Nhan Dịch Trạch nghe thấy những lời này của Tiêu Tuyết như nghe thấy chuyện cười vậy: “ý cô là Trung Hiểu được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào công lao của cô ư?”
“Không có vốn khởi động thì Trung Hiểu làm sao phát triển, sự thật này anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể nào chối bỏ được!” Tiêu Tuyết càng nói càng khí thế.
“Số tiền mà cô có được còn chưa đủ nhiều sao?”
Tiêu Tuyết cười và lắc đầu: “Nếu chúng ta còn bên nhau thì tôi có thể hy sinh tất cả cho anh, nhưng rất đáng tiếc là anh lại vì một Quan Hiểu Ninh mà bỏ rơi tôi, cho nên tôi cũng không có lý do gì phải tiếp tục vì anh mà im lặng như vậy, tôi cho anh thời gian một tuần để anh công bố sự thật cho người khác biết, không thì tôi sẽ trực tiếp nói chuyện của trước kia ra, tới lúc đó mọi nổ lực trước kia của anh đều sẽ biến thành công cốc.”
“Tiêu Tuyết cô muốn làm gì nói gì tôi không có quyền can thiệp, nhưng mà nhà họ Tiêu các người cũng có cổ phần của Trung Hiểu, nếu cô cứ tiếp tục ầm ỉ như vậy thì người bị tổn hại về mặt lợi ích không chỉ riêng mình tôi đâu.”
Tiêu Tuyết không hề để ý đến lời nói của Nhan Dịch Trạch: “Tôi cũng có thể cho anh hai sự lựa chọn, một là quay về lại với tôi và trong vòng một tháng phải tổ chức lễ đính hôn, thì Trung Hiểu sẽ vẫn là thiên hạ của anh; hoặc là anh đem số cổ phần mà anh đang có một nửa cho tôi một nửa cho bố tôi, nếu không thì anh cứ đợi mà xem Trung Hiểu sẽ vì anh mà bị sụp đổ như thế nào!”
Nhan Dịch Trạch nghiêng đầu trầm tư mà nhìn Tiêu Tuyết, sau đó đột nhiên bật cười: “Cô muốn làm gì thì cứ làm đi, cổ phần tôi không thể nào cho cô thêm nữa, càng không thể nào đính hôn với cô được, tôi cũng đâu phải những tên mặt trắng bán rẻ thân thể đâu nên không thể nào nói có hứng thú là sẽ có hứng thú ngay với những người phụ nữ mà mình hoàn toàn không hứng thú.”
“Ngay cả tương lai của Trung Hiểu anh cũng mặc kệ ư?” Tiêu Tuyết chất vấn.
“Ba cô là người thích tiền nhất đấy, nếu ông ấy đồng ý để cô làm vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.”
Tiêu Tuyết vừa thất vọng vừa oán hận mà lắc đầu, nhưng lại không tin một Nhan Dịch Trạch xem trọng lợi ích như vậy mà lại bỏ mặc Trung Hiểu: “Anh cứ ở đó mà tiếp tục tự đại đi, khi anh không còn gì cả thì anh sẽ biết được ai mới thật sự là người yêu anh thật lòng.”
Nhan Dịch Trạch ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn bóng lưng của Tiêu Tuyết khi rời đi, bây giờ đối với anh mà nói việc quan trọng nhất đó chính là làm sao có thể gặp được Quan Hiểu Ninh và làm sao để có được sự tha thứ của cô.
Cho dù Quan Hiểu Ninh đã nói là cô sẽ tắt máy, nhưng anh vẫn nhịn không được mà gọi cho cô, quả nhiên cũng chỉ là giọng nói máy móc của tổng đài, anh không còn cách nào chỉ đành xử lý việc công trước đã rồi đợi lát nữa gọi tiếp.
“Cho cậu.” Đinh Nạp quăng một chiếc sim điện thoại cho Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh chộp lấy rồi nhìn nhìn và hỏi: “Để làm gì?”
“Còn làm gì nữa, đổi một số mới đi.”
“Nhưng mà số cũ có rất nhiều người đều biết.” Quan Hiểu Ninh đối với việc thay số điện thoại mới có chút do dự.
