Thu Tự nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay nhận lấy áo khoác và túi xách trong tay cô: “Đây không phải là theo dõi.”
“Không phải em gửi tin nhắn bảo anh về trước rồi sao?” Cô nhìn mí mắt cụp xuống của đối phương, “Bây giờ em muốn đi dạo, không muốn ngồi xe, anh về đi.”
“Em có thể tiếp tục, cứ xem như anh không ở đây là được.” Anh nói rồi trực tiếp lùi vào trong bóng cây bên kia.
Úc Thịnh: …
Cô nhìn đôi chân dài thẳng tắp trong bóng cây, lại thở dài: “Được rồi, anh ra đây đi, em hơi đói rồi, em muốn đi ăn lẩu.”
“Được.” Anh tiến lên, đi sau cô nửa bước, không hỏi thêm tại sao rõ ràng cô đã ăn tối rồi sao vẫn còn đói.
Úc Thịnh vừa đi vừa dùng đuôi mắt nhìn anh, anh cao hơn cô quá nhiều, người đàn ông cao lớn như thế này nhưng trên tay lại cầm túi xách nhỏ màu đỏ cam của cô, vẻ mặt thản nhiên theo đuôi bên cạnh cô.
Hàng người xung quanh không ngừng ném đến ánh mắt sững sờ với nhan sắc của anh, nhưng ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không hề có bất kỳ không tự nhiên, không biết là đã quen rồi hay vốn dĩ không để ý đến.
“So với công việc trợ lý, có phải anh càng thích làm tài xế và vệ sĩ của em hơn không?” Trong phòng bao tiệm lẩu, cô chống cằm nhìn Thu Tự ngồi bên cạnh giúp cô lau đũa, rót nước, pha chế nước sốt, nhúng rau, nhúng thịt.
Động tác của anh khựng lại, không ngẩng đầu, tiếp tục nhúng dạ cỏ (*) lên xuống trong nồi lẩu sôi sùng sục: “Đã quen rồi, làm chức vụ gì cũng không sao. Hơn nữa đây đều là các công việc mà trợ lý cần làm.”
((*) Nguyên văn 毛肚 - dạ cỏ là bộ phận trong dạ dày bò - dạ dày bò gồm có 4 ngăn: dạ cỏ, dạ tổ ong, dạ lá sách và dạ múi khế)
Úc Thịnh gấp dạ cỏ đã nhúng chín trong chén, cảm thán: “Anh cứ thế này sẽ làm nổi bật việc em rất phế.”
“Thời gian và tinh lực của em nên lãng phí vào việc quan trọng hơn, đây là ý nghĩa tồn tại của trợ lý.” Câu trả lời này kết hợp với vẻ mặt ít khi nói cười, trông hoàn toàn cứng ngắc.
Úc Thịnh đã sớm quen với dáng vẻ này của anh, thấy anh vẫn đang nhúng thịt cho mình, cô lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, em lại không phải là lợn, không thể ăn nhiều như vậy, anh cũng cùng ăn đi, ăn xong quay về họp.”
“Vâng, Sếp Úc.”
Úc Thịnh:...
Từ khi nào Thu Tự đổi xưng hô với cô từ cô Úc thành Sếp Úc nhỉ, cô đã không nhớ rõ lắm. Đối với cách gọi “Sếp Úc” này, cô hoàn toàn kháng cự, dẫu sao thì công ty nhỏ của cô, từ trên xuống dưới chỉ có hai người bọn họ.
Nếu như nói là công ty, chẳng bằng nên nói là văn phòng sẽ càng chính xác hơn.
Trước mắt cô thuê trụ sở văn phòng, tạm thời sắp xếp văn phòng ở căn nhà duy nhất của cô.
Căn nhà đó không lớn, có một gác lửng, tổng diện tích chưa đến một trăm mét vuông, tầng dưới đặt sô pha, bàn họp nhỏ, tủ sách và máy chiếu.
Tầng trên chia thành hai gian, gian ngoài là không gian mở có thể đứng từ lan can nhìn xuống khu vực tầng trệt, nơi đó đặt hai chiếc bàn làm việc và ghế ngồi làm thành văn phòng.
