Tận Thế Dẫn Đường

Edit by Náppu

*

Cậu cũng cười: “Cảm ơn cô an ủi tôi.”

Phàn Nhạc Nhạc nói: “Ta cũng không phải chỉ đơn thuần an ủi, ta là ăn ngay nói thật nga.”

Lúc này Trương Hải Lương lại túm Đới Thước đi tới trước mặt bọn họ: “Nhạc Nhạc, cô giúp ta chăm sóc một chút tiểu tử thúi này, miễn cho nó chạy loạn gặp rắc rối.”

Phàn Nhạc Nhạc nói được.

Trương Hải Lương đi rồi, Phàn Nhạc Nhạc vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đới Thước: “Cháu a.”

Đới Thước ngoan ngoãn kêu một câu: “Dì Phàn.”

Dáng vẻ hiện tại này của tiểu hài tử, thật ra cùng với bộ dáng quật cường vừa rồi tương phản rất lớn, thoạt nhìn thật sự chỉ là một hài tử.

Phàn Nhạc Nhạc mười phần bất đắc dĩ, muốn quở trách nhưng cũng biết vô dụng: “Cháu nói cháu a, ta cũng không biết nên nói như thế nào, cháu thật sự là không biết nặng nhẹ, cháu cũng không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hung hiểm, dám tùy tiện trộm cùng đến đây, cháu làm như vậy chẳng những sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, còn khiến cho Trương thúc của cháu chọc vào phiền toái lớn, chờ trở về chúng ta khẳng định sẽ bị tổng cục trách phạt.”

Đới Thước cúi đầu: “Cháu chỉ cần không ảnh hưởng tới mọi người, mọi người sẽ không bị trách phạt đi?”

Phàn Nhạc Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu Thước, cháu quá ngây thơ rồi, cháu xuất hiện chính là chúng ta thất trách, mặc kệ cháu có thể chứng minh chính mình hay không, chúng ta đều sẽ bị trách phạt, nhưng đây cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là an toàn của cháu, cháu từ giờ trở đi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe chúng ta nói, không thể tự tiện làm chủ, càng không thể chạy loạn, đã biết chưa?”

Đới Thước gật gật đầu: “Cháu biết, cháu sẽ không xằng bậy.”

Phàn Nhạc Nhạc ôn nhu sờ sờ đầu Đới Thước: “Tiểu Thước, chờ đến lúc cháu mười tám tuổi, cháu liền có thể gia nhập chiến đội, đến lúc đó cháu có không muốn ra chiến trường cũng không được đâu, cháu hiện tại mới mười hai tuổi, vì cái gì phải nóng vội như vậy?”

Đới Thước nói: “Kia tận sáu năm, cháu chờ không được lâu như vậy.”

Phàn Nhạc Nhạc nói: “Vì sao? Chẳng lẽ cháu còn sợ sáu năm sau không còn quái vật cho cháu giết? Nếu quái vật thật sự có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, vậy thật sự là chuyện tốt.”


Đới Thước lắc lắc đầu: “Dì Phàn, khóa huấn luyện thành tích của cháu toàn bộ đều là A+, lão sư cũng nói thực lực của cháu đã rất ưu tú, cháu có thể trở thành lính gác cấp A, chỉ là tuổi tác hạn chế, cháu chỉ muốn nhanh trưởng thành lên, cháu muốn vì cha mẹ ta báo thù, cháu cũng muốn vì nhân loại cống hiến.”

Phàn Nhạc Nhạc thở dài: “Dì Phàn biết cháu là hài tử có khát vọng, nhưng khóa huấn luyện cùng hiện thực khác nhau rất lớn, cháu còn nhỏ, còn quá xúc động, được rồi, lần này cho cháu kiến thức một chút cái gì là chiến trường chân chính.”

Đới Thước nói: “Cháu sẽ không làm mọi người thất vọng!”

Từ trong miệng Phàn Nhạc Nhạc, Cù Tầm Dương đã biết cha mẹ Đới Thước cũng là lính gác cùng dẫn đường, nhưng năm năm trước trong một lần nhiệm vụ tất cả đều hy sinh.

