Tân Sinh - Thần Vụ Quang

Quan Hiểu Ninh đứng ngẩn ra nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, còn Vu Diên Danh đứng trước mặt cô thì cười hi hi, sau đó nói với Đại Quế Hà: “Chị Đại, vị mỹ nữ này mới đến à?”

“Người mới đấy, cậu đừng ghẹo người ta hoài, cho cậu thêm một viên xíu mại nè mau đi đi.” Đại Quế Hà lấy cái muôi từ tay Quan Hiểu Ninh múc thêm một viên thịt cho Vu Diên Danh.

“Mỹ nữ, tôi biết mình đẹp trai, nhưng cô nhìn tôi như vậy có hơi lộ liễu rồi đó, tôi sẽ ngại đấy.”

Lần này Quan Hiểu Ninh lập tức đỏ cả mặt, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này không phải vì anh ta đẹp trai mà là vì cô thấy tính tình và cách nói chuyện của anh ta rất giống với Hiểu Phong- em trai mình, cho nên cô nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào anh ta.

Vu Diên Danh cũng ngạc nhiên vì trong xã hội hiện nay còn có cô gái dễ đỏ mặt như vậy, tuy là cô đeo khẩu trang nhưng từ tai đến cổ của cô đều đỏ cả nên anh thừa biết sắc mặt của cô lúc này, quả là đáng yêu hết sức!

“Tôi tên Vu Diên Danh, ngay mai tôi lại tới đây nghe cô giới thiệu về bản thân, tạm biệt.” Để không làm trễ nãi việc lấy cơm của người đằng sau nên anh đành phải rời khỏi, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn cô thì thấy cô cũng đang nhìn về phía mình, anh lập tức tặng cô một nụ cười tỏa nắng kết quả như trong dự liệu của anh Quan Hiểu Ninh liền hoảng hốt mà quay mặt đi chỗ khác, lúc này anh mới hết sức vui mừng mà đi tìm chỗ ngồi ăn cơm.

“Hiểu Ninh, em phải biết làm việc ở quầy chia thức ăn yêu cầu đầu tiên là không được nói vui đùa giỡn với người đến đây dùng bữa, vả lại từ 11 giờ đến 1h30 thời gian này là bận nhất nên không được sử dụng di động, còn giờ nghỉ thì em muốn làm gì cũng được.” Đợi đến khi không còn người nữa Đại Quế Hà nói nhỏ với Quan Hiểu Ninh những quy định của nhà ăn.

Quan Hiểu Ninh ngại ngùng giải thích: “Chị Đại, em không có ý khác chỉ là cảm thấy người tên Vu Diên Danh đó rất giống em trai của em.”

“Giống em trai của em ư, vậy sao em lại đỏ mặt?” Đại Quế Hà liếc mắt nhìn Quan Hiểu Ninh.

“Em đỏ mặt là vì nào có ai tùy tiện gọi người ta là mỹ nữ như vậy chứ, cảm thấy nó không được đứng đắn cho lắm.”

Lần này đến lượt Đại Quế Hà sững người: “Chị nói này Hiểu Ninh, em là người của thập niên nào vậy, mấy từ xưng hô soái ca mỹ nữ này chỉ là tùy tiện nói ra thôi mà em cũng mắc cỡ ư? Ôi trời, em cũng quá “out” rồi đấy!”

“out”? Quan Hiểu Ninh không hiểu từ này có nghĩa là gì, nhưng cô đại khái hiểu được thời nay gọi người ta mỹ nữ là một chuyện rất bình thường, mình cũng lạc hậu quá rồi.

“Chị Đại, Vu Diên Danh này làm ở bộ phận nào của công ty vậy?” Nhìn mọi người ai cũng mặc đồ công sở chỉ riêng Vu Diên Danh là ăn mặc rất riêng biệt.

“Điều này chị cũng không rõ lắm, cậu ta không phải nhân viên của tập đoàn nhưng lại được hưởng chế độ đãi ngộ của tập đoàn, nghe nói hình như là làm thiết kế thời trang cũng khá là nổi tiếng, cũng có người nói giám đốc Tiêu dự định mở văn phòng thiết kế thời trang, nhưng mà chắc em cũng biết thân phận của giám đốc Tiêu, người ta giàu có muốn làm gì mà không được, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ người ta tốt số thôi.”


