Tân Nương Thứ 12


“Tang Ca, tối nay muội muốn đi với tỉ!”
“Hồng Liên, muội còn nhỏ, biết cái gì gọi là nguyên tiêu chứ, đừng làm loạn, tối nay ngoan ngoãn ở trong cung ngủ đi, năm sau ta dẫn muội đi.”
Hồng Liên mếu máo kéo gấu váy Tang Ca: “Năm ngoái tỉ cũng nói như thế…”
Tang Ca nghi ngờ hỏi lại: “Ta từng nói như vậy thật sao?”
Hồng Liên gật đầu không chút do dự, đoạn còn bổ sung thêm một câu: “Không những nói như thế, tỉ còn hứa năm nay sẽ dẫn tỉ phu về nữa cơ.”
Khóe môi Tang Ca run rẩy, nàng thề với trời, nàng chưa hề nói như vậy, tỉ phu gì chứ, nàng còn nhỏ lắm được không hả!
Tang – Tự cho mình là nhỏ tuổi – Ca trợn mắt nói dối: “Muội nói bậy, ta không hề nói như thế.”
“Tỉ… Tỉ…” Hồng Liên tức tới mức dậm chân thình thịch, sau đó quay đầu chạy biến, còn không quên uy hiếp: “Muội đi mách mẫu thân rằng mấy hôm trước có người nam nhân đưa tỉ về tận phòng ngủ!”
Tang Ca không mấy bận tâm, còn lôi khăn tay ra vẫy vẫy với Hồng Liên chạy phía trước: “Đi đứng cẩn thận nha…”
Sau đó nàng quay đầu rời đi, đi được một đoạn nàng mới ngớ người.

Hồng Liên ban bãy vừa nói gì…
Hồn phách Tang Ca bay biến, vội vàng quay đầu chạy đuổi theo Hồng Liên.

Xui xẻo nhất vẫn là Hồng Liên, chân của hài tử ngắn sao có thể so được với sức chạy của một đại thiếu nữ như Tang Ca, cho nên chạy chưa được bao xa đã bị Tang Ca xách trở về.

“Thả muội xuống, thả muội xuống!” Chân của Hồng Liên không ngừng quẫy đạp trên không trung, miệng mếu máo kêu gào.
“Mẫu hậu, mấy hôm trước có nam chân vào khuê phòng của Tang… Ưm ưm…” Hồng Liên chưa nói dứt câu đã bị Tang Ca dùng tay bịt miệng lại.
Dù có phản kháng cỡ nào thì Hồng Liên cũng không thể thoát khỏi số phận bị Tang Ca lôi về tẩm điện của mình.
Vừa vào tới trong tẩm điện, Tang Ca xoay người đóng cửa, còn không quên lập một kết giới bao vây phòng này lại, cũng quên không nói, kết giới này nàng mới học được từ chỗ của Phong Liên Dực, không thể không nói tư chất của Tang Ca cực tốt, cho dù chỉ nhìn Phong Liên Dực bày kết giới cũng đã có thể học theo.
Phải biết, Phong Liên Dực ở trên Thần giới nổi tiếng với tài bày kết giới có một không hai.

Kết giới hắn bày ra rất ít kẻ có thể phá được, kẻ có thể học theo lại càng ít hơn.
Sau khi vào trong tẩm điện, Tang Ca thả Hồng Liên xuống, Hồng Liên lập tức chạy cách xa nàng một đoạn, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nàng.
“Tỉ… Tỉ định làm gì?”
Tang Ca đứng chắp tay sau lưng híp mắt cười: “Làm gì hả…”
Hồng Liên càng run rẩy hơn, mở miệng uy hiếp: “Tỉ… Tỉ mà qua đây là ta la lên đó!”
Nụ cười của Tang Ca lại càng trở nên hèn mọn hơn, nhìn cảnh tượng này giống như thiếu gia ăn chơi đang ức hiếp con gái nhà lành vậy.