Trương Hải Lương không phải thúc thúc ruột của Đới Thước, mà là huynh đệ kết bái của cha cậu nhóc, Đới Thước không còn bất luận thân nhân nào, cho nên hắn đem Đới Thước nhận nuôi, tuy rằng bên ngoài tuyên bố là cháu trai, nhưng kỳ thật so với nuôi nhi tử cũng không sai biệt lắm

Bởi vì cha mẹ bị quái vật giết chết, cho nên Đới Thước đối với quái vật biến dị giá trị thù hận phi thường cao, chính cậu nhóc cũng là lính gác trời sinh, hơn nữa từ nhỏ đã được cha hun đúc, vẫn luôn có tư tưởng vì nhân loại cống hiến, cho nên cậu nhóc phi thường khắc khổ huấn luyện siêu năng lực của chính mình, hơn nữa vẫn luôn muốn tham gia nhiệm vụ đi treo cổ quái vật, chỉ là cậu nhóc còn quá nhỏ, mỗi lần xin đều bị tổng cục bác bỏ, tuy rằng bất mãn nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá khác người, ai cũng chưa từng nghĩ đến cậu nhóc lần này sẽ to gan như vậy, giấu trời qua biển trộm trốn trong xe của Trương Hải Lương.

Cù Tầm Dương nghe xong thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Cậu khiếp sợ với hài tử mới mười hai tuổi đã có khát vọng vĩ đại như vậy, can đảm hơn người, mà cậu thì sao? Cậu so với tiểu hài tử này lớn hơn bảy tuổi, lại hoàn hoàn toàn toàn là người nhu nhược.

Mẹ cậu cũng chết ở trong miệng quái vật, cậu thậm chí còn không muốn nhớ lại hình ảnh ngày đó, mẹ vì cứu cậu mà chết, nhưng cậu thì sao? Cậu trốn tránh, không muốn đối mặt, chưa bao giờ vì mẹ sinh ra cảm giác báo thù, chưa từng có ý niệm giết chết quái vật, cậu chỉ có sợ hãi, chỉ có lùi bước, tham sống sợ chết.

Cậu cảm thấy không chỗ dung thân, đến một tiểu hài tử mười hai tuổi cũng không bằng...

“Đang nói chuyện gì? Nhìn các ngươi chơi rất vui vẻ.”

Rõ ràng là mặt mang mỉm cười dò hỏi, ngữ khí Liên Hạc cũng coi như nhu hòa, nhưng chính là khiến cho Cù Tầm Dương cảm thấy một loại áp bách cần phải trả lời lập tức, có lẽ là cậu suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn làm cậu theo bản năng trở nên khẩn trương.

Phàn Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương một cái, chủ động mở miệng nói: “Chúng ta cũng không chơi cái gì, Tầm Dương tò mò chuyện của tiểu bằng hữu này, ta liền cùng cậu ấy tùy tiện hàn huyên một chút.”

“Nga, ra là như vậy.” Tầm mắt của Liên Hạc dời về phía Đới Thước đang tránh ở phía sau Phàn Nhạc Nhạc: “Tiểu hài tử này quả thực rất có can đảm, chính là làm việc có chút xúc động.”

Phàn Nhạc Nhạc nói: “Tiểu Thước chính là kinh nghiệm quá ít, bất quá Liên Hạc đội trưởng ngươi yên tâm, chúng ta sẽ trông chừng nó.”


Liên Hạc gật đầu, sau đó nhìn về phía Cù Tầm Dương: “Đói bụng chưa? Cơm chiều đã xong, đi ăn đi.”

Cù Tầm Dương nhanh chóng gật đầu: “Nga nga, được.”

Phàn Nhạc Nhạc cười nói: “Liên Hạc đội trưởng vẫn là rất quan tâm dẫn đường của mình.”

Liên Hạc cũng mỉm cười trả lời: “Dẫn đường mới của chúng ta cái gì cũng đều không hiểu, còn rất nhát gan.”

Phàn Nhạc Nhạc nói: “Vậy Liên Hạc đội trưởng phải chỉ dạy cho cậu ấy nhiều vào, Tầm Dương cái gì cũng không biết, cho nên vẫn luôn lo lắng sợ hãi trong mấy tình huống này.”

Liên Hạc nhìn về phía Phàn Nhạc Nhạc, ngữ khí trầm thấp: “Ngươi thật ra rất có tâm, ta đã biết, đều trước đi ăn cơm đi.”

Bọn họ đã nổi lên lửa trại, trên lửa trại đặt một cái giá sắt, phía trên đang hâm nóng hộp cơm.