Gian bên trong vẫn giữ lại bố trí của phòng ngủ, lúc mệt cô có nơi để nghỉ ngơi.
Bắt đầu từ học kỳ hai của năm ba, các bạn học cùng khoa đã liên tục ra ngoài thực tập, cô cũng như vậy. Chỉ là người khác là thật sự thực tập còn cô thì lợi dụng khoảng thời gian này đi đăng ký mở công ty này.
Úc Quý Đông khởi nghiệp từ đầu tư mạo hiểm, sở trường của ông ta là ngoại giao và gan dạ, thời còn trẻ ông ta bỏ rơi vợ con để trèo lên con gái nhà giàu, dựa vào thùng vàng đầu tiên này mới từ từ có Úc Thị như giờ đây.
Không biết có phải mấy năm gần đây Úc Quý Đông đã lớn tuổi hay không, tâm tư dám nghĩ dám làm của ông ta nhạt dần, ra tay không còn dạn dĩ như thời còn trẻ, nên dẫu gặp được các hạng mục không tồi nhưng cũng suy nghĩ nhiều hơn, lôi kéo thêm vài nhà đầu tư hợp tác.
Mà Cố Giác chính là người trong số tất cả các đối tượng mà ông ta ưng nhất, muốn hợp tác nhất.
Sau khi cô và Cố Giác đính hôn, Úc Quý Đông thật sự đạt được tâm nguyện, có được vốn đầu tư hợp tác của Cố Giác.
Chẳng qua Cố Giác ở thương trường chỉ nói đến chuyện làm ăn, anh ta có thể gật đầu đầu tư cũng đã khảo sát thực tế, phán đoán có giá trị đầu tư hay không mới ra tay. Úc Quý Đông từng hòa trộn các dự án có vỏ ngoài hoàn mỹ được nhiều người đầu tư vào nhưng tất cả đều bị Cố Giác tránh đi.
Úc Quý Đông không chắc rằng, Cố Giác là do quá may mắn vô tình tránh được hay là thật sự biết được gì đó, vì không xác định được nên ông ta kiêng kỵ, sau đó cũng dần an phận, nhưng cũng vì thế mà thái độ đối với Úc Thịnh cũng hòa hoãn hơn. Ít nhất là ngoài mặt cũng không tệ, thường ngày tiền tiêu vặt trong thẻ cũng hào phóng hơn chút đỉnh.
Sau khi Úc Thịnh vào đại học tiếp xúc với cổ phiếu và hợp đồng tương lai, sau khi nghiên cứu, cô dùng tiền tiêu vặt ở chỗ Úc Quý Đông cho, tự mở thêm tài khoản.
Cô rất giỏi môn toán, nghiên cứu tính toán, kết hợp với các loại tin tức nghe từ chỗ Úc Quý Đông và Cố Giác, mua vào bán ra, chỉ trong mấy năm tiền sinh ra tiền, có thể mua được bảy tám căn hộ chung cư nhỏ gác lửng như thế này.
Hiện cô chỉ mua một căn hộ này, chủ yếu vẫn là không muốn để bên Úc Quý Đông biết được.
Dù sao đi nữa, tiền dễ giấu nhưng bất động sản thì không.
Một năm trước cô tự học đầu tư, bắt đầu có suy nghĩ mở công ty, nên dứt khoát bổ sung thêm một số đồ dùng văn phòng, tạm thời làm văn phòng ở đây. Đợi đến khi gặp được hạng mục thật sự đáng tin sẽ chính thức mở công ty.
Địa chỉ công ty có hơi hẻo lánh, cuối cùng Úc Thịnh vẫn ngồi lên xe.
Thu Tự lái xe nhanh lại vững, ban đầu anh làm tài xế của cô. Đương nhiên đây chỉ là ngoài mặt, thật ra ban đầu cô muốn tìm vệ sĩ.
Dưới danh nghĩa của Cố Giác là công ty điện ảnh hàng đầu trong nước, trước khi cô đính hôn với anh ta, thỉnh thoảng sẽ đọc được tin anh ta bị chụp với tiểu hoa nổi tiếng nào đó.
Những tin đồn này đối với một số nghệ sĩ nữ là điều cần tránh đi, nhưng cũng có một số khác lại nhận được sự nổi tiếng, đồng thời cũng là cách thức để tạo chủ đề bàn tán. CP tốt có thể giúp nghệ sĩ có được nhiều cảm tình tốt hơn so với việc đơn thuần nổi tiếng vì thị phi.
Ghép đôi là tự do của các fan, có một số fan ghép đôi đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Chuyện Úc Thịnh và Cố Giác đính hôn đương nhiên khiến cho một bộ phận fan gào thét, khó lòng chấp nhận, tuy không làm ra loại chuyện tổn thương cô gì đó nhưng cô đến trường bị bao vây, bị tùy ý mắng rủa, bị theo dõi chụp hình, những chuyện này dần xuất hiện.
Cô không phải người trong giới giải trí, cũng không để ý đến lời bình luận của fan trên mạng nhưng trong cuộc sống đời thực xảy ra nhiều rắc rối làm cô không muốn lặng lẽ chịu đựng. Thế là nên báo cảnh sát cô đã báo, nên kiện cô cũng đã kiện, thuê vệ sĩ cũng là việc làm cần thiết.
Thu Tự được bác Mục tài xế nghỉ hưu trong nhà giới thiệu cho cô, trong ngôi nhà xa lạ lạnh lẽo này, bác Mục là một trong số ít những người săn sóc và yêu thương cô.
Lần đầu gặp Thu Tự cô muốn từ chối, tuy khí chất của đối phương trầm ổn biết thu mình, ánh mắt sạch sẽ lạnh lùng nhưng gương mặt của anh thật sự quá mức đẹp trai, thậm chí cô có hơi nghi ngờ bác Mục thấy cuộc sống cô quá đơn điệu nên mới giới thiệu Thu Tự cho cô.
Một vị trí có hai chức năng, cũng xem như có thể tận dụng, không uổng phí gương mặt kia.
Nhưng sự thật chứng minh, làm người thật sự không thể chỉ nhìn mặt.
Anh trẻ tuổi lại trầm ổn, kiệm lời ít nói, chỉ biết vùi đầu làm việc, nếu như không cần thiết, anh có thể đi cạnh cô cả ngày không nói câu nào. Trông cao gầy thanh tú nhưng anh lại là một cao thủ đánh đấm, nghe bác Mục nói, trong tình huống bình thường anh một đấu năm là chuyện không có vấn đề gì.
Nhưng bắt đầu từ một ngày mùa xuân, cô lại đào ra được kỹ năng mới của anh, khi đó vì cô thức cả một đêm, đêm đó lúc làm bảng nghiên cứu thị trường nằm gục trên bàn ngủ quên.
Sau khi tỉnh lại cô phát hiện ra bảng phân tích thị trường mới chỉ làm được một phần ba của mình, đã được làm xong phần còn lại, hơn nữa còn được in ra đặt trên bàn làm việc của cô.
Cô ngạc nhiên xem xong bảng phân tích, kế hoạch còn tốt hơn bản thân cô làm nữa, những chi tiết nhỏ bị cô bỏ sót đều được điền vào đầy đủ.
Sau đó anh trở thành trợ lý của cô. Tuy nhiên, tài xế và vệ sĩ vẫn do anh đảm nhiệm, nhưng giống như cách nói của anh, dẫu là trợ lý anh vẫn có thể kiêm thêm công việc tài xế và vệ sĩ.
Nghĩ lại lúc đầu, cô thật sự đã nhặt được báu vật.
Dù không ngẩng đầu, anh cũng biết cô gái ngồi hàng ghế sau vẫn luôn nhìn mình trong gương chiếu hậu.
Anh có thể cảm nhận được tầm nhìn của cô, cô đang nhìn mặt anh.
“Anh nói xem, anh đẹp trai thế này, đi đến đâu cũng thu hút chú ý của người đi đường, rốt cuộc tại sao anh theo sau em lại không bị em phát hiện ra vậy?” Cô cảm thán, “Hôm nay anh xuất hiện muộn chút thì tốt rồi, em cứ muốn thử chiêu thức mới học.”
Thu Tự đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, hơi nhíu mày: “Rõ ràng em có thể không dây vào rắc rối này.”
“Thật sự có thể không dây nhưng anh không biết đâu, có lúc đối nhân xử thế không cần luôn phân tích lý trí như vậy, thỉnh thoảng cũng cần cảm tính một lần. Chỉ là em có chút không nhịn được, người này quá mức cặn bã, giả nhân giả nghĩa, giả tạo xấu xa, dù em không quen biết Lư Na nhưng em cũng không muốn anh ta sống tốt, lại còn dám vô duyên vô cớ đến chọc em, xem em mù hay sao?”
Cô dựa lưng ghế, thấp giọng cười một tiếng, người đang lái xe không trả lời cũng không phụ họa. Úc Thịnh đã quen rồi, cô im lặng một lúc, nói thêm: “Những bức ảnh trước đó thu thập, ngày mai đã có thể đăng lên, tìm người đăng lên trang web trường bọn em.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, bên nhà Lư Na thế nào rồi?”
“Bác sĩ lúc trước liên lạc đã bắt đầu chữa trị rồi, ba mẹ cô ấy trước đó phản đối là vì phí chữa trị, bây giờ được chữa trị miễn phí nên đương nhiên cũng không nói nhiều.”
Điều kiện kinh tế nhà Lư Na bình thường, ba mẹ cũng thuộc tầng lớp làm công thấp, chuyện cắt cổ tay ầm ĩ khá lớn, bạn bè họ hàng đề biết, trước đây lúc ba mẹ cô ấy đến trường lại bị người khác chỉ trỏ bàn tán. Ba mẹ cô ấy hận sắt không thể rèn thành thép, sau khi quay về đã ném tất cả áp lực lên người Lư Na, cuối cùng dẫn đến tâm lý của cô ấy có vấn đề.
Úc Thịnh nhờ Thu Tự liên lạc với một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, phí chữa trị lại cao đến đáng sợ, ba mẹ của Lư Na cho rằng vết thương của cô ấy đã sớm khỏi, tiếp tục ở viện đã đủ khó tin rồi, giờ còn tốn nhiều tiền như vậy đi khám, bác sĩ tâm lý? Đây là muốn ép chết cả nhà sao?
Trước đó lúc Úc Thịnh đến bệnh viện thăm, trùng hợp nghe được những lời ba Lư nói trong phòng bệnh, cô muốn giúp Lư Na chứ không phải muốn tăng thêm rắc rối cho cô ấy.
Theo quan niệm của cô, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
Tài chính của cô tương đối căng thẳng, nhưng nếu đã muốn giúp thì phải giúp đến cùng.
“Thứ cho anh nói thẳng, Sếp Úc, những việc em làm Lư Na đều không biết. Trong mắt của cô ấy, em là một thiên kim nhà giàu không muốn kết bạn với người bình thường như cô ấy, sau khi trải qua chuyện này, có lẽ còn xem em như là tình địch nữa.”
“Không sao cả.” Úc Thịnh không để ý, không nhất định phải là bạn bè mới giúp đỡ đối phương. Cô nghĩ đến đêm hôm ấy khi tất cả mong đợi và ảo tưởng bị bản thân bóp nát, sau khi cô rời khỏi chỗ Cố Giác, anh ta không tiễn cô, thậm chí không hỏi đến một câu.
Cô đi ra khỏi khu biệt thự, đi bộ trên đường, cuối cùng đi mệt rồi, trực tiếp ngồi bên vệ đường. Cô chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, đợi cô ổn hơn rồi sẽ lại đứng lên đi tiếp.
Khi đó từng có người đi lướt qua cô, sau đó lùi lại, hỏi cô thế nào rồi, có cần giúp đỡ hay không?
“Là quên mang chìa khóa hay di động ư? Đã muộn vậy rồi, cậu thân gái một mình ngồi bên vệ đường rất nguy hiểm, đặc biệt là cô gái xinh đẹp thế này. Cậu ở đây vậy? Tớ lấy di động giúp cậu đặt xe, cậu đến nơi trực tiếp xuống xe là được, tớ sẽ thanh toán trên di động giúp cậu.”
Cô ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cười tròn trịa, khi đó Lư Na cũng rất béo nhưng trên mặt cô ấy không có chút tự ti nào, đôi mắt vừa to vừa sáng, thân thiện đáng yêu.
Sau đó, đến lúc tháng chín, sinh viên mới nhập học, cô lại gặp được Lư Na, cô ấy rất bất ngờ trở thành đàn em dưới cô một lớp.
Sau đó Lư Na ở trong buổi chào đón sinh viên mới, gặp được Cao Huyên lên bục giảng diễn thuyết.
Tất cả tự ti và mặc cảm về vẻ bề ngoài của Lư Na đều bắt đầu từ lúc thích một nam sinh trong ngoài không đồng nhất.
***
Lúc Úc Thịnh đến văn phòng đã gần mười một giờ đêm, nhưng cô vẫn còn rất nhiều công việc cần làm.
Hôm nay lúc Cố Giác xuất hiện trước cổng trường, cô đã lập tức báo với Úc Quý Đông. Mỗi lần hẹn hò thế này, Úc Quý Đông đều hận không thể để cô cả đêm không về. Nên tối nay cô không cần về biệt thự kia, có thể qua đêm ở chung cư.
“Tất cả những hạng mục anh có thể nhúng tay xử lý đều ở trong máy tính, em xem qua trước, sau đó chọn ra ba cái tối ưu nhất.”
Úc Thịnh thay dép, nhận lấy túi xách và áo khoác trong tay anh, đi thẳng lên lầu, “Em đi thay đồ trước, anh muốn uống gì tự lấy nhé. Em có cà phê, là loại hạt cà phê lần trước mới mua.”
“Vâng, Sếp Úc.” Anh cởi áo khoác tây trang, bên trong là áo sơ mi trắng dán sát người, vai rộng eo hẹp, đôi chân dưới lớp quần tây ôm sát trông càng thon dài thẳng tắp hơn.
Dù chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản cũng có thể đặt nhan sắc và dáng người của anh lên sân khấu biểu diễn đỉnh cao của thế giới. Nhưng anh không tự nhận ra, lấy ra hạt cà phê cô yêu thích, bắt đầu cúi đầu tập trung xay hạt cà phê.
Vẻ mặt tập trung nghiêm túc như thể, giờ phút này đối với anh mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn, dù đây chỉ là một chuyện cực kỳ vụn vặt.
Mỗi lần nhìn thấy Thu Tự như thế này, cô luôn có cảm giác như trân châu bám bụi, dùng dao mổ trâu giết gà vậy.
Đợi Thu Tự pha cà phê xong, mở máy làm việc, Úc Thịnh vẫn chưa xuống lầu. Chàng trai ngồi trên bàn họp có chút chần chừ nhìn lên trên lầu, nhìn lên không gian mở của lầu một, từ chỗ của anh có thể nhìn thấy nơi ngăn cách với khu làm việc.
Chần chừ một lúc, từ trên lầu truyền đến giọng nói trong trẻo của cô gái: “A Tự, anh lên đây đi…”
Ngón tay đặt lên bàn của anh hơi siết chặt, nhưng rất nhanh buông ra, anh đứng dậy bước lên lầu.
Úc Thịnh không ở gian ngoài, anh nhìn cửa của gian trong: “Sếp Úc.”
“Vào đi.” Giọng từ trong phòng truyền ra, mang theo chút không kiên nhẫn.
Đôi chân dài của Thu Tự cất bước, chỉ vài bước đã vào trong phòng. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn sàn, ánh đèn vàng, xung quanh thoang thoảng mùi hương bưởi ngọt ngào và hoa anh đào, cửa phòng tắm bên trong mở ra, trong không khí có chút hơi nước.
Rõ ràng đã là cuối tháng mười, nhưng trong không khí lại như có một nhóm lửa làm cho người ta cảm thấy oi bức.
Úc Thịnh quấn áo choàng tắm, vừa lau tóc vừa kéo rèm cửa sổ lên, quay đầu nói với anh: “A Tự, vai em đau, anh đến giúp em xoa bóp.”
Cô nói xong, ném khăn lông xuống, đưa tay cởi đai áo choàng tắm.
Trong lúc đai áo nới lỏng, chàng trai đã nhanh chóng quay đầu, cụp mắt tránh đi tầm nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...