Trùng Dương* tới gần, Tứ đệ từ biên tái trở về, trong nhà càng thêm náo nhiệt.
(Trùng Dương hay Tết Trùng Dương còn được gọi là Tết Trùng Cửu là một ngày Tết bắt nguồn từ Trung Quốc, được tổ chức vào ngày 9/9 âm lịch hàng năm.
Trong đó, con số 9 được coi là con số dương, ngày 9/9 có hai số 9 lặp lại được gọi là Trùng Cửu hay Trùng Dương.
Tết Trùng Cửu còn được người Hoa gọi là Tết người cao tuổi, Tết người già.
Vào dịp này, khắp nơi ở Trung Quốc đều tổ chức các hoạt động với đề tài kính lão, trọng già.
Với họ, việc kính trọng, quan tâm và chăm sóc người già, người cao tuổi là trách nhiệm, nghĩa vụ của mỗi người con, mỗi gia đình, mỗi vùng miền nói riêng và cả nước Trung Quốc nói chung.
Tết Trùng Dương có hai ý nghĩa chính:
- Ý nghĩa chúc mừng mùa màng bội thu: Theo quan niệm của người Trung Quốc, Tết Trùng Dương là tiết khí cao nhất, đẹp nhất trong mùa của một năm nên còn ngụ ý sinh mệnh dài lâu, khỏe mạnh và là ngày tết tượng trưng cho sự trường thọ.
- Ý nghĩa tôn kính người cao tuổi: Ngày nay, Tết Trùng Dương còn được coi là ngày Tết của người già.
Người dân thường tổ chức các hoạt động thăm hỏi, chúc thọ, tặng quà cho ông bà, cha mẹ và người thân.)
Tứ đệ từ nhỏ yêu thích nhất là nhị ca, trở về không đến nửa ngày liền đi Đông viện, nói chuyện quốc gia đại sự, ta nghe cũng nghe không hiểu, dứt khoát đến tiền viện cùng chị em dâu nói chuyện phiếm.
Nữ quyến náo nhiệt chuỵen trò, không biết làm sao lại nói đến chuyện nối dòng dõi.
Bây giờ Tống Nghi Đình khỏi bệnh, bà mẫu không còn vì chuyện này lo lắng, lại dồn hết tâm huyết vào chuyện sinh nở của đám con dâu chúng ta.
Đại tẩu đã có một nữ nhi, tốt xấu còn có thể ứng phó bà mẫu hai câu ba, ta cùng tam đệ muội Thẩm Nguyệt Như liền không thể không bị nhắc đến.
Có lẽ là ta nhỏ tuổi hơn Nguyệt Như, bà mẫu bỏ qua ta một bên nói thẳng nàng, không hề thương tiếc như ngày thường: "Lão tam không giống lão tứ tại bên ngoài, hắn ngày ngày ở trong viện, làm sao hai ngươi liền không có chút động tĩnh gì?"
Thẩm Nguyệt Như sợ nhất bà mẫu nói chuyện này, trên mặt cười, sau lưng nắm c.h.ặ.t t.a.y của ta cào cào vào lòng bàn tay.
Bà mẫu sầu muộn nói: "Hôm đó đường tỷ của ta từ xa đến, nhét nữ tỳ vào phòng con, ta cũng không biết làm sao."
Thẩm Nguyệt Như một chút cũng không ủy khuất: "Không nhọc mẫu thân phiền lòng, con dâu biết mình phải làm gì."
"Biết thì liền sinh đi a.
Bằng không lão tam ngày ngày đi lại trong nội viện, ta đều nhìn chướng mắt."
Đại tẩu vụng trộm cười, ta cũng hé miệng cười theo.
Thẩm Nguyệt Như sốt ruột, không cách nào nói đại tẩu, bắt ta ra làm bia đỡ đạn: "Mẫu thân bất công, muốn sinh, theo trình tự cũng nên là Nhị tẩu sinh trước."
Ta sửng sốt, còn có dạng bán đứng đồng đội này nữa sao?
Ta suy nghĩ sau khi trở về làm sao mắng cái nhỏ em dâu vô lương tâm này một trận, nàng nói tiếp: "Nhị ca bây giờ thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp, nhìn bằng mắt thường cũng thấy là sắp khỏi hẳn rồi.
Mà lại người trong Đông viện cũng đang nói, nhị ca cùng Nhị tẩu càng ngày càng như keo như sơn, so tân hôn còn dính nhau hơn."
Nàng không để ý ta vặn tay nàng, chột dạ buông ra tay ra, một mặt lấy lòng: "Mẫu thân người khẳng định không biết, ngày này càng lạnh a, Nhị tẩu càng thích vào phòng Nhị ca hơn.
Cái gì gì mà chia phòng ngủ, đều là ngụy trang đi." Nàng còn nói, "Mẫu thân, Người mau hỏi Nhị tẩu nha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...