Mỗi một đội tổ viên đều là cùng từng người trong tổ ngồi cùng nhau, bên cạnh Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên đều có chỗ trống, nhưng cậu do dự một chút, muốn đến bên cạnh chỗ Sở Tri Nam ngồi, vị trí này trông có vẻ ôn hòa hơn chỗ Dữ Kiệt bên kia rất nhiều.

Chỉ là bởi vì cậu cảm thấy trong số bốn người này, chỉ có Sở Tri Nam tuy rằng thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng mà chưa từng khi dễ cậu, cho nên cậu trước mắt đối với Sở Tri Nam có chút hảo cảm.

Nhưng mà ngay lúc cậu ngồi xuống, thân thể không cẩn thận đụng trúng bả vai Sở Tri Nam, Sở Tri Nam tựa như bị thứ đồ dơ bẩn gì đụng phải trực tiếp đứng lên, biểu tình chán ghét, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Đừng đụng vào ta!” Nói xong liền đi đến khu đất trống phía sau ngồi xuống.

Cậu sững sờ tại chỗ, nhất thời có chút không biết làm sao.

Dịch Dữ Kiệt cười vang, tiếng cười này tràn ngập ý vị trào phúng.

Những người khác ngồi xung quanh chỗ này cũng đều ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu nháy mắt quẫn bách vạn phần, xấu hổ đỏ thấu mặt.

Hơn nữa lửa trại chiếu vào trên mặt cũng là màu đỏ, trừ bỏ ánh lửa, bốn phía một mảnh hắc ám, cậu chỉ có thể an ủi chính mình dưới tầm nhìn kém như vậy bọn họ sẽ không phát hiện cậu quẫn bách.

Nhưng cậu không biết thị lực của lính gác đều phi thường tốt, đặc biệt giống như bốn người ‘Nộ Hải’ kia, bọn họ còn có thể nhìn trong bóng đêm, cho nên cậu đỏ thấu mặt không chỗ nào có thể ẩn nấp.


Liên Hạc đưa cho cậu một hộp cơm, để cậu ngồi xuống ăn.

Cậu lung tung gật gật đầu, nhanh chóng ngồi xuống mở ra hộp cơm rồi vùi đầu ăn.

Loại cơm hộp này là chuyên môn vì nhóm lính gác đi làm nhiệm vụ thiết kế, bên trong có cơm có đồ ăn, còn có bao nhiêu loại khẩu vị tổng hợp, hạn sử dụng dài, chỉ cần hâm nóng liền có thể ăn.

Đây là lần đầu tiên cậu ăn loại cơm hộp này, còn tốt là cơm này hương vị rất không tồi, mới làm tâm tình khó chịu của cậu có một tia giảm bớt.

Cơm nước xong, Liên Hạc nói Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên còn có mấy người trong số bốn đội lính gác khác, cùng đi chung quanh tuần tra một chút.

Bên cạnh nơi bọn họ hạ trại có một dòng suối nhỏ, ngoài ý muốn chính là dòng suối nhỏ này nước trong đến thấy đáy, thoạt nhìn phi thường sạch sẽ.

Lúc trước những người kia dựng lều trại, bên cạnh dòng suối nhỏ cũng dựng một cái lều trại nhỏ hình chữ nhật, đại khái chính là dùng để tắm rửa, bởi vì trong đội ngũ của bọn họ còn có hai nữ nhân.

Một nữ sinh khác cũng là dẫn đường tên là Chu Giai, cấp C, hai mươi lăm tuổi, tính cách tương đối thẹn thùng, bất quá này cũng đều là Phàn Nhạc Nhạc nói cho cậu.

Đoàn người bọn họ, trừ bỏ đội của cậu, bốn đội lính gác tất cả đều là cấp A, nhưng dẫn đường là hai B hai C, hai nam, hai nữ.

Nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, cho nên mọi người đều để Phàn Nhạc Nhạc cùng Chu Giai đi tắm trước.

Lúc Phàn Nhạc Nhạc cầm đồ dùng tắm rửa đi ngang qua cậu, cố ý dừng lại bước chân đi đến bên người cậu thấp giọng nói: “Tầm Dương, cậu đừng quá để ý câu nói kia, ta nghe nói Sở Tri Nam cho tới nay đều không thích người khác chạm vào hắn, hắn hẳn là cũng không phải nhằm vào cậu.”

Cậu thật sự rất cảm kích Phàn Nhạc Nhạc, bởi vì chỉ có cô mới tới an ủi cậu, “Cảm ơn cô, Phàn tỷ, cô đừng lo lắng, tôi không để ý.”

