Ăn xong cơm Nhan Dịch Trạch đưa Quan Hiểu Ninh về ký túc xá, sau khi xe dừng lại ở cửa Bắc Quan Hiểu Ninh nói: “Cảm ơn anh đã tốn nhiều công sức như vậy để mời em ăn bữa cơm này, chuyện công việc từ từ rồi sẽ ổn thôi anh nhớ chú ý đến sức khỏe.”
“Hiểu Hiểu, anh cũng muốn được thoải mái một chút, nhưng mà có tới hàng chục ngàn nhân viên đang nhờ vào Trung Hiểu mà kiếm cơm đấy, nếu như chỉ duy trì hiện trạng bây giờ mà không cầu tiến thì thị trường trong nước sớm muộn gì cũng sẽ bão hòa, đến lúc đó tập đoàn nhất định sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn, mỗi ngày anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi, tâm cũng mệt!”
Nhìn thấy Nhan Dịch Trạch mệt mỏi như vậy, Quan Hiểu Ninh đột nhiên cảm thấy thật ra những người ở những giai cấp khác nhau sẽ có những phiền não khác nhau, như Nhan Dịch Trạch cũng khá tội nghiệp, có sự nghiệp phát triển có khối tài sản lớn nhưng không những không được làm theo ý thích mà ngược lại hàng ngày còn phải lo sợ mất đi những thứ này, nào giống mình chỉ cần có cơm để ăn có chỗ để ở thì đã mãn nguyện lắm rồi.
Như là nhìn ra được sự thay đổi về thái độ của Quan Hiểu Ninh với mình, Nhan Dịch Trạch thành khẩn mà nói: “Hiểu Hiểu, trên đời này em là người duy nhất anh có thể tâm sự, có một số chuyện ngay cả bà nội anh cũng không thể nói, anh không có ý gì khác chỉ là muốn có một người nghe anh nói những chuyện phiền lòng này, để giảm bớt áp lực mà thôi.”
Quan Hiểu Ninh chau mày khó xử, cô không tin những lời này của Nhan Dịch Trạch, chỉ là Nhan Dịch Trạch nói những lời này cũng không hoàn toàn là lừa người, trong ký ức của cô ngoài việc rất ít đề cập đến chuyện của ba mẹ anh, những phương diện khác cho dù là tốt hay xấu anh quả thật là chưa từng giấu diếm cô, bao gồm cả việc kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ nói cô nghe, chỉ là cô chưa từng nhận ra mình lại quan trọng như vậy đối với Nhan Dịch Trạch.
Quan Hiểu Ninh muốn trực tiếp từ chối vì bây giờ cô có quá nhiều chuyện để làm và có nhiều thứ để học, chỉ hận một ngày không thể có 48 tiếng lấy đâu ra thời gian rảnh mà đi nghe một tỷ phú kể khổ, nhưng nhìn thấy Nhan Dịch Trạch cau chặt mày lộ ra vẻ mặt hết sức mệt mỏi nhất thời cô nói không ra lời cự tuyệt.
Nhan Dịch Trạch thấy Quan Hiểu Ninh không nói lời nào thì cười khổ và nói: “Anh biết sáu năm nay anh rất khốn nạn, để em chịu khổ một mình, em không muốn qua lại với anh cũng là chuyện bình thường, đừng nói là kế hoạch đầu tư nước ngoài gặp trở ngại cho dù Trung Hiểu phá sản cũng là báo ứng mà anh đáng phải nhận lấy vì đã làm chuyện có lỗi với em.”
“Anh đừng nói vậy em không hề muốn anh sống không tốt đâu, em chỉ là muốn học một cái nghề nào đó nên bình thường cũng không có nhiều thời gian rảnh, cho nên không tiện gặp nhau cho lắm.”
“Đi học là một việc tốt anh ủng hộ em, đương nhiên anh sẽ không làm lỡ thời gian của em, em học ở đâu anh cho người qua đưa đón.”
“Không cần! không cần! Anh tuyệt đối đừng làm vậy, hay là một tháng mình gặp mặt một lần để nói chuyện, anh bận rộn như vậy chắc cũng không có nhiều thời gian rảnh.” Cuối cùng Quan Hiểu Ninh vẫn là không nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ đành đề ra một móc thời gian để làm tiêu hao tính nhẫn nại của Nhan Dịch Trạch, cô tin là với tính cách của Nhan Dịch Trạch chắc chắn rất nhanh sẽ lại lần nữa quên mình, đồng thời như thế cũng có thể khiến bản thân dần dần bình phục lại tâm trạng kích động và không nỡ đối với Nhan Dịch Trạch.
Cho dù hiểu Nhan Dịch Trạch là một người chỉ yêu bản thân anh ta và là một người lạnh lùng nhẫn tâm đến đâu đi nữa, nhưng Quan Hiểu Ninh vẫn khống chế không được và không thể phủ nhận người đàn ông này vẫn còn sức ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Đối với lời đề nghị của Quan Hiểu Ninh, Nhan Dịch Trạch chỉ xem như gió thoảng qua tai nghe rồi thì thôi, anh mà làm theo yêu cầu của Quan Hiểu Ninh ngay cả người phụ nữ vốn thuộc về mình mà cũng xử lý không xong vậy thì mấy năm nay của anh xem như sống uổng công rồi.
Sau mấy lần gặp mặt anh dần dần nhớ lại hết tất cả những chuyện về Quan Hiểu Ninh, đương nhiên anh cũng chắc chắn Quan Hiểu Ninh đối với mình vẫn còn tình cảm, nếu không với tính cách thẳng thắn của cô nếu mà thật sự chán ghét anh thì sẽ không đối đãi với anh như vậy.
Anh vốn không hề tin Quan Hiểu Ninh thật sự muốn một tháng sau mới gặp anh, tình ý thoáng qua trong mắt của Quan Hiểu Ninh khiến Nhan Dịch Trạch nhớ đến người con gái ngày càng xinh đẹp này đã từng sùng bái và say mê mình nhiều như thế nào, cho nên anh tin rằng mình sẽ sớm được như ý nguyện, sự cự tuyệt của Quan Hiểu Ninh bây giờ tuy là hợp tình hợp lý nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi!
“Giờ không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi trước đi!” Đối với lời đề nghị của Quan Hiểu Ninh, Nhan Dịch Trạch không tỏ rõ ý kiến gì cả, chỉ kêu cô quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Quan Hiểu Ninh càng không muốn nói nhiều, sau khi nói lời tạm biệt cô xuống xe rồi bước vội đến cổng ký túc xá.
Nhan Dịch Trạch ngồi đợi đến khi không còn nhìn thấy cô nữa rồi mới bảo tài xế lái xe rời khỏi.
Về tới phòng mình Quan Hiểu Ninh thấy Đại Quế Hà vẫn chưa về là biết tối nay chị ấy sẽ ở lại nhà chồng cũ, do vậy mà cảm thấy vui vì được yên tĩnh, sau khi tắm gội cô cầm cuốn sách nằm trên giường mà đọc, sau đó ngủ quên lúc nào mà không hay, “Bụp” một tiếng cuốn sách rơi xuống nền nhà khiến cô giật mình tỉnh giấc, cũng không biết thế nào mà đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý tưởng, kế đó cô lập tức ngồi dậy đi lấy bút và tập vẽ bắt đầu tập trung tinh thần mà vẽ.
Sau khi hoàn thành tác phẩm Quan Hiểu Ninh nhìn đồng hồ đã sắp 4 giờ sáng, xem lại lần nữa bản vẽ của mình cảm thấy vừa lòng cô mới thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ một lát.
Bữa sau sau khi tan ca Quan Hiểu Ninh vội vàng đem theo bản vẽ của mình đến văn phòng làm việc của Vu Diên Danh trên tầng 34.
“Hãy nói xem ý tưởng thiết kế của cô.” Lúc Vu Diên Danh hỏi cô thì anh vẫn đang ngắm nhìn bản vẽ một cách rất nghiêm túc.
Quan Hiểu Ninh vừa khẩn trương vừa vui mừng mà nói: “Tôi cũng là đột nhiên có ý tưởng thì lập tức vẽ ra ngay, cũng không biết có được không.”
Vu Diên Danh cười nói: “Đây chính là linh cảm, có rất nhiều thời trang kinh điển đều do các nhà thiết kế nổi tiếng đột nhiên nghĩ ra, cô chỉ cần dũng cảm mà diễn đạt không cần lo lắng những chuyện khác.”
“Được. Chuyện là tôi đột nhiên nghĩ đến nếp gấp mà anh thiết kế, tôi đơn giản hóa nếp gấp và đặt nó ở vị trí trước ngực, như thế càng làm tôn thêm sự quyến rũ của người phụ nữ, cũng có thể khiến……, khiến cho những người phụ nữ nào có vòng một hơi nhỏ trở nên đẫy đà hơn.”
Nói đến đây mặt Quan Hiểu Ninh đỏ cả lên, ngại ngùng mà liếc nhìn Vu Diên Danh một cái, thấy anh ta vẫn đang xem bản vẽ của mình mà không có phản ứng đặc biệt gì thì cảm thấy là bản thân mình đã nghĩ nhiều và quá bảo thủ rồi, thế là cô hít sâu vài cái bình phục lại tâm trạng và cũng để mình thể hiện sự dày công rèn luyện chuyên ngành tiếp tục nói: “Tôi thiết kế kiểu đầm này mục đích chủ yếu là để vừa có thể thể hiện sự nhu mì vừa có thể làm nổi bật sự thông minh tháo vát của phái nữ, đồng thời phía dưới xòe ra lại không làm mất đi sự hồn nhiên đáng yêu, thích hợp mặc trong bất kỳ trường hợp nào không cần phiền phức thay quần áo để đi hẹn hò sau giờ làm.”
Vu Diên Danh gật đầu: “Cô thật sự là đã xem sách, cũng rất cố gắng để thiết kế và phát huy.”
Quan Hiểu Ninh bụm môi cười: “Cảm ơn sự khen ngợi của anh, tôi thật sự là cả đêm không ngủ để hoàn thành nó đấy.”
“Ừm, thái độ học tập của cô rất tốt nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe, nhưng mà cái đầm mà cô thiết kế ngoại trừ chỗ nếp gấp được dời sang chỗ khác là rất có sáng tạo thì những chỗ khác hoàn toàn không thể dùng đến.” Vu Diên Danh để bản vẽ xuống trực tiếp phủ định sự cố gắng cả đêm của Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh lại đỏ mặt, lần này không phải ngượng ngùng mà là hổ thẹn nhưng trong hổ thẹn còn có chút không phục: “Chỗ nào tôi làm không tốt anh có thể nói cho tôi biết không?”
Vu Diên Danh gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể, trước tiên là kiểu đầm xòe chỉ phù hợp cho thiếu nhi hoặc những cô gái trẻ, ngoài ra cũng là điều quan trọng nhất đó là làm một nhà thiết kế thời trang cô có thể đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng nào đó nhưng mỗi một mẫu thiết kế đều phải có tính tương phản. Một bộ đồ không thể nào thích hợp cho phụ nữ ở mọi lứa tuổi được, không thể nào thích hợp mặc ở tất cả mọi trường hợp được, càng không thể nào khiến mọi người đều thích được, mẫu thiết kế vừa gợi cảm vừa theo mốt vừa đáng yêu này nghe có vẻ rất thu hút nhưng khi mặc vào hiệu quả thực tế mà nó mang lại chỉ có thể là chẳng ra gì!”
Sau khi nghe xong Quan Hiểu Ninh cúi đầu tự kiểm điểm, Vu Diên Danh quả thật đã nói ra trọng điểm, quả thật là cô đã nghĩ để mọi người đều có thể mặc được bộ đồ mà mình thiết kế, có thể thỏa mãn yêu cầu của mọi phụ nữ, xem ra cách nghĩ như thế là đã theo đuổi sự hoàn mỹ quá mức.
“Hiểu Ninh, bây giờ thiết kế thời trang không thể nào thoát ly thực tế được, đương nhiên nhân vật ở cấp bậc đại sư thì có thể làm gì thì làm dựa vào sở thích của mình mà thiết kế, nhưng mà đó chỉ thuần túy là sự giám định và thưởng thức, trên thực tế căn bản là không mặc ra ngoài được. Vả lại bình thường cô nên đi dạo phố nhiều hơn và xem nhiều tạp chí, như thế có thể mở rộng tầm mắt cũng có thể hiểu được một số yếu tố thịnh hành, cô không thể cứ hoài cổ mà không sáng tạo cái mới, cách bóp eo váy này sớm đã lỗi thời rồi, đây không được gọi là hoài cổ nữa mà là quê mùa đấy.”
Lúc này Quan Hiểu Ninh thật sự là tâm phục khẩu phục cũng cảm thấy rất hổ thẹn: “Tôi nhất định sẽ sửa, anh yên tâm đi.” Nói xong cô còn cúi người xuống thể hiện sự cảm tạ đối với anh.
Vu Diên Danh bị cô dọa sợ: “Tôi nói cô đừng có nghiêm túc như vậy có được không, những lời tôi nói cô ghi nhớ trong lòng là được rồi không cần phải trịnh trọng nghiêm túc như vậy đâu, cô làm thế tôi cảm thấy áp lực lắm đấy.”
Quan Hiểu Ninh ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Vu Diên Danh, bản thân cô cũng nhịn không được mà cười rộ lên, Vu Diên Danh thở ra một hơi dài: “Sau này cô đừng như thế nữa, cô có thể xem tôi như người bạn hoặc như anh trai đều được nhưng đừng xem tôi như sư phụ đang dẫn dắt đệ tử vậy, như thế tôi không nhận nổi đâu.”
Quan Hiểu Ninh cười ha hả đồng ý, cô nghĩ thầm trong lòng thật ra mình xem Vu Diên Danh như em trai mình vậy!
“À đúng rồi, bản vẽ này cô vẽ cũng khá đấy, nhưng tính lập thể chưa cao và cách vẽ còn hơi non nớt tốt nhất là nên đào tạo một khóa.” Vu Diên Danh vừa nói vừa vỗ vỗ vai của cô.
“Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Thời gian còn lại Quan Hiểu Ninh bắt đầu suy nghĩ lại phương hướng thiết kế của mình, Vu Diên Danh thì vẫn còn đang sửa lại bản vẽ lần trước, hai người ai làm việc người nấy nhưng lại cảm thấy rất yên tĩnh và thoải mái.
“Diên Danh, anh lại phải tăng ca nữa ư, có cần em gọi điện bảo người ta giao thức ăn tới không?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói êm tai của phụ nữ , Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh nghe thấy tiếng nói này cùng lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiêu Tuyết đang đứng ở cửa.
Quan Hiểu Ninh nhất thời còn chưa thể nhận ra người phụ nữ trang điểm đẹp mắt ăn mặc hợp thời này là Tiêu Tuyết người bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn của mình, nhưng giọng nói trong trẻo này rất dễ nhận ra khi Tiêu Tuyết còn chưa nói hết câu thì cô đã biết là ai rồi.
Cô hoảng hốt mà đứng lên, Quan Hiểu Ninh không biết nên làm gì cô vừa vui mừng lại vừa có chút lo lắng, sợ rằng Tiêu Tuyết sẽ hỏi mình chuyện ra tù trước mặt Vu Diên Danh, nếu anh ấy biết được mình từng ngồi tù chắc sẽ không dám qua lại với mình nữa, khoảng thời gian trước đi tìm việc cô đã nhận thức được mọi người đề phòng và xa lánh những người từng ngồi tù như thế nào.
“Tiểu Tuyết, quả là ngạc nhiên nha, dạo này không gặp em, tôi còn tưởng em không muốn hợp tác với tôi nữa chứ.” Vu Diên Danh có vẻ rất vui lập tức đặt bút vẽ xuống đi đến trước mặt Tiêu Tuyết.
Nụ cười trên mặt Tiêu Tuyết sớm đã cứng đơ, khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra là cô đã nhận ra Quan Hiểu Ninh, cô ấy không hề thay đổi tí nào, không những không có thay đổi mà có vẻ còn đẹp hơn ngày trước, khiến cô hoài nghi 6 năm nay có thật sự là cô ấy đã ngồi tù không? Còn nữa tại sao cô ấy lại xuất hiện ở Trung Hiểu, tại sao lại ở cùng Vu Diên Danh, Quan Hiểu Ninh có biết Trung Hiểu là của Nhan Dịch Trạch không, có biết chuyện mình và Nhan Dịch Trạch ở bên nhau không, cô ấy……có biết chuyện đó không? Quá nhiều câu hỏi tại sao và trong lòng thấp thỏm không yên khiến Tiêu Tuyết căn bản không hề để ý đến sự trêu chọc của Vu Diên Danh, cô ta bất an mà cười gượng với Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Ninh, tại sao cậu lại ở đây?”
Quan Hiểu Ninh cũng rất lo lắng: “Là Nhạc Đông giới thiệu mình tới đây làm, cậu cũng làm việc ở đây à?”
“Hai người quen biết nhau à?” Vu Diên Danh đứng giữa hai người kinh ngạc mà hỏi.
Nhờ có câu nói của anh xen vào mới khiến cho bầu không khí giữa Quan Hiểu Ninh và Tiêu Tuyết trở nên hòa hoãn hơn nhiều, Quan Hiểu Ninh đang suy nghĩ có nên đề cập đến chuyện của Nhan Dịch Trạch không, lúc trước cô và Nhan Dịch Trạch quen nhau ba mẹ của Tiêu Tuyết sợ cô sẽ dạy hư con gái của họ nên không cho cô ấy và cô gặp nhau nữa, những chuyện này là lúc Tiêu Tuyết lén tặng len cho mình nói, sau đó hai người ngoại trừ lúc đi học và tan học gặp mặt thì thời gian còn lại không hề liên lạc, cho nên đối với việc sau khi mình vô tù mà Tiêu Tuyết còn gửi tiền cho mình cô thật sự rất cảm động.
Chỉ là mọi chuyện lại trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, ai có thể ngờ được Nhan Dịch Trạch năm xưa bị mọi người xem thường bây giờ lại thành đạt như thế, Tiêu Tuyết chắc cũng không ngờ bản thân cô ấy lại làm việc ở công ty của Nhan Dịch Trạch.
Nhưng mà có lẽ Tiêu Tuyết sớm đã quên mất người tên Nhan Dịch Trạch này rồi, vậy thì mình càng không cần thiết phải nhắc đến nữa, vả lại mình và Nhan Dịch Trạch đã không còn là gì của nhau nữa nhắc đến cũng hơi ngại, nghĩ như thế Quan Hiểu Ninh quyết định tạm thời khoan hãy nói gì cả.
Mà Tiêu Tuyết dựa vào lời nói và thái độ của Quan Hiểu Ninh thì lập tức phán đoán ra hiện giờ cô ấy còn chưa biết cái gì cả, nói vậy là Quan Hiểu Ninh có thể vào làm ở Trung Hiểu hoàn toàn là do Đinh Nạp bảo Nhạc Đông sắp xếp, Đinh Nạp rốt cuộc muốn làm gì! Không nói cho Quan Hiểu Ninh biết bất cứ chuyện gì vậy mà lại sắp xếp cho cô ấy đến chỗ của Nhan Dịch Trạch, chẳng lẽ cô ta tưởng mình thật sự là hóa thân của người làm việc nghĩa ư? Chuyện tình cảm làm sao mà có thể nói ai đúng ai sai được, bây giờ người mà Nhan Dịch Trạch thích là mình và anh ấy cũng là vị hôn phu của mình ai cũng đừng hòng phá hoại tình cảm của hai người, đương nhiên bao gồm cả Quan Hiểu Ninh—người đã trở thành bạn gái cũ của Nhan Dịch Trạch!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...