Giám đốc Tiêu có thân phận gì Quan Hiểu Ninh không có tâm trạng đi để ý, nhưng mà làm ngành thiết kế thời trang quả thật là đáng để người ta hâm mộ, cô còn nhớ mình cũng từng ước mơ có thể trở thành một nhà thiết kế thời trang dẫn đầu trào lưu, lúc ở trong trại giam cô cũng thường theo thầy dạy mỹ thuật công ích học hỏi, đêm giao thừa mọi người biểu diễn tiết mục những trang phục biểu diễn cũng đều là cô thiết kế, chỉ là đem so với nhà thiết kế chuyên nghiệp thì cái mình làm quả là quá không đáng để nói, Quan Hiểu Ninh than thầm trong lòng việc cần thiết nhất bây giờ chính là dành dụm tiền để tiếp tục học lên để nâng cao học lực của mình, những cái khác không nên nghĩ nhiều.

Làm ở nhà ăn được hơn nửa tháng, yêu cầu xin vào ở ký túc xá của cô cũng được duyệt, giám đốc Vương Thuận Kiệt vốn dĩ muốn cho cô một căn phòng riêng nhưng nói sao thì cô cũng không chấp nhận đặc quyền này, sau cùng Vương Thuận Kiệt đổi cho cô một phòng đôi rồi chuyển Đại Quế Hà người tương đối thân với Quan Hiểu Ninh qua ở chung với cô, tuy trong lòng cô cảm thấy áy náy nhưng cũng mất công nói nhiều chỉ đành đồng ý.

“Nhờ có em mà điều kiện ở của chị đã được cải thiện, loại phòng này là ưu tiên cho nhân viên lâu năm đấy. Cũng là phòng đôi tốt có nhà vệ sinh riêng giặt đồ và đi vệ sinh cũng tiện hơn!” Đại Quế Hà rất vui mừng mở cửa sổ ra ngắm khuôn viên ở dưới lầu ký túc xá, sau đó bắt đầu trải drap giường và sắp xếp đồ đạc.

“Em còn phải cảm ơn chị đã chuyển qua ở với em đấy.” Quan Hiểu Ninh cũng rất hài lòng với căn phòng này.

Sau khi trải drap giường xong Đại Quế Hà ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến bên Quan Hiểu Ninh nói: “Hiểu Ninh, có chuyện này chị đã nghĩ rất lâu rồi mãi mà không có cơ hội để nói với em, em và người tên Vu Diên Danh đó rốt cuộc là chuyện gì vậy, tuổi em còn trẻ đừng để bị cậu ta lừa đấy.” Mấy hôm nay Vu Diên Danh cố tình đợi lúc ít người mới qua lấy cơm, sau đó luôn nói cười đùa giỡn với Quan Hiểu Ninh, cũng không biết rốt cuộc con người này định làm gì.

Vừa nghe nhắc đến Vu Diên Danh là Quan Hiểu Ninh liền cười: “Chị Đại, chị nghĩ nhiều quá rồi, em chỉ là cảm thấy cậu ấy khá là vui tính nên em đối đãi với cậu ấy như em trai mình thôi, không có ý gì khác đâu.”

“Em không có ý khác, nhưng cậu ta thì sao? Hơn nữa cậu ta lớn hơn em vài tuổi đấy!”

Quan Hiểu Ninh không cười nữa: “Cậu ta? Chị nghĩ cậu ta sẽ thích em ư? Chúng em chỉ là nói chuyện hợp nhau thôi, ngoài ra không có chuyện gì khác.” Đúng là nam nữ khác biệt nhưng giữa cô và Vu Diên Danh có một loại cảm giác như vừa gặp đã quen vậy, tuy lúc mới bắt đầu hai người không có quá nhiều chuyện để nói nhưng dường như giữa hai người có gì đó hấp dẫn nhau, mấy ngày nay hai người đã trở nên thân thiết hơn, giống như bạn bè lâu năm vậy.

Tuy cô ít tiếp xúc với người khác, nhưng Vu Diên Danh có ý với cô không chẳng lẽ cô không phân biệt được, chí ít ánh mắt của Vu Diên Danh nhìn cô rất trong sáng chứ không như Nhan Dịch Trạch...... Thôi bỏ đi, không cần thiết nghĩ đến người đó, Quan Hiểu Ninh loại bỏ hình ảnh xuất hiện trong đầu mình tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Sau khi họp xong Nhan Dịch Trạch trở về văn phòng thì thấy Tiêu Tuyết đã ngồi đợi anh ở đó, anh đưa tay lên xem đồng hồ rồi hỏi: “Muốn cùng ăn trưa?”