“Vậy là tốt rồi.” Phàn Nhạc Nhạc nói xong liền cùng Chu Giai rời đi, Chu Giai trước khi đi hướng cậu lễ phép mỉm cười một chút, cũng coi như là chào hỏi.

Chờ hai nữ sĩ tắm xong, những người khác mới lục tục đi qua tắm rửa, bởi vì Phàn Nhạc Nhạc cùng Chu Giai đều vào lều trại, cho nên bọn họ đơn giản liền buông thả, trực tiếp cởi sạch tiến đến cạnh dòng suối tắm rửa.

Cù Tầm Dương thấy không rõ suối nước sâu cạn bao nhiêu, cậu sẽ không tùy tiện xuống nước, huống chi cậu căn bản không biết bơi, cho nên cậu lựa chọn đi vào lều trại tắm.

Lúc đem nước xối lên trên người, cậu vẫn là nổi lên một tầng da gà, còn tốt hiện tại là mùa hè, bằng không dùng nước lạnh như vậy tắm rửa, cậu sẽ không chịu được.

Tùy tiện tắm một chút là được rồi..


Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng kỳ thật cậu đặc biệt thích sạch sẽ, cho nên mặc dù chỉ tùy tiện tắm, cậu cũng muốn đem hạ thân rửa sạch.

Cái lều trại nhỏ này đối diện với suối nước, một mặt hoàn toàn rộng mở, để thuận tiện mang nước, bởi vì không có sữa tắm, cho nên cậu chính là ngồi xổm nghiêm túc xoa rửa kê kê, đột nhiên phía sau có người vén rèm đi đến, làm cậu hoảng sợ.

Cậu vừa quay đầu lại, thấy người tiến vào là Liên Hạc.

Dáng người Liên Hạc quá mức cao lớn, vừa tiến vào, đã khiến cho cậu có cảm giác cái lều trại nhỏ nguyên bản vốn rộng mở lập tức trở nên chen chúc rất nhiều.

Tư thế hiện tại của cậu có chút xấu hổ, đùi tách ra, vật giữa hai chân đang trong trạng thái nửa cứng nửa mềm, tuy rằng đều là nam nhân, nhưng cậu vẫn là nhanh chóng khép lại đùi, mười phần không được tự nhiên đứng lên.

Liên Hạc hơi hơi nhíu mi: “Cậu ở đây tự an ủi?”

Mặt Cù Tầm Dương nháy mắt trướng đến đỏ bừng: “Tôi tắm rửa!”

Nơi đó của nam nhân lúc bị ngón tay kích thích đến sung huyết cũng bình thường, đều là nam nhân Liên Hạc sao có thể không biết, cậu cảm thấy Liên Hạc là cố ý.

Liên Hạc cười tươi hạ cằm: “Nga ~ cùng nhau tắm đi, tiết kiệm thời gian.”

Cậu có thể nói không được sao? Mà nói cũng vô dụng, cậu chỉ có thể nhường ra một chỗ bên cạnh.

Liên Hạc hai tay giao nhau nắm vạt áo kéo lên một cái, sau đó cởi quần, chân tùy tiện đá sang một bên, thân thể tràn ngập cơ bắp rắn chắc liền hiện ra trước mặt cậu, cùng thân thể khô quắt của cậu hình thành đối lập rõ ràng, vô luận là cơ ngực hay là cơ bụng, cậu đều không có...

Lúc Liên Hạc cởi ra quần lót, cậu nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhưng cho dù như vậy vẫn là thấy được.

Vật kia ngủ say nặng trĩu giữa hai chân, còn chưa có cương cứng đã lớn như vậy?

Mấy lính gác cấp S này, đều không phải người bình thường.

Cậu cũng không còn tâm trạng tiếp tục tắm, dùng nước tùy tiện xối lên thân thể rồi vội vàng lau khô bắt đầu mặc quần áo.

Cậu vừa muốn đi ra ngoài, Liên Hạc đột nhiên gọi lại: “Cậu đến lều trại chờ ta.”

Cậu dừng lại bước chân, theo bản năng hỏi: “Làm gì?”

Liên Hạc cong cong khóe miệng: “Cậu là dẫn đường của chúng ta, chiến đấu sắp tới, đương nhiên là nhờ cậu giúp ta khai thông tinh thần lực.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận