Ediy by Náppu
*
Liên Hạc nói ở đại sảnh chờ cậu, cho nên Cù Tầm Dương cùng Chu Giai nói chuyện xong liền cùng nhau đi đến đại sảnh.
Kết quả còn chưa đến đã phát hiện đại sảnh bên kia vây quanh rất nhiều người, còn truyền đến tiếng hò hét trợ uy, nghe rất náo nhiệt.
Chỉ là đại sảnh làm việc của tổng cục, không nên xuất hiện tình huống như vậy đi?
Cù Tầm Dương cùng Chu Giai hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt nghi hoặc.
Chu Giai tiến lên vỗ vỗ một người đang vây xem, hỏi hắn bên trong phát sinh chuyện gì.
Người nọ trả lời: “Là Trình Vĩ cùng Liên Hạc đánh nhau.”
Chu Giai có chút kinh ngạc: “Trình Vĩ vì sao lại cùng Liên Hạc đánh nhau?”
Người nọ một bộ biểu tình còn phải hỏi sao, nói: “Khẳng định là bởi vì Thẩm Sơ Trạch, Thẩm Sơ Trạch không phải được an bài làm dẫn đường cho đội của Trình Vĩ sao, mấy người Liên Hạc lại liên thông trực tiếp đem người mang về, còn không phải không xem đội của Trình Vĩ không ra gì sao, Trình Vĩ nuốt không trôi được khẩu khí này liền tìm Liên Hạc đánh nhau, bất qua cấp B khiêu chiến cấp S vẫn là quá không biết lượng sức, ngay từ đầu đã không còn đường sống để đánh trả, hiện tại đang bị Liên Hạc ấn trên mặt đất đánh liên hồi.”
Cù Tầm Dương cùng Chu Giai gian nan chen qua đám người đang vây xem đi đến phía trước, nguyên lai nam nhân kia không có khoa trương, Trình Vĩ kia thật sự bị Liên Hạc ấn trên mặt đất đánh.
Tuy rằng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hơn nữa bị Liên Hạc áp chế gắt gao đến sức đánh trả cũng không có, nhưng Trình Vĩ vẫn đầy mặt không phục kêu gào.
Cậu không quen biết Trình Vĩ, tuy rằng ở đây cơ hồ đều vì Liên Hạc hoan hô trầm trồ khen ngợi, những người khác đối với Trình Vĩ không biết lượng sức cũng đều ôm thái độ chế giễu, cũng không biết vì sao, nhìn nam nhân mặt đầy máu kia, cậu cư nhiên có chút bội phục.
Chu Giai nói bên trong khu an toàn không cho phép lính gác sử dụng siêu năng lực, cho nên Liên Hạc cùng Trình Vĩ mới có thể vật lộn, nếu bọn họ dùng siêu năng lực chém giết, cục quản lý có khả năng sẽ bị phá hủy, Trình Vĩ không chừng còn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Không biết Liên Hạc có phải thấy cậu cho nên mới ngừng tay hay không, buông Trình Vĩ ra đứng lên.
Dù sao bọn họ đích xác nhìn nhau liếc mắt một cái.
Trình Vĩ quỳ rạp trên mặt đất không còn sức cử động.
Liên Hạc tiếp nhận khăn từ người bên cạnh đưa qua chà lau vết máu trên ngón tay.
Trình Vĩ đang quỳ rạp trên mặt đất đến thở dốc cũng phải cố sức, nhưng vẫn cường ngạnh chống thân thể nói: “Ỷ vào bản thân là cấp S, ỷ vào có phụ thân làm quan lớn liền muốn làm gì thì làm, Liên Hạc, tao không tin mày có thể đắc ý cả đời, mấy gia hỏa tụi mày tự thanh cao tự cho là đúng, sớm hay muộn cũng sẽ gặp quả báo, tao chờ xem một ngày chúng mày cầu mà không được!!”
Liên Hạc nhìn như tùy ý ném đi khăn tay, nhưng cái khăn tay dính máu kia lại chuẩn xác ném lên mặt Trình Vĩ, hắn một ánh mắt cũng không cấp cho Trình Vĩ, đi đến bên cạnh Cù Tầm Dương nói: “Đi thôi.”
Tất cả mọi người tự giác sôi nổi tản ra hai bên thành một con đường, lúc cậu đi theo Liên Hạc, nhịn không được quay đầu lại nhìn Trình Vĩ, sau đó phát hiện Trình Vĩ cư nhiên cũng gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt kia tràn ngập phẫn nộ làm cậu kinh hãi.
Liên Hạc duỗi tay đem đầu cậu lái trở về, “Không cần để ý, hắn chỉ là ghen ghét thôi.”
Cậu nhẹ giọng ừ một tiếng, đi theo Liên Hạc rời khỏi tổng cục.
Ngày đó không có một ai đem Trình Vĩ để ở trong lòng, Liên Hạc là không để bụng, Cù Tầm Dương là cảm thấy chuyện không liên quan đến cậu.
Lúc này Liên Hạc chưa từng nghĩ tới tương lai thật sự bị Trình Vĩ đoán trúng, hắn cư nhiên thật sự sẽ có một ngày cầu mà không được, đau thấu tâm can.
Liên Hạc không lái xe, cho nên bọn họ gọi xe trở về.
Lúc cửa lớn tòa nhà vừa mở ra được một nửa, Cù Tầm Dương liền thấy một con hổ trắng to lớn phi thẳng tới chỗ cậu, cậu sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước.
Chỉ thấy hổ trắng kia vững vàng dừng ở vị trí trước người cậu một bước, sau đó đi một vòng xung quanh cậu, lỗ tai lông xù xù cử động, cái mũi ngửi tới ngửi lui trên người cậu.
Cậu không biết hổ trắng bự sao lại làm ra loại hành động này, nhưng thân thể cậu chỉ dám cứng nhắc đứng một chỗ, động cũng không dám động.
Tuy rằng cậu biết đây là tinh thần thể của Hứa Uyên, nhưng hổ trắng này nhìn qua không khác gì một con hổ hoang dã kiện thạc, nếu hổ trắng có thể thu nhỏ lại thành một con mèo nhỏ, cậu còn có thể cảm thấy đáng yêu, nhưng hiện tại... Một con dã thú lớn như vậy vây quanh cậu hết ngửi rồi liếm, cậu sao có thể không sợ a.
Hổ trắng bự này không phải xem cậu thành thức ăn nên hiện tại mới nếm thử hương vị đi?
Lúc này Liên Hạc nhấc chân đem hổ trắng từ trên người cậu đá văng, hổ trắng kia phát ra âm thanh hừ hừ bất mãn, sau đó lại đi tới chỗ Cù Tầm Dương.
Cù Tầm Dương theo bản năng lui về phía sau một bước.
Đúng lúc này, một cỗ ánh sáng màu tím quấn lấy toàn thân hổ trắng, hổ trắng phát ra một tiếng hổ gầm rồi đột nhiên như là bị ánh sáng đó hút đi biến mất ngay tại chỗ.
Hứa Uyên từ bên trong đi ra, cười tủm tỉm nói: “Tôi nói nó đột nhiên chạy đi đâu, nguyên lai là tới đón các cậu.”
Liên Hạc nói: “Cậu đem tinh thần thể thả ra làm gì?”
Hứa Uyên nhún nhún vai: “Nó gần đây đặc biệt xao động, làm tôi phiền muốn chết, tôi liền thả nó ra để nó thả lỏng một chút.”
Cù Tầm Dương không có tinh thần thể, cũng không thể cảm nhận được cảm thụ của bọn họ, cậu đối với những đề tài này cũng không có hứng thú, vừa định đi vào lại nghe thấy Liên Hạc không mặn không nhạt nói: “Lão hổ kia của cậu thoạt nhìn rất thích cậu ta, vừa nãy nó vây quanh cậu ta nửa ngày, không chừng xao động cũng là vì muốn được thấy cậu ta đi.”
Hứa Uyên vuốt cằm đánh giá Cù Tầm Dương rồi chậm rãi nói: “Phải không? Tôi thật đúng là không phát hiện.”
Cù Tầm Dương chưa bao giờ cảm thấy bản thân có thể chất hấp dẫn động vật, càng miễn bàn là một lão hổ to bự, cho nên cười gượng lắc đầu nói: “Nói giỡn đi, tôi không cảm thấy hổ trắng kia thích tôi a...”
Liên Hạc nâng lên hàng mi dài nhìn về phía cậu, lộ ra một mạt cười nhạt, “Tinh thần thể trừ bỏ chủ nhân không có khả năng chủ động thân cận với người ngoài, trừ phi chủ nhân để nó tiếp cận, nếu không tuyệt đối sẽ không chủ động tới gần cậu”
Cù Tầm Dương: “...”
Còn có cách nói như vậy?
Cho nên... Hổ trắng bự kia làm ra những hành động đó thật là bởi vì thích cậu?
Chính là lại nói cậu cùng hổ trắng bự kia tổng cộng cũng chỉ mới gặp qua ba lần, cũng không có tiếp xúc gì quá nhiều, chẳng lẽ cậu thật sự có thể chất hấp dẫn động vật?
Nhưng nghĩ kĩ lại hổ trắng kia hẳn là cũng không thể xem là động vật đi? Chỉ là một tinh thần thể, cho nên có thể hay không bởi vì cậu cùng Hứa Uyên có độ xứng đôi tinh thần cao?
Vì để nghiệm chứng cái khả năng này, cậu theo bản năng bật thốt lên hỏi: “Vậy tinh thần thể của anh thích Thẩm Sơ Trạch không?”
Hứa Uyên lại cười tủm tỉm nhìn cậu, “Hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ Cừu con cậu ghen tị?”
Cậu chỉ là đơn thuần tò mò tinh thần thể của Hứa Uyên vì sao thích cậu mà thôi, nhưng lời Hứa Uyên thình lình nói ra làm cậu sửng sốt, “Không có, tôi sao có thể!”
Khóe môi Hứa Uyên treo lên tươi cười ý vị không rõ, ánh mắt nhìn cậu cũng giống như tràn ngập thâm ý.
Cậu có chút không được tự nhiên tránh đi tầm mắt kia, sau đó đột nhiên phản ứng lại, “Cái gì Cừu con? Tôi tên Cù Tầm Dương!”
Lúc này Hứa Uyên trực tiếp ‘phốc’ một cái cười ra tiếng: “Cù Tầm Dương, Cừu con, không phải rất thuận miệng sao?”
Liên Hạc cũng cười, “Rất thuận miệng.”
Chỉ có cậu bất mãn nói: “Sao lại vô duyên vô cớ đặt biệt danh cho người khác a?”
Tuy rằng không phải cái gì khó nghe, nhưng lúc nghe bọn họ gọi vẫn là rất kỳ quái.
Hứa Uyên cười nói: “Cậu không cảm thấy biệt danh tôi lấy rất phù hợp với khí chất của cậu hay sao, mỗi lần có tình huống gì xảy ra cậu đều sợ tới mức run bần bật, rúc thành một đoàn giống một con cừu đợi làm thịt.”
Cù Tầm Dương: “...”
“Các anh đã về rồi?” Thẩm Sơ Trạch từ bên trong đi ra, lại dính đến bên người Liên Hạc ôm cánh tay hắn, “Em hiện tại muốn đi mua đồ ăn, các anh trưa nay muốn ăn cái gì? Em mua về làm cho mọi người.”
Liên Hạc nói: “Đều có thể.”
Hứa Uyên tiếp lời: “Tôi tùy ý.”
Thẩm Sơ Trạch nhìn về phía Cù Tầm Dương, “Tầm Dương cậu thì sao?”
Cù Tầm Dương còn chưa trả lời, Dịch Dữ Kiệt không biết khi nào vụt ra nói: “Không cần phải hỏi cậu ta, cậu đã quên cậu ta là heo sao, cái gì cũng có thể ăn.”
Anh mới là heo.
Bất quá cậu cũng chỉ có thể chửi thầm trong lòng.
Thẩm Sơ Trạch cười nói: “Tầm Dương, cậu có muốn đi cùng tôi không??”
Cậu không hề nghĩ ngợi cũng đã lắc đầu, trước không nói cậu đối với mua đồ ăn nấu cơm không hề hứng thú, chỉ là để cậu nấu cơm cho bốn gia hỏa kia cậu liền không cam lòng.
Hơn nữa cậu trừ bỏ ném những đồ ăn nhanh như mì gói hay sủi cảo đông lạnh linh tinh vào trong nước để nấu, cậu đối với nấu cơm dốt đặc cán mai.
“Vậy được rồi.” Thẩm Sơ Trạch có chút mất mát gật gật đầu, lúc hắn vừa buông cánh tay Liên Hạc ra chuẩn bị đi, di động của Liên Hạc vang lên.
Liên Hạc quét mắt nhìn màn hình, ngón tay ấn chọn nghe máy.
Trong nháy mắt Liên Hạc liền đem điện thoại kéo ra xa một chút, sau đó loa nghe lập tức truyền ra tiếng gầm lên giận dữ: “Tiểu tử thúi, con lập tức lăn đến trước mặt ta cho ta!”
Cù Tầm Dương đứng cách Liên Hạc có một chút cho nên đều nghe được rõ ràng, có thể thấy thanh âm đối phương rống có bao nhiêu lớn.
Liên Hạc không đem điện thoại kéo về gần tai, cứ cầm như vậy đáp lại một câu: “Ba, chuyện gì?”
“Ai mẹ nó cho con cái quyền đem Thẩm Sơ Trạch mang về? Con hôm nay còn đánh Trình Vĩ nhập viện, con thật là không đem lão tử để vào mắt, quả thực vô pháp vô thiên, hiện tại lập tức lăn tới chỗ lão tử!!” Nam nhân trung niên ở đầu kia di động hẳn là cực kỳ tức giận, mỗi một câu đều là rống ra.
Bởi vì đối phương trung khí mười phần, cho nên mỗi một câu đều rõ ràng truyền vào tai bọn họ.
Cù Tầm Dương chỉ nghe thanh âm đối phương đã cảm thấy đối phương phi thường hung hãn, nhưng Liên Hạc thần sắc không thay đổi, cảm xúc bình đạm đáp một câu đã biết, sau đó liền cúp điện thoại.
Nếu đổi lại là cậu, tuyệt đối sẽ bị rống đến sửng sốt.
Thẩm Sơ Trạch lộ ra thần sắc hoảng loạn lo lắng, “A Hạc, anh vì em mà đánh Trình Vĩ sao? Bộ dáng của chú nghe có vẻ rất tức giận, chú có phải muốn trách phạt anh hay không? Đều do em, đều là nguyên nhân tại em, em cùng anh đi gặp chú, nhận sai với chú.”
Liên Hạc bắt lấy tay Thẩm Sơ Trạch đem cánh tay mình kéo về, nhàn nhạt đáp một câu: “Không cần, không liên quan tới cậu, là Trình Vĩ động thủ trước.”
Thẩm Sơ Trạch vẫn là vẻ mặt áy náy, “Còn không phải bởi vì em Trình Vĩ mới có thể tìm anh gây phiền toái.”
“Không có việc gì, toii sẽ giải quyết.” Liên Hạc nói xong muốn đi, Thẩm Sơ Trạch lại kéo lại hắn, “A Hạc, em, em hẳn là sẽ không lại bị điều đi phải không?”
Liên Hạc không trả lời Thẩm Sơ Trạch liền đi mất, dẫn tới Thẩm Sơ Trạch không có tâm tình đi mua đồ ăn nấu cơm.
Thẩm Sơ Trạch không nấu cơm, ba gia hỏa kia cũng không có khả năng đi nấu cơm, cuối cùng trọng trách này liền rơi xuống trên đầu Cù Tầm Dương.
Đương nhiên, cậu không phải tự nguyện, cậu là bị ép buộc
Cậu ở trong tủ lạnh tìm kiếm một chút thực phẩm đông lạnh, cuối cùng lựa chọn nấu mì gói.
Không phải tủ lạnh không có gì để nấu, cậu chính là cố ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...