Đinh Nạp trợn trắng mắt: “cho dù có nhiều người đi nữa thì người mà cậu muốn liên lạc cũng chỉ có Vu Diên Danh và Nhan Dịch Trạch mà thôi, Vu Diên Danh thì cậu có thể gọi điện nói cho anh ta biết số mới của cậu, còn Nhan Dịch Trạch thì mình thấy hay là thôi đi, cho dù anh ta không có nói chuyện của cậu cho Hàn Tư Nghê biết, nhưng ít nhất cũng là do Hàn Tư Nghê vì yêu sinh hận nên mới đi điều tra cậu. Tuy bây giờ anh ta nào là hối hận nào là xin lỗi cậu, nhưng mà cậu có thể đảm bảo là sau này cậu sẽ không bị tổn thương vì chuyện có phụ nữ yêu hắn mà liên lụy đến cậu không!” Tiêu Tuyết cũng ghen tị Quan Hiểu Ninh, chỉ là cô không thể nói ra thôi.
Quan Hiểu Ninh cười khổ: “Tạm thời mình không định gặp anh ấy, ít ra là việc tránh đám phóng viên thì mình cũng không thể gặp anh ấy, thật ra xảy ra việc này điều khiến mình buồn nhất đó chính là không thể đi gặp Hiểu Phong, vốn dĩ mình còn định đi thăm nó, lúc này mà đi thì cũng chỉ khiến nó mất mặt mà thôi.”
Đinh Nạp im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Việc này vẫn là nên để sau đi. Hiểu Ninh, cậu không hề khiến ai mất mặt cả, cậu không hề làm chuyện gì xấu cả, chỉ cần cậu có thể rời xa Nhan Dịch Trạch thì cuộc sống sau này của cậu sẽ tốt lên nhiều đấy.”
“Nạp Nạp, mình đang suy nghĩ chuyện này đây.” Quả thật Quan Hiểu Ninh đang rất nghiêm túc mà suy nghĩ về việc này, bởi vì Nhan Dịch Trạch đã không còn là một cậu thanh niên nghèo của sáu năm trước nữa, thân phận và địa vị hiện nay của anh đã khiến anh trở thành đối tượng theo đuổi của những người phụ nữ, mà bản thân Nhan Dịch Trạch cũng không phải là người có năng lực kiềm chế bản thân cao, thậm chí còn thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt gây thị phi khắp nơi, lần này Hàn Tư Nghê có thể tiết lộ việc mình từng ngồi tù, vậy lần sau nếu như gặp phải người phụ nữ nào càng cực đoan hơn nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Điều quan trọng hơn nữa đó chính là mình cũng không thể nào luôn chịu đựng thái độ ham chơi và không nghiêm túc của anh ấy mãi được, cho nên cho dù vẫn còn lưu luyến, vẫn còn không nỡ, vẫn còn—yêu, nhưng Quan Hiểu Ninh nghĩ rằng cũng đã đến lúc mình nên buông bỏ đoạn tình cảm gần như đã hủy hoại nửa đời mình này rồi, sau này chuyên tâm đi theo bên người Vu Diên Danh cố gắng trở thành một nhà thiết kế giỏi, vì tương lai của bản thân mà phấn đấu!
Đinh Nạp lập tức vui mừng hẳn lên: “Hiểu Ninh, nếu như cậu thật sự có thể rời xa Nhan Dịch Trạch thì mình sẽ tài trợ tất cả chi phí cho cậu!”. Đọc 𝘁𝐫uyện hay 𝘁ại ( T𝚁uMT𝚁𝗨Y𝔢 N.𝗏n )
Quan Hiểu Ninh cảm động mà ôm lấy Đinh Nạp, chân thành mà nói: “Nạp Nạp, cảm ơn cậu!”
Mấy ngày nay Nhan Dịch Trạch buồn bực vô cùng, di động của Quan Hiểu Ninh kể từ sau cuộc gọi hôm đó thì vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, anh lại không dám tùy tiện chạy qua bên nhà của Đinh Nạp, bởi vì bây giờ đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng đám phóng viên nhất định sẽ theo dõi nhất cử nhất động của anh, anh không muốn gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho Quan Hiểu Ninh nữa, cho nên anh chỉ có thể mỗi ngày lặp đi lặp lại hành động gọi điện cho cô mà thôi, lại lo mình bị đưa vào danh sách đen nên đã đổi số khác để gọi, nhưng kết quả vẫn là gọi không được.
“Dịch Trạch, chẳng phải anh nói là đi ăn trưa với em ư, sao còn ngồi đó?” Nhạc Đông lên tiếng nhắc nhở Nhan Dịch Trạch đang ngồi ngẩn ra đó từ khi cậu bước vào.
Lúc này Nhan Dịch Trạch mới động đậy thân mình: “Đông Tử, lúc cậu đến nhà Đinh Nạp có nhìn thấy Hiểu Hiểu không, cô ấy sao rồi?”