“Không được rồi, hôm nay em có hẹn với Vu Diên Danh đi gặp mấy nhà thiết kế để bàn về việc mở văn phòng, có lẽ mấy ngày sắp tới cũng rất bận, anh định đi ăn trưa à?”

“Anh đã hẹn Đông Tử cùng đi.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa chỉ đằng sau Tiêu Tuyết.

Tiêu Tuyết quay đầu lại thì thấy Nhạc Đông đang đi tới, chỉ đành nuốt xuống những lời định nói về Dương Thể Đình đã cất giấu trong lòng cô mấy ngày nay rồi cười nói với Nhan Dịch Trạch và Nhạc Đông: “Vậy em kiến nghị hai người hôm nay đừng ra ngoài ăn nữa.”


“Tại sao?” Đi tới trước bàn làm việc Nhạc Đông hỏi Tiêu Tuyết.

“Vì vụ nhà ăn lần trước đối với công ty chúng ta vẫn còn một chút ảnh hưởng, để xây dựng lại hình tượng công ty em và những người trong bộ phận đã bàn bạc qua, kiến nghị Dịch Trạch mấy hôm nay vẫn là nên đi ăn ở nhà ăn dành cho nhân viên sẽ tốt hơn.”

Nhạc Đông bị nghẹn, ho vài tiếng rồi vội nói: “Có cần phải vậy không, sự việc cũng đã qua rồi hơn nữa cũng đâu phải lỗi của mình.”

Tiêu Tuyết hơi cau mày: “Đương nhiên là cần thiết rồi, đúng là chúng ta không có lỗi nhưng những người khác không hoàn toàn hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, nửa tháng nay những nhân viên đến nhà ăn dùng bữa cũng giảm đi nhiều, càng khỏi nói đến các khách sạn và nhà hàng của công ty chúng ta, ngay cả giá cổ phiếu của Trung Hiểu cũng có sự giao động nhẹ. Vả lại Dịch Trạch chỉ là đến nhà ăn ăn bữa cơm thôi mà, làm vậy không những có thể giải trừ mối lo ngại của mọi người mà còn có tác dụng tuyên truyền để nâng cao lợi ích của nhà ăn, một công đôi việc ngại gì không làm!”

“Nhưng bên nhà ăn không có chuẩn bị gì cả.” Nhạc Đông thật sự không nghĩ ra cách gì để phản bác Tiêu Tuyết nên chỉ đành nói đại một lý do.

Lúc này Nhan Dịch Trạch đã đứng lên nói: “Được rồi, cứ làm theo lời của Tiểu Tuyết đi, ăn một bữa cơm thì có gì phải chuẩn bị chứ, có gì ăn đó anh không có yêu cầu gì cả, đi thôi.”

Nhạc Đông đi theo sau Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết, đồng thời cố ý giữ khoảng cách với hai người họ mà trốn sau lưng của trợ lý Hứa Hướng Dũng, lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Quan Hiểu Ninh, nhưng mãi không có ai bắt máy, sau đó anh mới nhớ ra nhân viên nhà ăn không được sử dụng điện thoại trong giờ làm việc.

“Dịch Trạch, cuối tuần này mình đi thăm bà nội đi, em đã mua cho bà rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng.” Tiêu Tuyết cười nói đi về hướng thang máy, cô rất rõ tầm quan trọng của Đơn Thục Vinh trong lòng Nhan Dịch Trạch, ba mẹ anh sau khi ly hôn thì cũng không biết đã đi đâu, cho nên đối với Nhan Dịch Trạch mà nói Đơn Thục Vinh là người thân duy nhất của anh, cho nên cô cần phải lấy lòng bà, chỉ có vậy cô mới có thể củng cố địa vị của mình và thể hiện rõ sự khác biệt giữa cô và những người phụ nữ khác.

“Không cần đâu, bà nội không ăn mấy thứ đó. Đông Tử cậu lề mề gì đó, có thang máy rồi này!” Nói xong Nhan Dịch Trạch cũng không để ý Tiêu Tuyết nữa mà quay đầu tìm Nhạc Đông, lúc này mới phát hiện cậu ta cách mình xa như vậy phiền chán mà gọi cậu ta.

Tiêu Tuyết vẫn còn muốn tranh thủ cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với Đơn Thục Vinh, nhưng vì có trợ lý ở đây nên cô chỉ đành rời khỏi trước.

