Vương Thành Nhân trên miệng nở nụ cười, nhưng vẫn chậm rãi đi vào, không kích động. Trước mặt hắn lúc này chính là tiểu hồ điệp, nó không nhúc nhích, dường như còn say trong giấc ngủ.
Vương Thành Nhân đưa tay bắt lấy tiểu hồ điệp, không lo sợ gì. Đạo chủng vốn là đại đạo kết tinh, không phải yêu thú, cũng không phải sinh mệnh thông thường, sẽ không có gì quá nguy hiểm.
Thương Hà bên ngoài cũng hơi gấp rút nhưng thấy Sở Hàn không có động tĩnh nên không dám hành động.
Mọi chuyện không ngoài dự đoán của Sở Hàn, Vương Thành Nhân bắt không trúng tiểu hồ điệp.
"Sao lại như vậy?" Vương Thành Nhân nhíu mày, sau đó thử lại lần nữa.
Kết quả không hề thay đổi, hắn giống như bắt lấy không khí, tiểu hồ điệp tựa như huyễn ảnh, hoàn toàn không bắt được.
"Chẳng lẽ là huyễn ảnh? Cũng chỉ có thể là dạng này đi"
Vương Thành Nhân đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra chân thân của đạo chủng, nhưng hoàn toàn không phát hiện được gì. Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, liều mạng chạy tới chỗ này, đạo chủng ở trước mặt còn không bắt tới.
Sở Hàn không cần lên tranh đoạt là có lý do, Huyễn Đạo đạo chủng đúng là không khó lấy, nhưng cấp 6 Huyễn Đạo đạo chủng trở lên thì là chuyện khác. Từ cấp 6 trở lên, đạo chủng được gọi là tiên chủng, bản thân chúng nó đã nãy sinh linh trí, sẽ không dễ dàng để mình bị bắt đi.
Trong lúc đám người còn đang suy nghĩ cách giải quyết, Sở Hàn ba người hiện thân.
"Ngươi còn không lấy được nó" Sở Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
“Ai” Đám người Vương gia giật nảy mình, có thể đứng bên cạnh quan sát, vô thanh vô tức mà họ còn không hề biết, không làm họ hoảng sợ sao được.
“Các ngươi là ai?” Vương Mộ Uyên sắc mặt âm trầm, mặc dù không biết Sở Hàn là ai nhưng có khả năng đứng quan sát một bên mà bản thân lại không hề hay biết thì đó là sự tình đáng sợ cỡ nào.
Sở Hàn không nói một lời, tiến tới tiểu hồ điệp. Đám người Vương gia cũng biết là Sở Hàn muốn đoạt đạo chủng, không nói hai lời lập tức ra tay.
Vương Thành Nhân cũng không nói nhiều, lập tức một quyền bổ về Sở Hàn. Dù hắn không dùng được linh lực nhưng võ đạo của hắn còn không kém.
Tuy nhiên so với luyện thể tầng ba như Sở Hàn, võ đạo có cao siêu cách mấy cũng vô dụng. Nắm đắm hắn bị Sở Hàn một tay đỡ lấy. Vương Thành Nhân hơi bất ngờ nhưng rất nhanh chóng lui một bước, nghiêng người một cước vào đầu Sở Hàn. Nhưng lại một lần nữa, chân hắn bị Sở Hàn nắm lấy. Lần này hắn không còn cơ hội lui, chân hắn bị Sở Hàn giữ chặt.
"Quá phiền phức" Nói xong, Sở Hàn dụng lực, "Rắc" tiếng xương vỡ vang lên, tùy tiện ném hắn qua một bên.
Vương Thành Nhân một bên đau đớn, ngã người trên mặt cỏ. Cũng may hắn còn đủ tỉnh táo, không vận dụng linh lực để ổn định thương thế.
"Là ai phái ngươi tới, người đó ra giá bao nhiêu ta trả gấp đôi" Vương Thành Nhân nhịn đau nói.
Sở Hàn không quan tâm, đưa tay về phía tiểu hồ điệp.
"Ta ra giá gấp mười lần" Vương Thành Nhân gấp gáp nói.
Hắn không lo Sở Hàn lấy được đạo chủng, tới hắn còn thúc thủ vô sách thì Sở Hàn làm được gì. Nhưng Sở Hàn không lấy được lại đem đạo chủng phá hủy, đây không phải điều hắn muốn nhìn thấy.
Nhưng ngày sau đó một màn để hắn hai mắt trợn tròn, tiểu hồ điệp vậy mà đậu lên ngón tay Sở Hàn, đôi cánh vỗ vỗ, còn cọ đầu vào ngón tay hắn, dường như rất yêu thích.
"Sao có thể?" Vương Thành Nhân không tin được vào mắt mình, đạo chủng rõ ràng hắn còn không chạm được, nhưng đối với Sở Hàn dường như rất yêu thích.
Sở Hàn không nói gì, chỉ nhìn tiểu hồ điệp trên tay, trên miệng nở nụ cười. Có lẽ Vương Thành Nhân còn không biết giá trị của nó, nhưng Sở Hàn rõ ràng, đây là tiên chủng, không phải thứ mà phàm nhân như Vương Thành Nhân có thể dễ dàng có được. Huyễn đạo chân lý, không phải là lấy hư ảo để lừa gạt giác quan con người mà là lấy sức mạnh của niềm tin làm cơ sở.
Huyễn Đạo đạo chủng có chỗ đặc biệt của nó, bản thân nó vốn là hư ảo, không phải thực thể, muốn chạm cũng không được. Chỉ có khi ngươi tin vào nó, tin nó tồn tại, nó mới chấp nhận ngươi.