Nhạc Đông kinh ngạc mà nói: “Anh không biết Hiểu Ninh đổi số điện thoại ư?”
Nhan Dịch Trạch ngẩn ra: “Không biết.”
“Chết rồi, có phải là em đã nói sai cái gì rồi không, Nạp Nạp mà biết chuyện nhất định sẽ giết em mất!” Nhạc Đông đột nhiên ý thức được hình như mình vừa mới tiết lộ một việc quan trọng, chỉ có điều Quan Hiểu Ninh đổi số anh cũng chỉ là nghe Đinh Nạp nói qua một lần, cậu còn cho rằng Nhan Dịch Trạch thế nào cũng có thể biết được, bởi vì anh ấy và Quan Hiểu Ninh hai người hợp tan nhiều lần cũng không có gì lạ nữa, nào có ngờ là việc đổi số điện thoại này lại là giấu Nhan Dịch Trạch chứ.
“Nếu đã lỡ lời rồi, vậy thì đừng giấu nữa, Hiểu Hiểu đổi số khi nào vậy?”
“Hình như là hôm xảy ra chuyện, em cũng không rõ lắm, chỉ là nghe Nạp Nạp nhắc qua một lần mà thôi, em thật sự là không biết số mới của cô ấy là gì đâu, Nạp Nạp không có nói với em.” Nhạc Đông vừa nói vừa giơ hai tay lên.
Nhan Dịch Trạch hận đến nổi cắn chặt răng: “Đông Tử, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho Đinh Nạp biết rằng nếu không vì nể mặt cậu thì tôi đã xử cô ấy từ lâu rồi, và đây cũng là lần cuối tôi nhẫn nhịn cô ầy việc cô ấy xen vào chuyện giữa tôi và Hiểu Hiểu đấy!”
Nhạc Đông cau mày nhìn Nhan Dịch Trạch cầm lấy áo khoác đi ra ngoài thì cậu vội bước lên ngăn anh ấy lại: “Anh đi đâu?”
“Tìm Hiểu Hiểu, bây giờ tôi mới hiểu ra chỉ cần bên cạnh cô ấy có Đinh Nạp thì cả đời này tôi cũng đừng hòng được gặp cô ấy!” Nhan Dịch Trạch nói xong trực tiếp đẩy Nhạc Đông ra và mở cửa phòng bước ra ngoài.
Nhạc Đông lại ngăn ở trước mặt Nhan Dịch Trạch lần nữa: “Dịch Trạch, anh không nên vì sai lầm của bản thân mà trút giận lên người khác được, sự việc lần này là Nạp Nạp gây ra ư? Em sẽ không để anh đi làm phiền người phụ nữ của em đâu, có chuyện gì anh cứ nhắm vào em đây nè!”
Nhan Dịch Trạch nhìn chằm chằm Nhạc Đông: “Đông Tử, cậu là anh em tốt của tôi, tôi không muốn trở mặt với cậu, hôm nay cậu ngăn cản được tôi nhưng ngày mai cậu có cản được tôi không?”
Nhạc Đông sau khi đối mặt với Nhan Dịch Trạch một lúc lâu rồi mới nói: “Anh không cần phải đi tìm Đinh Nạp đâu, mỗi tối sau bảy giờ Hiểu Ninh đều sẽ đến tầng 34 để tìm Vu Diên Danh.”
“Cậu ngay cả số điện thoại mới của cô ấy cũng không biết thì sao lại biết được việc này?”
“Tại vì buổi tối đều là em và Đinh Nạp đưa cô ấy qua đây và Vu Diên Danh đưa cô ấy về, phóng viên túc trực ở đây cũng chỉ muốn phỏng vấn anh mà thôi, vốn dĩ không thể nào ngờ được sau khi tan ca Hiểu Ninh lại còn xuất hiện ở Trung Hiểu.”
Ánh mắt của Nhan Dịch Trạch như là đóng thành băng vậy: “Nhạc Đông, sau việc này tôi phải xem xét lại tình cảm anh em giữa tôi và cậu mới được, vì Đinh Nạp mà cậu lừa dối tôi, nhìn tôi mỗi ngày đều nóng lòng ở đó mà tìm người, cậu con mẹ nó đúng là chả ra cái thá gì cả!”