Còn Nhạc Đông cũng cất điện thoại vào và từ bỏ ý định gọi cho Vương Thuận Kiệt, trong lòng âm thầm cầu nguyện hy vọng Nhan Dịch Trạch không nhận ra Quan Hiểu Ninh.

Giám đốc nhà ăn Vương Thuận Kiệt vội vàng chạy đến quầy thức ăn gọi Đại Quế Hà ra dặn dò: “Mau lên! Mau đi chuẩn bị, Nhan tổng đến đây dùng cơm đã đến trước cửa tòa nhà rồi, lát nữa sẽ lên ngay thôi.”


Đại Quế Hà lờ mờ chẳng biết gì: “Giám đốc, vậy phải chuẩn bị cái gì?” Cô làm ở đây cũng sắp 3 năm rồi, Nhan tổng chưa từng đến đây dùng bữa lần nào.

“Chuẩn bị......”

Vương Thuận Kiệt nhất thời cũng không nghĩ ra cần phải chuẩn bị cái gì, cuối cùng chỉ nói: “Cô đi kiểm tra lại vệ sinh của quầy thức ăn và bảo nhân viên chỉnh sửa lại đồng phục tóc tai gì đó.”

“Vậy có cần phải thêm thức ăn cho Nhan tổng không, Nhan tổng thích ăn món gì?”

“Đương nhiên là phải thêm thức ăn, Nhan tổng thích ăn gì tôi cũng không rõ nữa! Thôi kệ, không cần thêm thức ăn đâu cứ múc như bình thường là được, chuyện này cô đừng nói với người khác mình cô biết là được rồi, họ mà biết thì càng thêm căng thẳng và lo lắng mất công làm rối cả lên, Nhan tổng đến rồi tôi qua tiếp đón đã!” Vương Thuận Kiệt nói xong thì liền chạy về hướng cửa.

Đại Quế Hà vội vàng kiểm tra lại một lượt từ nhân viên đến món ăn, đảm bảo không có vấn đề gì cô mới về lại chỗ của mình mà đứng.

Đi cùng Nhan Dịch Trạch không chỉ có Nhạc Đông và trợ lý, chủ quản và nhân viên của các bộ phận cũng theo sau họ đi vào, có mấy người vốn dĩ không định qua đây nhưng nửa đường nhìn thấy cục diện như vậy cũng theo cùng, mà có một số người đã dự định không ăn ở nhà ăn nữa cũng thay đổi ý kiến, nếu Nhan Dịch Trạch cũng ăn được thì tại sao mình không ăn được chứ, mạng của người ta còn đáng giá hơn nhiều so với mình kia mà!

Tuy người đến ăn cơm rất đông, nhưng họ đều tự giác nhường cho Nhan Dịch Trạch lấy trước, Nhan Dịch Trạch ra hiệu cho những người đó tiếp tục xếp hàng, còn mình thì đợi trợ lý làm xong thẻ cơm rồi mới đi lấy bộ dụng cụ ăn đứng xếp hàng lấy cơm.

Nhạc Đông nhìn thấy người đứng ở quầy đầu tiên chính là Quan Hiểu Ninh thì sốt ruột đến nổi đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn lại thấy cô đang đeo khẩu trang và cúi đầu múc thức ăn nếu không thật sự để ý thì sẽ không nhận ra cô, trong lòng mới thả lỏng đôi chút.

Quan Hiểu Ninh đang bận rộn múc thức ăn cho mọi người, trong lòng nghĩ mọi hôm vào giờ này sẽ rất ít người mà sao hôm nay như là có hẹn trước vậy đột nhiên đều tập trung hết ở đây? Đang thấy khó hiểu thì nghe thấy có người nói Nhan tổng đến đây ăn cơm.

Nhan tổng? Nhan Dịch Trạch? Nhạc Đông không phải nói là anh ta sẽ không đến đây dùng cơm ư! Quan Hiểu Ninh luống cuống nhìn về phía sau quả nhiên thấy Nhan Dịch Trạch, Nhạc Đông đứng bên cạnh đang ra sức nháy mắt về phía cô.

Cô lập tức cúi đầu múc thức ăn cho người ta, lại kéo khẩu trang lên tí nữa, đoán rằng Nhan Dịch Trạch chắc không nhận ra mình.

“Làm phiền.” Cuối cùng cũng đến lượt Nhan Dịch Trạch, anh lễ phép nói một câu rồi đưa khay đựng thức ăn cho cô.