Cũng bởi vì nơi đây có Huyễn Đạo tiên chủng, mới khiến có huyễn thú có khả năng đột phá cấp 4.
Vương Thành Nhân lúc này cũng hiểu, Sở Hàn so với hắn mạnh hơn rất nhiều, càng không phải do ai phái tới.
Tiên chủng sau đó tan biến, đạo văn trên cánh nó như từng sợi chỉ, bao lấy ngón tay Sở Hàn, giống như một chiếc nhẫn.
Sở Hàn lấy được tiên chủng, lập tức đi ra ngoài. Đám người Vương gia cũng đã bị Thương Hà bên ngoài xử lí, trói lại ở một góc. Mặc dù chỉ có hai người, cũng không hơn nhau về cấp bậc, nhưng đã khai linh mạch với chưa khai linh mạch vẫn là một voi một kiến. Hơn nữa Thương Hà ngay từ đầu có Sở Hàn chỉ điểm, không phải đám người mới sờ tay tới ma pháp có thể so sánh.
Thấy Sở Hàn mang theo đạo chủng rời đi, Vương Mộ Uyên gấp rút gọi
"Khoan đã, chỉ cần giao ra đạo chủng, điều kiện gì chúng ta cũng đáp ứng"
Sở Hàn không quan đám kiến hôi này, một đạo băng tiễn bắn đi, cắm xuyên mi tâm Vương Mộ Uyên.
"Ngươi dám giết người Vương gia, Vương gia không bỏ qua cho ngươi" Vương Thành Nhân lúc này đã đi ra khỏi bãi cỏ, một kiếm trảm về Sở Hàn.
Sở Hàn một cái búng tay, đem hắn đẩy vào đám cỏ một lần nữa. Vương Thành Nhân hoảng hốt, vội đem linh lực trong cơ thể khóa lại, lúc này mới an toàn.
"Khoan đã, đạo chủng ta không cần, ta muốn mời ngài làm khách khanh Vương gia, chỉ cần ngươi đáp ứng, điều kiện gì cũng có thể".
Vương Thành Nhân nhanh chóng đổi ý, nhanh chóng quên luôn muội muội vừa chết của hắn. Người chết cũng đã chết, cần gì phải trêu chọc một vị cường giả. Chỉ cần lôi kéo được Sở Hàn, có Sở Hàn làm hộ thuẫn, địa vị của hắn sẽ vững như bàn thạch.
Sở Hàn bỗng nhiên dừng bước, lời nói của Vương Thành Nhân để hắn có chút để ý.
Thấy Sở Hàn dừng lại, Vương Thành Nhân biết mình đã đá động được Sở Hàn, tiếp tục nói.
"Ta có thể xem mọi chuyện hôm nay như chưa phát sinh, chỉ cần ngài làm khách khanh Vương gia, trợ ta lên vị trí tộc trưởng, điều kiện gì cũng có thể bàn"
Khóe môi Sở Hàn hơi cong lên
"Muội muội ngươi chết cũng không quan tâm sao? Gia tộc lớn đúng là vô tình mà"
Vương Thành Nhân mặt không đổi sắc nói
"Nàng đắc tội ngài là nàng đáng chết"
Sở Hàn chỉ mỉm cười, không nói tiếp
"Ta đối với điều kiện của ngươi có chút hứng thú, nói thử xem, ngươi có thể bỏ ra cái gì"
"Tài nguyên, vô số tài nguyên, chỉ cần ta có thể lên vị trí tộc trưởng, Vương gia nằm trong tay ta, ngài muốn gì ta cũng có thể đáp ứng"
"Vậy sao?"
"Đúng, nhưng với điều kiện ta phải có được tộc trưởng chi vị" Vương Thành Nhân vẫn nhấn mạnh hai chữ tộc trưởng.
"Vậy ta muốn cả Vương gia có được không?" Sở Hàn cười nói.
"Ngươi!"
"Sao? Không phải cái gì cũng có thể đáp ứng sao"
"Cái này không thể, Vương gia người sẽ không quỳ trước bất cứ ai" Vương Thành Nhân âm trầm nói.
"Ngươi không có lựa chọn" Sở Hàn lạnh lùng một câu, sau đó nắm cổ Vương Thành Nhân nhấc lên.
"Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để ngươi nắm giữ Vương gia, nhưng sau đó Vương gia phải quy thuận ta" Sở Hàn vốn không cho hắn từ chối, tay vờ như xiết chặt.
"Được..được..ta..đáp..ứng" Vương Thành Nhân khó khăn nói.
Trước tử vong uy hiếp, cái gì mà tinh thần Vương tộc đều bị đè bẹp. Hắn không cần suy nghĩ cũng hiểu, hắn chết rồi, Vương gia tồn vong có liên quan gì tới hắn nữa. Chỉ cần còn sống thì không sợ sau này không có cơ hội đoạt lại Vương gia.
Sở Hàn đem liên kết linh hồn của hắn với Mặc Hoa và Trần Xung cắt bỏ, hai người này dù sao cũng không thể thoát khỏi khống chế của hắn. Sau đó, một đạo ấn kí đánh vào mi tâm Vương Thành Nhân, đem hắn triệt để nắm trong lòng bàn tay.
Sở Hàn nhìn Thương Hà một cái rồi quay người đi, Vương Thành nhân chật vật đi theo sau.
Thương Hà lập tức hiểu ý, đem hai tên thuộc hạ còn lại diệt sát, sau đó đem vết tích xóa sạch.
Sở Hàn mặc dù không đủ thực lực nghiền ép Vương gia, nhưng chỉ cần một con cờ như Vương Thành nhân thì can thiệp Vương gia không khó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...