“Anh chẳng phải cũng như vậy ư vì Quan Hiểu Ninh mà ở đó hung dữ với em, còn đòi trừng trị người phụ nữ của em nữa. Dịch Trạch, vinh hoa phú quý mà anh cho em cả đời này em đều sẽ cảm kích anh, nhưng nếu mà anh dám động vào một cọng tóc của Đinh Nạp thì em nhất định sẽ không tha cho anh đâu!” Nhạc Đông cũng trở nên nổi nóng, lớn tiếng nói xong những lời đó thì xoay người rời khỏi, lúc ra ngoài còn hung hăng mà đóng sầm cửa lại.
Nhan Dịch Trạch đứng ở trước cửa một lát, rồi lại đột nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười, đợi đến trời tối lên lầu tìm người!
Bảy giờ rưỡi tối, Nhan Dịch Trạch nhận được cuộc gọi của Hứa Hướng Dũng nói Quan Hiểu Ninh đã đến tầng 34 và đã vào văn phòng làm việc của Vu Diên Danh.
Nhan Dịch Trạch đứng lên chỉnh lại trang phục của mình một chút rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng làm việc.
Mấy ngày nay Quan Hiểu Ninh ở văn phòng làm việc của Vu Diên Danh cũng chỉ là làm những việc như sắp xếp và là ủi trang phục mà thôi, cho dù Vu Diên Danh đã cho cô mấy đơn đặt hàng, nhưng vì mấy ngày nay xảy ra chuyện nên cô cũng không có tâm trạng mà đi thiết kế trang phục, vả lại cũng không hề có chút ý tưởng nào cả, cô qua đây cũng chỉ là muốn tìm chút việc để làm mà thôi nếu không cả ngày ở trong nhà quả thật là rất khó chịu.
“Hiểu Ninh, anh có chuyện muốn nói với em.” Vu Diên Danh bước đến bên người Quan Hiểu Ninh, trong tay còn cầm theo chai rượu vang và hai chiếc ly.
“Có chuyện gì thì anh cứ nói, sao lại lấy rượu ra làm gì, em không biết uống rượu đâu.”
Vu Diên Danh cười hì hì nói: “Việc này đợi em say rồi mới dễ nói.”
Quan Hiểu Ninh không có tâm trạng mà vui đùa với anh, cô nói: “Anh đừng có nói giỡn nữa, rốt cuộc là chuyện gì?”
Vu Diên Danh rót rượu vào trong hai chiếc ly, rồi tự mình uống một ngụm trước sau đó thở dài nói: “Anh chỉ là cảm thấy đau lòng thay em mà thôi, người xưa chẳng phải có câu “khổ tận cam lai” ư, em đã phải nếm chịu bao nhiêu cực khổ rồi, sao ông trời còn chưa cho em chuyển vận nữa vậy! Tối nay hai chúng ta tâm sự với nhau, tên khốn Nhan Dịch Trạch đó lát nữa mới nói, anh nói chuyện của Tiêu Tuyết trước đã, cô ấy nhờ anh chuyển lời tới em, việc ăn cấp thiết kế của em quả thật là cô ấy đã sai, cho dù là lý do gì đi nữa thì cũng không thể nào tha thứ cho hành vi của cô ấy được, nhưng cô ấy đồng ý sau này ở trước mặt em sẽ không nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến thiết kế nữa, cô ấy cũng nguyện cố gắng hết sức để giúp đỡ em hoàn thành việc học, chỉ hy vọng em có thể cho cô ấy một cơ hội để được làm bạn với em.”
Quan Hiểu Ninh dùng ngón tay gõ nhẹ lên chiếc ly, không biết phải trả lời câu hỏi của Vu Diên Danh như thế nào, nếu là người khác thì cô có thể bảo đối phương đừng lo chuyện bao đồng, nhưng Vu Diên Danh thì không được, đối mặt với một người tốt luôn giúp đỡ mình mà không yêu cầu báo đáp này, cô cần phải đối đãi anh một cách chân thành mà nói ra những đắn đo và dự tính của mình!
“Diên Danh, em không phải là không muốn tha thứ cho Tiểu Tuyết, chỉ là cô ấy từ lúc trở về từ Pháp không hề gặp mặt em lần nào, em không biết mình còn có thể làm bạn với cô ấy được nữa không! Vả lại em cũng muốn làm rõ mục đích cô ấy ăn cấp thiết kế của em là gì, tại sao lại phải làm như vậy?”
Vu Diên Danh đang suy nghĩ xem phải trả lời câu hỏi này của Quan Hiểu Ninh như thế nào thì nghe thấy cửa bị người ta dùng lực đẩy mạnh ra, sao lại có người đến văn phòng của mình vào giờ này, anh tò mò mà đưa đầu ra nhìn kết quả lại thấy người mà mình không muốn thấy nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...