Quan Hiểu Ninh nhận lấy khay rồi lập tức múc thức ăn vào, múc xong lại nhanh chóng đưa lại khay cho Nhan Dịch Trạch.

Chỉ là cô đợi một lát cũng không thấy anh nhận lại khay thức ăn thì ngước mắt lên nhìn, đúng lúc đụng phải cặp mắt tựa tiếu phi tiếu của Nhan Dịch Trạch khiến cô đứng hình ngay tại chỗ.

“Giám đốc Vương.” Nhan Dịch Trạch gọi Vương Thuận Kiệt nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Quan Hiểu Ninh.


“Nhan tổng.” Vương Thuận Kiệt thấp thỏm đáp lời anh, tưởng rằng Quan Hiểu Ninh khiến anh mếch lòng.

“Nhân viên này là người mới đấy à, trông lạ mặt quá.”

Nhan Dịch Trạch hỏi xong, Nhạc Đông liền thấy hết hy vọng.

Vương Thuận Kiệt cảm thấy thấp thỏm trong lòng: Chắc chắn tất cả nhân viên trong nhà ăn này Nhan Dịch Trạch đều cảm thấy lạ mặt, sao chỉ hỏi một mình Quan Hiểu Ninh chứ!

“Đúng vậy, Nhan tổng thật là tinh mắt, cô ấy tên Quan Hiểu Ninh mới tới đây làm được nửa tháng.” Cho dù là vậy nhưng câu trả lời của Vương Thuận Kiệt cũng kèm theo một câu nịnh hót.

“Tuyển vào như thế nào?”

Lần này trong lòng Vương Thuận Kiệt thật sự nổi trống, không biết trả lời câu hỏi của Nhan Dịch Trạch thế nào, bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm trong việc tuyển người của nhà ăn nếu không khai thật thì sợ mình bị liên lụy, còn nếu nói thật thì lại sợ đắc tội với Nhạc Đông, đúng là có khổ mà không thể nói.

“Nhan tổng, người là em giới thiệu vào làm, cô ấy là em họ của em.” Nhạc Đông không muốn Vương Thuận Kiệt khó xử nên đã tiếp lời.

Nhan Dịch Trạch nghe xong thì vỗ vỗ vai của Nhạc Đông: “Giám đốc Nhạc, cậu làm việc tôi rất yên tâm, nhưng mà sau này việc tuyển người nên làm theo quy định thì hơn không nên dựa vào tình cảm cá nhân.”

Nhạc Đông gật đầu: “Em biết rồi.” Sau đó chỉ có thể thầm than mình xui xẻo không những phải nghe chất vấn của Nhan Dịch Trạch mà về nhà còn phải nghĩ cách để giải thích với Đinh Nạp.

Sau đó Nhan Dịch Trạch không quan tâm đến Quan Hiểu Ninh nữa, mà bưng khay thức ăn đi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ăn cơm, Quan Hiểu Ninh nhìn Nhan Dịch Trạch đã đi xa nhưng nghĩ mãi cũng không ra mình đã bịt kín vậy rồi mà anh vẫn nhận ra.

Nhạc Đông bưng khay đến ngồi đối diện Nhan Dịch Trạch, anh cũng thấy khó hiểu nên hỏi: “Sao anh nhận ra cô ấy?” Nếu không phải biết trước thì bản thân anh cũng sẽ không nhận ra.

“Anh không ăn rau cần, lúc múc thức ăn Hiểu Hiểu đã trực tiếp bỏ qua món rau cần xào thịt, anh chưa từng đến đây lần nào, mà nhân viên nhà ăn lại hiểu rõ khẩu vị của anh như vậy, cậu nói thử xem anh sẽ nghĩ thế nào?” Nhan Dịch Trạch nói xong tùy tiện gắp một miếng thức ăn lên ăn.

Thì ra là vậy, Nhạc Đông nghĩ cái này không liên quan đến mình là do Quan Hiểu Ninh tự để lộ thân phận, vì vậy cậu do dự một lát rồi giải thích: “Dịch Trạch, không phải em cố ý giấu anh……”

“Cậu không cần giải thích anh đây không có ý trách cậu, nhưng mà Đông Tử cậu được đấy, sắp xếp công việc như thế này cho người phụ nữ của anh ư?” Nhan Dịch Trạch ngắt lời Nhạc Đông nháy mắt nhìn cậu rồi chất vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui