Tống Nghi Đình nói chuyện nhẹ giọng thì thầm: "Ngự tứ ủ lâu năm còn chưa uống, mặt nương tử của ta ngược lại đỏ lên trước.
Hôm nay nàng đỏ mặt nhiều lần lắm rồi đấy nha."
......!
Gia yến kết thúc đã muộn, trời tối hẳn.
Trong phòng đệm giường chuẩn bị chỉnh tề, không biết là nha hoàn nào chuẩn bị, sơ ý chủ quan, đầu giường lại thắp một đôi nến uyên ương đỏ.
Ta lười nhác mắng, ăn no uồng say rượu váng đầu, quả muốn cùng Tống Nghi Đình lên giường nằm nghỉ.
Tống Nghi Đình tửu lượng vốn là tốt, lại chỉ nếm mấy ngụm rượu nhỏ, hắn không có một chút men say.
Thời điểm ta ngủ không được giày vò hắn, mà thời điểm hắn hào hứng thì sẽ giày vò ta.
Ta nghiêng người ngủ, hắn một cánh tay vòng quanh ta, khẽ hôn tóc mai: "Uyển uyển, ta muốn tắm rửa, muốn thay quần áo."
Ta không nghĩ mở mắt, níu lấy quần áo của hắn ngửi ngửi: "Sáng nay vừa thay giặt, sạch sẽ.
Mà lại thân thể ta mới lau cho ngươi rồi, ngày mai lại lau."
"Không, ta muốn đêm nay.
Nước nóng ta đã sai người chuẩn bị tốt, nàng liền giúp ta tắm một cái, " Hắn mềm giọng lấy lòng, "Được chứ?"
Ta mở mắt ra, ánh nến uyên ương đỏ làm mắt cay cay.
Ta ngáp dài một cái: "Tốt a." Tắm rửa cho Tống Nghi Đình đã trở thành công việc hàng ngày của ta.
Cưới xong hắn không cho nha hoàn thiếp thân động vào người nữa, tất cả đều ỉ lại hết cho ta.
Cũng may lúc hắn ngâm mình ở trong thùng tắm liền sẽ phá lệ nhu thuận nghe lời, ngâm nước ấm dễ chịu, môi hồng răng trắng, cộng thêm làn da vốn là trắng nõn, xinh đẹp đến không giống nam tử từng chịu đựng gian nan vất vả nơi biên quan.
Hắn thuận kể cho ta nghe rất nhiều chuyện cũ mà hắn chưa từng đề cập đến.
Mặc dù hắn chưa từng khoe khoang, thế nhưng là hắn dũng mãnh cùng mưu trí, bộc lộ hét ở trong những câu chuyện cũ hắn kể.
Ta thật yêu những câu chuyện ấy.
Hắn kể lại quá khứ, cũng ước mơ tương lai.
Tắm xong cho hắn thì đêm đã khuya, ta kéo lấy thân thể mệt mỏi bò lên giường, bò đến bên cạnh hắn.
Ta nói thầm: "Không trở về phòng sát vách đâu, phòng kia lạnh lắm."
Tóc Tống Nghi Đình vẫn còn đang ẩm ướt, ngồi dựa vào trên gối lật quyển binh thư chưa xem xong, nhìn ta lẩm bẩm hướng trong chăn chui, cúi đầu: "Cũng không có ý định để ngươi về."
Ta mê hoặc suy nghĩ ngẩng đầu: "Sao cơ?"
"Đệm chăn ở sương phòng ta đã cho người dọn cả rồi, về sau nàng ở chỗ này đi.
Thu đông đến vào đêm trời trở lạnh, trên người nàng lúc nào cũng lạnh, ta nhớ mỗi lần lạnh nàng ngủ không ngon."
Ta ôm cánh tay của hắn vô cùng cảm tạ: "Làm phiền phu quân rồi."
Dưới đèn, ánh mắt Tống Nghi Đình lấp lánh nhìn ta một hồi lâu, đem sách đặt ở gối bên cạnh, đưa tay vén những sợi tóc rủ trên trán ta: "Ta trên danh nghĩa là phu quân của nàng, nhưng không có năng lực bảo vệ nàng, không nói đến chuyện xuất sinh nhập tử vì phu nhân, ngay cả ủ ấm chân tay cho nàng trong đêm cũng là hi vọng xa vời."
Trong giọng nói của hắn khó nén thương tâm, tâm ta đau, chủ động đưa tay vòng bên trên eo của hắn, trấn an hắn: "Ngươi đã đối với ta rất tốt.
Cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, đây đều là những thứ ta trước đó không dám nghĩ."
Hắn vuốt mặt mày của ta, cười nói: "Nàng ở cùng với ta, thì ra là vì lý do này phải không?" "Không phải." Ta giương mắt nhìn hắn, "Xem ngươi này.
Ngươi thì sao đây? Ngươi đối đãi với ta tốt như thế, là vì cái gì?"
"Vì cái gì nhỉ?" Hắn tự hỏi mình, sau đó nghiêng đầu, suy nghĩ cực nghiêm túc.
Sau một lúc lâu, hắn đáp: "Vì ta vẫn còn sống đi."
Ta không rõ ý tứ hắn là gì, nháy mắt nhìn hắn.
Lòng bàn tay hắn lại vuốt tóc ta, ngón tay chạm vào lông mi.
"Nằm ở đây đã lâu, mấy năm đó không có một ngày nào vui vẻ.
Ta luôn cảm thấy cả đời này dù là không phải chinh chiến sa trường chiếm được công danh, thì tốt xấu cũng phải sống sao cho giống một con người đàng hoàng tử tế.
Thế nhưng những năm trước khi ta gặp nàng, ta sống không giống con người.
Nằm ở đây mặc cho người khác định đoạt, không có phẩm giá cũng không có tôn nghiêm để tiếp tục sống."
Tống Nghi Đình trầm giọng, nhưng không có giống thường ngày thở dài, mà là quay đầu nhìn ta: "Thế nhưng là nàng đã đến, ta liền phải sống sót." Trong mắt của hắn mang ý cười, "Ta không thể để cho tiểu nương tử của mình vừa mới vào cửa đã phải thủ tiết, có phải không nào? Nàng còn nhỏ, nếu thật trở thành quả phụ, bảo đảm ngày nào nàng cũng sẽ khóc nhè giống như đêm tân hôn mất."
Ta phủ nhận: "Ta không có khóc."
"Vậy làm sao mắt lại đỏ?"
"Ngày đó quá đói, đói đỏ mắt."
Tống Nghi Đình bị lời nói của ta làm cho vui vẻ, lòng bàn tay dịch chuyển nửa tấc, dò xét ta: "Vậy ta nhìn xem, hôm nay đôi mắt này có đỏ nữa không? Ăn no hay chưa nào?"
Ta xoa xoa bụng nhỏ càng ngàu càng tròn, đáp: "Đã no đầy đủ."
"Giường đã ấm, bụng cũng đã no, chúng ta làm chút chuyện khác thì thế nào?"
"Không muốn."
Nhưng Tống Nghi Đình nào cho phép ta từ chối, lòng bàn tay đang lúc nói chuyện đã bao phủ lên lông mày của ta, che khuất con mắt của ta.
Hắn giống như đêm Trung thu đó mà hôn ta, những sợi tóc còn hơi ẩm ướt cọ xuống cổ ta, giống như cổ cũng được hôn vậy.
Hắn lẩm bẩm: "Uyển uyển, nến đỏ uyên ương là ta sai bọn họ thắp lên.
Đêm động phòng còn thiếu, tối nay ta đền bù cho nàng."
Ta cũng đã sớm bị hắn cởi quần áo, nhìn qua thân thể, thế nhưng ta vẫn là thẹn thùng.
Mặt của ta trong lòng bàn tay của hắn nóng lên, từ nụ hôn sâu kia tránh ra, thở sâu.
Hắn mở tay, ánh nến chiếu vào trước mắt.
Hắn ngày thường anh tuấn, vẫn tuấn dật như lần gặp hau tại đêm động phòng trước, chỉ là so với lúc ấy mập hơn một chút.
Ta khẩn trương đến không dám động đấy, đén khi bị hắn trút bỏ quần áo ta mới phản ứng được, bỗng nhiên lo lắng hắn: "Cẩn thận bệnh cũ."
"Ta có chừng mực." Tống Nghi Đình đưa tay nâng ta đứng dậy, để ta nhìn vào hắn.
Ta vừa thẹn vừa ngại, không dám nhìn thẳng thân thể Tống Nghi Đình.
Ta lắp bắp: "Thế nhưng là......!Ta quên mất rồi."
"Quên cái gì?"
"Quên những gì ma ma dạy."
Tống Nghi Đình ôn nhu đến cực điểm: "Ta dạy lại cho nàng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...