Bà Vân Tâm nghe thấy thế vội vàng chạy vào trong đền, trong đền tối om, phải mất một lúc bà mới nhìn thấy hình dáng mơ hồ của mười hai cái quan tài sắp xếp lần lượt từ trong ra ngoài một cách chỉnh tề.
Có lẽ là vì ngôi đền này bỏ hoang nhiều năm, cho nên trong ngôi đền bốc lên mùi ẩm mốc gay mũi.
Bà Tâm đi lần lượt dọc theo mép quan tài từ cái đầu tiên tới cái cuối cùng, sau đó quay ngược lại, tổng cộng có tất cả mười hai cái.
Trong tất cả các quan tài đều có người, đều là tân nương đang mặc hỷ phục, đầu đội khăn voan còn chưa kéo xuống, chỉ tiếc là do trong đền quá tối nên bà chỉ có thể nhìn thấy hình dạng mơ hồ của bọn họ, bà cũng không dám sờ soạng linh tinh, sợ đụng chạm tới thứ gì không sạch sẽ thì nguy.
Thằng Ất vừa tiến vào sau đã bị bà Tâm kêu đi lấy nến ở trên bàn thờ thắp lên, nó vâng dạ làm theo.
Sau khi thắp nến lên, cả ngôi đền sáng hơn hẳn, chí ít vẫn tốt hơn tình trạng tối om khi nãy.
Nó cầm một cái giá nến tới đưa cho bà Tâm, sau đó ngoan ngoãn đứng lùi về phía sau.
Bà Tâm cầm giá nến, đưa tới bên trong quan tài, quan sát kĩ một lượt tất cả các tân nương năm trong quan tài.
Quan tài đầu tiên là cũ nhất, bụi đã bám đầy trên gỗ và quần áo của tân nương, bà cẩn thận nâng khăn voan lên, tay kia còn cầm theo con dao gọt hoa quả đã được bôi sẵn máu gà trống, đề phòng hiện tượng cương thi xảy ra.
Chiếc quan tài đầu tiên, không có chuyện gì xảy ra, mấy quan tài sau cũng vậy, sau khi dò xong hết một lượt, bà Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may, là không xảy ra chuyện gì vượt tầm kiểm soát, nếu một con cương thi bà còn xử lý được, chứ cả mười hai cương thi cùng lao tới thì hôm nay bà chỉ có thể chôn xác ở đây.
Những cô gái dưới lớp khăn voan này đều rất xinh đẹp, chí ít là môi hồng răng trắng, miệng còn đang mỉm cười hạnh phúc...
Khoan đã.
Miệng nở nụ cười!
Bà thầm than một tiếng không ổn, vội vàng kéo tất cả khăn voan khi nãy vừa bị nâng lên xuống, sau đó đi nhanh ra phía ngoài.
“Nhanh, rời khỏi ngôi đền này mau, mợ hai không có ở đây!”
Thằng Ất còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời bà Tâm, nhanh chóng bước về phía cửa, đám người khiêng kiệu hoa thấy thế cũng biết là chuyện này không ổn, cho nên cũng vội vàng bước ra ngoài.
Thế nhưng cửa lớn còn chưa kịp bước ra, vừa mới đi tới gần cửa, cửa không gió mà tự nhiên ‘sập’ một cái, đóng chặt lại.
Có kéo thế nào cũng không ra!
Đúng lúc này gió ở đâu tự nhiên thổi tới, thổi tắt cả nến mới vừa thắp lên, ngôi đền lại rơi vào tình trạng tối om như khi nãy, nhưng giờ phút này nó còn đáng sợ hơn, bởi vì bao quanh ngôi đền là tiếng cười ‘hihihaha’ quỷ dị, rợn người.
Hỏng bét! Bên ngoài là oán linh, bên trong là cương thi!
Chẳng mấy chốc, cửa đã bị đập sầm sầm.
Thằng Ất cùng bốn tên khiêng kiệu hoa kia dùng thân mình chặn ở cửa, không cho thứ ở bên ngoài xông vào trong.
Mặc dù thằng Ất chẳng biết thứ bên ngoài là cái gì, nhưng nó vẫn cảm thấy chắc chắn đó không phải là thứ tốt lành gì.
So với thứ bên ngoài kinh dị như vậy, nó vẫn cảm thấy trong đền an toàn hơn, dù sao xác chết cũng từng là người.
“Cót két… Cót két….”
Bỗng, lúc này từ trong ngôi đền lại vang lên tiếng cót cét của miếng gỗ đã cũ.
Bởi vì nó đang quay đầu vào trong, cho nên lần này thằng Ất nhìn thấy rõ ràng, bên trong quan tài, từng bóng đen dần dần nhô lên, chuyển động.
“A….A…..A…..A…..A……”
Nó hét lớn một tiếng, cả người nhũn cả ra, cánh tay đang chống cửa bỗng nhiên mất hết sức lực, nó ngồi bệt xuống đất, gương mặt trắng bệch, nó vội vàng bò ra chỗ bà Vân Tâm, “Phu nhân, bọn nó… bọn nó…..”
Sau tiếng hét của thằng Ất, bà Tâm cũng quay đầu lại, cho nên đương nhiên là cũng nhìn thấy tượng đó.
Sắc mặt bà bỗng chốc tái mét, không xong, tất cả đều bị thi biến*.
*Thi biến: Giống như cương thi trong phim
Sau đó bà lại nhìn về phía cửa, cánh cửa mỏng đã nát vốn dĩ không chống được nhiều oán linh như vậy, nhưng nãy giờ là do dương khí của Thằng Ất chống đỡ không cho oán linh xông vào, giờ thằng Ất đã ra chỗ bà, có lẽ chưa đầy một phút sau cửa sẽ bị phá.
Quả nhiên, bà vừa nghĩ tới đó, đã thấy cánh cửa ‘toạc’ nứt ra một vết, sau đó càng ngày càng nhiều vết hơn.
Bà vội vàng lấy cái ống đựng máu gà trống ra, đổ một ít lên tay, sau đó chạy về phía cửa.
Ngay trước khi cửa bị phá, bà dùng tay vẽ loạn lên cánh cửa một lúc, lúc đầu thằng Ất không hiểu bà Tâm làm gì, thế nhưng sau đó nó đã lập tức biết được, là bà tâm đang vẻ bùa, bùa trấn quỷ!
Đừng hỏi tại sao nó biết, bởi vì khi nhìn thấy cái hình mà bà tâm vẽ ra, trong đầu nó lại tự dưng hiện lên ba chữ, bùa trấn quỷ!
Cửa của ngôi đền này được làm từ đàn hương, cho nên vốn dĩ cũng đã có tác dụng trấn quỷ, sau khi bà Tâm vẽ xong bùa, hình bùa đó lóe lên ánh sáng đỏ, sau đó lập tức biến mất.
Sau khi lá bùa biến mất, âm thanh của oán linh bên ngoài cũng giảm đi rất nhiều, bà Tâm thở phào một hơi, may mà bùa này còn có tác dụng với oán linh.
Thế nhưng chưa kịp để bà vui mừng lâu hơn, đám tân nương đó từ trong quan tài đã nhảy ra, nhảy từng bước về phía bà.
Bà vội vàng dùng một ít máu gà còn sót lại đổ xuống nền đất thành một vòng tròn, sau đó nhanh chóng đứng vào, “Ất, mau qua đây đứng với bà.”
Mắt thấy một ‘tân nương’ đang lao về phía mình, thằng Ất cắn răng, nhắm tịt mắt lại, chạy một mạch về phía bà Tâm.
Bởi vì không có đủ máu gà nên vòng tròn bà Tâm vẽ rất nhỏ, nay năm người đứng chen chúc lại càng chật chội hơn.
Thế nhưng ở trong này lại rất an toàn, thằng Ất đã mấy lần nhìn thấy đám cương thi đó muốn lao về phía này, thế nhưng mới chỉ tới bên ngoài vòng tròn thôi đã bị một lớp màng vô hình bắn ngược ra ngoài.
Nó cứ nghĩ rằng ở trong vòng này rất an toàn cho tới khi thằng Ất nhìn thấy một cánh tay mục rữa, móng tay dài nhọn hoắt thò vào trong vòng tròn.
Bà Tâm thấy thế vội vàng dùng dao rạch cho nó một phát vào cánh tay, cánh tay thứ đó lập tức bốc khói xì xì, rồi rụt ra ngoài.
Không ổn, trận pháp trấn cương thi đang mất hiệu lực.
Kể cũng đúng, ở một nơi âm khí thì thừa mà dương khí thì thiếu thế này, nó có thể duy trì được lâu mới lạ.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều lần cương thi có thể thò tay được vào vòng trận pháp, bà Tâm vừa né vừa cau mày suy nghĩ biện pháp.
Mắt bà đảo quanh khắp nơi, khi nhìn thấy quan tài thì bỗng dưng trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ.
