toàn là những quân bài chủ chốt của Liên Bang, chẳng những có nhóm nửa thú là kỳ binh cường đại mà những binh lính không quân và đoàn thiết giáp cũng được tranh bị những vũ khí tinh nhuệ nhất, Dương Kiện là chỉ huy phó của quân đoàn.
Sắp chia tay vói Lâm Gia, nhóm nửa thú không mấy vui vẻ, bọn họ vây Lâm Gia vào giữa chần chừ chậm chạp lưu luyến không rời. Lâm Gia cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là trấn an từng người một. Bởi vì không biết chỉ huy tối cao của bọn họ có đồng ý cho cô ra tiền tuyến hay không cho nên anh không thể nói chuyện hôm qua nói với Clover cho Dick biết được, tránh để đến lúc đó chuyện không thành sẽ khiến cho bọn họ thất vọng.
Lâm Gia đang kéo Tatu chỉnh sửa trang phục cho anh, Timo đứng bên cạnh cô nhàn nhã dùng cái đuôi của mình chơi với hòn đá nhỏ bỗng đột nhiên đứng thẳng người phát ra tiếng gầm nhẹ.
Lâm Gia quay đầu lại nhìn theo ánh mắt anh bất giác khẽ cười, thì ra là Ruili đang chạy đến đây, khó trách Timo lại không thích.
Thấy Ruili giang hai cánh tay muốn ôm mình, Timo chợt quật đuôi vào mũi chân cô, xông lên nhe răng. Ruili rùng mình một cái dẩu cái miệng không tình nguyện mà dừng lại. Lâm Gia buồn cười, không khỏi nghĩ đến khi Timo tiến hóa đến giai đoạn hoàn toàn sẽ không còn cái đuôi mà dọa Ruili nữa.
Ruili thấy Timo không để ý đến mình, liền đi đến trước mặt Lâm Gia, nhíu mày lại khoe khoang: "Haiz tôi được sắp xếp làm quân hậu cần quân đoàn hai, có thể đi lên tiền tuyến cùng Timo, không ngờ chứ?
Lâm Gia không thể không thừa nhận đúng là mình vô cùng hâm mộ cô ấy, chỉ là nhịn bộ dạng tươi cười của Ruili, phảng phất như thế không phải cô ấy đi ra chiến trường mà là cùng bạn tốt đi dã ngoại ăn cơm thuận tiện theo đuôi người mình yêu vậy.
Lâm Gia bất giác có chút buồn cười, nhưng vẫn lễ phép nói: "Ừ, có chút. Ra chiến trường rất nguy hiểm, hy vọng cô có thể bình an, ngàn vạn lần phải chăm sóc mình cho tốt."
Lúc đầu Ruili cũng không phải có ý khiêu khích Lâm Gia, chỉ là hành động vừa rồi của Timo khiến cô rất lúng túng, xấu hổ quá nên mới đem bực tức đó vấy lên người Lâm Gia. Có vài người phụ nữ gây gổ với đàn ông nhưng lại không có cách nào tính sổ với họ nên mới có thói quen làm khó cho những người phụ nữ khác.
Ai ngờ Lâm Gia lại không tính toán với cô ngược lại còn chúc phúc cho cô, trong lòng Ruili liền có chút băn khoăn, lúng túng cười cười, lắp bắp nói: "Cô cũng bảo trọng, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về." Nói xong lại nhìn Timo một cái rồi mới xoay người tránh ra.
Đến lúc lên đường, nhóm nửa thú theo sát không dời nói lời từ biệt, rồi theo sự hướng dẫn của mấy người quân nhân trở về hàng.
Dương Kiện chờ nhóm nửa thú đi ra ngoài, lúc này mới đến trước mặt Lâm Gia, ôm cô vào trong ngực, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Chờ anh xử lý xong hết mọi chuyện, anh sẽ..." Dương Kiện không nói hết câu chẳng qua là cánh tay xiết chặt cúi đầu vô cùng nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Gia.
Lâm Gia không hiểu anh đang định nói gì đang muốn mở miệng hỏi rõ ràng Dương Kiện đã buông cô ra xoay người sãi bước rời đi.
Lâm Gia cũng không đuổi theo, yên lặng đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, chỉ cảm thấy chóp mũi chua chua ngực cũng cực kỳ buồn bực. Vì không muốn cho bọn Dương Kiện lo lắng, cô vẫn cố đè nén mình, không bày ra bộ dạng khổ sở trước mặt bọn họ, thẳng đến bây giờ mới có thể từ từ buông lỏng tâm tình mình, mặc cho nước mắt chảy đầy mặt.
"Cô quên nói lời tạm biệt với tôi rồi, quý cô Lâm Gia." Một bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Gia, dọa cô giật mình. Lâm Gia xoay người nhìn lại thì ra là Mike.
Mike mỉm cười nhìn Lâm Gia, khi nhìn thấy nước mắt trên mặt cô ánh mắt chợt lóe lên, trái tim không khỏi giật giật, nụ cười nhanh chóng vụt tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...