Ta gan nhỏ, tuân theo lời mẫu thân cùng mama đã dạy qua trước đó, không phải là lỗ mãng, nhưng là cấp bậc lễ nghĩa cơ bản ta vẫn là biết một chút.
Thanh âm của ta so với hắn còn nhỏ hơn, như muỗi kêu: "Mẫu thân nói, để phu quân vén lên."
Lại là một hồi lâu trầm mặc.
Sau một hồi, người trên giường tựa hồ xê dịch cánh tay: "Tới đây."
Ta theo tiếng gọi ngang nhiên xông qua, tới gần hắn một chút.
Một cánh tay khô gầy nắm lấy đỏ khăn cô dâu, nhẹ nhàng giật giật.
Tại khi ta cho là hắn liền muốn kéo xuống, hắn dừng động tác lại: "Ngươi tên gì?"
"Uyển Uyển."
" Độc nữ của Trương Triết Lễ đại nhân, Trương Uyển?"
Ta có chút cúi đầu: "Phải."
Nương nói, phủ tướng quân chỉ để tâm tới mối hôn sự này, cũng không phải để tâm tới ta.
Nương ta nói không sai, đêm tân hôn, phu quân của ta liền ngay cả tên của ta là gì cũng không biết.
"Ngươi nhỏ như vậy, để ngươi nhảy vào hố lửa này, gả cho người sắp c.h.ế.t như ta, có sợ không?" Cách khăn đỏ cô dâu, Tống Nghi Đình hỏi ta như vậy.
Ta không biết.
Ta nghe qua lời đồn, nói mấy năm trên giường bệnh chịu khổ, người đã từng oai nghi Tống Nghi Đình bây giờ dã không còn giống người nữa, hình dáng tiều tụy.
Thế nhưng là ta không dám nói mình sợ.
Ta nhìn đốt ngón tay trắng bệch của hắn, nghĩ có lẽ cũng không đáng sợ như vậy, nói láo: "Không sợ."
Hắn tựa hồ đang bật cười: "Vì sao không sợ?"
"Bởi vì ngươi là phu quân của ta mà."
Phút chốc khăn cô dâu bị xốc lên, tmàu đỏ thắm trước mắt biến thành màu vàng ấm áp của ánh nến.
Ta vô ý thức đưa tay ngăn cản chỉ riêng, dịch ngón tay nhìn sang, thấy được Tống Nghi Đình đang nằm trên gối.
Thật bất ngờ, dáng dấp hắn rất tuấn tú, có lẽ thật sự là do nguyên nhân ốm đau trên giường đã lâu, ngũ quan gầy gò sáng tỏ, lông mày, xương mũi đứng thẳng tinh tế, nhưng vẻ đẹp của hắn lại có chút gai góc.
Làn da rất trắng, vượt xa cả màu da của ta.
Ánh đèn lắc lư, đầu giường đốt một đôi nến đỏ.
Hắn gỡ khăn cô dâu xuống xong, quay đầu đi.
Tấm chăn mỏng đắp trên người hắn rung động theo từng nhịp thở, thanh âm khàn khàn mỏng nhẹ như dây tơ: "Sát vách là sương phòng trống không, ngươi đi qua ngủ đi."
Ta rầu rĩ: "Là ta xấu xí sao?"
Hắn quay sang, nhếch lông mày nhìn ta.
Hắn thực sự rât tuấn tú.
Ta ngược lại càng tin tưởng lời đồn trước đó, nếu như thân thể của hắn không việc gì, nhất định là một nhân vật xuất chúng.
"Có lẽ là ta quá xấu, ngươi mới có thể nói như vậy.
Đêm tân hôn bị phu quân đuổi đi ra ngoài ngủ, ta sẽ bị người ta cười cho thối mũi."
"Không đâu, ta không nói cho người bên ngoài......" Hắn vừa nói vừa ho, ho càng lúc càng nặng.
Ngoài cửa người hầu gõ cửa, khẩn trương cực kỳ: "Nhị gia." Tống Nghi Đình quát lớn người chuẩn bị mở cửa tiến vào, giọng nói vô cùng hung dữ: " Cút."
"Nhị gia, ngài uống thuốc đi." Bởi vì thấy Tống Nghi Đình ho khùng khục, nghe ngoài cửa tụ tập không ít người.
"Nhị gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Ngài, ngài uống một chút thuốc đi ạ”
Nha hoàn người hầu từng người thuyết phục, càng nói càng nhiều, mặt Tống Nghi Đình càng lúc càng đen.
Đừng nói đến Tống Nghi Đình, ngay cả ta nghe cũng thấy phiền.
Tống Nghi Đình ho vô cùng dữ dội, không thể nào nói chuyện được, ta đành phải lên tiếng: "Để thuốc trước cửa đi."
Người ngoài cửa cuối cùng cũng như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Nhị nãi nãi, ngài khuyên nhủ nhị gia giúp chúng nô tài."
"Các ngươi đi xuống đi." Ta cất giọng nói.
Người ngoài cửa lục tục kéo nhau đi, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.
Ta lần đầu tiên sai bảo nhiều người như vậy, lại còn là người của phủ Tướng quân, ít nhiều có chút khẩn trương.
Ta ngóng cổ, nghe cổng không có động tĩnh gì nữa, mới quay đầu vui vẻ nói: "Đi hết rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...