Bà không ngần ngại cầm dao rạch tay mình, sau đó chạy ra khỏi vòng tròn, chui vào trong quan tài đứng đó, quả nhiên khi ngửi thấy hơi người, đám cương thi đó nhanh chóng nhảy theo vào trong quan tài.
Bà Tâm vừa tránh móng vuốt của đám cương thi, vừa chờ cho tới khi tất cả cương thi đều nhảy vào quan tài, bà nhanh chóng nhảy ra, rồi kêu đám người kia đi ra, bưng lấy một cái quan tài, úp xuống quan tài đang chứa cương thi.
Bởi vì thành quan tài khá cao, lại thêm việc cượng thi rất đông, cho nên đám cương thi đó còn đang nhảy nhảy trong quan tài, chưa kịp thoát ra, thì đã bị nhốt lại.
Đám cương thi ở trong không ngừng lấy móng tay sắc nhọn cào vào thành quan tài, tiếng kêu ‘két két’ rợn người vang lên.
Bà Tâm vội vàng nâng bàn tay dính máu của mình lên, lại vẽ tiếp một trận pháp vào hai bên của quan tài, sau khi trận pháp phát ra ánh sáng lóe lên, đám cương thi bị nhốn trong đó cũng dần dần an phận lại.
Lúc này bà Tâm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà ngồi bệt xuống đất, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Khi nâng tay lên mới phát hiện ra khi nãy không để ý bị cương thi cào cho một đường.
Vết thương rất sâu, còn đang chảy máu không ngừng.
Chỉ có điều máu chảy ra màu đen, chứ không phải là màu đỏ.
Trúng độc thi!
Bà không ngần ngại lấy dao rạch vết thương trên tay cho sâu hơn và rộng ra, rồi dùng tay nặn vết thương, cho tới khi nhìn thấy máu chảy ra màu đỏ mới thôi.
Bà ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, nhẩm tính thời gian, nếu không nhầm thì bây giờ đã là mười một rưỡi, còn ba mươi phút nữa.
Sau ba mư“Phu nhân, ở đây có môt đường hầm!”
Đúng lúc này thằng Ất đột nhiên kêu lên, bà Tâm vội vàng đi qua chỗ nó, quả nhiên nhìn thấy một đường hầm, là ở ví trí của chiếc quan tài ban nãy.
Bà nghĩ nghĩ một lát rồi bảo bọn họ nâng cả mười quan tài kia lên, quả nhiên ở phía đáy của quan tài tất cả đều có một đường hầm.
“Cõ lẽ mợ hai ở dưới đây.”
Bà chỉ tay vào từng cái đường hầm môt, sau đó mới nói.
“Mày chọn một đường đi.”
Bà Vân Tâm nhìn thằng Ất, mở miệng nói.
“Con...!Con không dám...” Thằng Ất có chút sợ.
“Bà cho mày dám đấy.” Bà Tâm cau mày, có chút không vui.
Thằng Ất sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt này của bà Tâm, cho nên không dám nói nữa, nhắm mắt chỉ đại vào một đường, sau đó cũng không đợi bà Tâm mở miệng đã dẫn đầu đi vào trong.
Một đường đi đề phòng đủ thứ, thế mà lại an toàn đi vào trong.
Thế mà vận khí của thằng Ất không tồi, chọn đúng đường.
Con đường này dẫn tới một căn phòng, căn phòng rất sáng, đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh tối tăm ngoài kia, phòng trang trí rất đẹp, một màu đỏ rực, còn có cả rượu giao bôi, hiển nhiên đây là cách trang trí phòng thành thân.
Ở trên giường, lấp ló một bóng người.
Bà Tâm đi tới bên cạnh giường, nhìn vào trong, nhìn thấy một cô gái đang nhắm mắt, môi đỏ má hồng, đang còn mặc hỷ phục, khăn voan đã đặt ở bên cạnh, điều quan trọng là cô gái này còn đang thở nhè nhẹ.
Lúc này bà Tâm mới thả lỏng tinh thần, nếu như không nhầm thì đây chính là Minh Hoài Thục, mợ hai của nhà họ Nghị.
Bà nhìn lên đồng hồ treo ở trên tường, đã gần mười hai giờ, còn thiếu mười phút nữa.
Chắc chắn là không kịp về để bái đường, chi bằng…
“Ất, đem di ảnh của cậu hai tới đây.”
“Ơ, để làm gì vậy bà?”
“Tổ chức lễ bái đường cho mợ Hoài Thục và cậu Nghị Minh ngay bây giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...