Mà quả thật là Hồng Liên cũng nghĩ như vậy, con bé từng đọc những câu chuyện như vậy ở trong thoại bản của nhân giới, chỉ là không ngờ nó lại thật sự xảy ra với bản thân mình.
Ở trong thoại bản, sau khi nữ chính hét lên đừng tới đây thì sẽ làm gì nữa nhỉ? Ồ, đúng rồi, nữ chính sẽ lấy kéo đặt trước cổ, hét lên:
“Tỉ mà qua đây là ta sẽ chết cho tỉ xem!”
Hồng Liên không tìm thấy kéo, cho nên dùng tạm đoản đao ở trên bàn đặt lên cổ mình, ra vẻ khuất nhục: “Ta thà chết còn hơn chịu nhục!”
Tang Ca nhìn thấy một loạt hành động nước chảy mây trôi đó của Hồng Liên không khỏi cong cong khóe môi, cuối cùng cũng không nhịn được, nàng cười phá lên.
Phản ứng của Tang Ca nằm ngoài dự liệu của Hồng Liên, không phải lúc này nam chính sẽ dùng ánh mắt bảy phần uy hiếp ba phần dụ dỗ nói rằng: Ngoan, bỏ kéo xuống, nếu không cả nhà nàng sẽ phải chôn cùng hay sao?
Trước ánh mắt khó hiểu của Hồng Liên, Tang Ca lại càng không kiêng nể gì cười lớn: “A ha ha ha… Cười chết ta! Ha ha!”
Hồng Liên bực bội: “Tỉ đừng cười nữa.”
“Ha ha ha ha…”
“Đừng cười nữa!”
“Được được! Ta không cười! Ta không cười! Ha ha ha!”
Trước ánh mắt như dao của Hồng Liên, rốt cuộc Tang Ca cũng nín cười, nhưng đôi vai của nàng vẫn còn hơi run run, chứng tỏ cực lực nhẫn nhịn, nàng nghiêm trang dạy dỗ: “Ta đã nói bao nhiêu lần, đọc nhiều sách vào mà không nghe, ai bảo muội đọc mấy quyển thoại bản ở nhân giới vậy?”
“Hồng Liên à Hồng Liên, sau này Ma tộc sẽ do một tay muội cai quản, muội không thể đọc những câu chuyện ấu trĩ như vậy được, mục tiêu của chúng ta là sao trời biển rộng… Ài… Ta nói muội…”

“Đó là mục tiêu của tỉ, không phải của muội.” Hồng Liên không vui nói.
“Ấy… của ta thì cũng giống như là của muội mà thôi…” Tang Ca vừa định nói tiếp đã bị Hồng Liên cướp lời.
“Lại nói mấy quyển sách đó muội tìm thấy trong thư phòng của tỷ.”
Tang Ca há miệng, hít sâu vài hơi mới mặt không đổi sắc nói: “Nói bậy! Sao trong phòng của tỉ lại có mấy thứ phế phẩm như vậy được! Chắc chắn là do Vân Tâm đặt nhầm…” Tang Ca càng nói lại càng cảm thấy có lý: “Đúng! Chắc chắn là do Vân Tâm đặt vào!”
Hồng Liên bĩu môi không đáp.
Cô bé đặt đoản đao xuống bàn, sau đó bò lên giường của Tang Ca, nói với nàng: “Năm nay muội muốn đi chơi Nguyên Tiêu, tỉ không thể bỏ mặc muội ở nhà một mình.” Sau đó đặt lưng xuống giường của nàng, kéo chăn, ngủ!
Tang Ca sửng sốt hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, nàng vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không phản đối ý của con bé nữa.

Dù sao Hồng Liên cũng không còn nhỏ, đi ra thấy chút việc đời cũng không sao.
Tang Ca phất tay, muốn đẩy cửa bước ra khỏi phòng, nhưng nàng lại phát hiện, cửa không thể mở được.

Không những thế, ngay cả kết giới nàng tạo ban nãy nàng cũng không thể phá được!
Tang Ca: “…”
Khi học bày kết giới này chỉ là vì thấy nó có vẻ rất trâu bò, nàng cũng chưa nghĩ tới việc phá giải kết giới này khó như vậy.
Chuyện này có hơi xấu hổ…
Bất luận Tang Ca có dùng cách gì thì kết giới vẫn không hề xi nhê, cuối cùng nàng đành bất lực kéo ghế ra ngồi nghỉ ngơi.
Vậy nên khi Hồng Liên tỉnh giấc liền nhìn thấy hình ảnh này, Tang Ca đang chống cằm dùng đôi mắt u oán nhìn chằm chằm mình không biết bao lâu rồi.
Trong lòng Hồng Liên thấp thỏm, không khỏi nàng ấy lại nghĩ ra ý tưởng quỷ quái gì nữa đấy chứ?
Cũng may, Tang Ca cũng không làm ra hành động gì quá đáng, chỉ có điều nàng vẫn dùng ánh mắt u oán nhìn Hồng Liên, nhìn tới mức Hồng Liên không chịu nổi mở miệng lắp bắp hỏi: “Tang Ca tỉ… Chuyện… Chuyện gì vậy?”

Tang Ca thở dài một hơi: “Chỉ sợ là phải năm sau ta mới dẫn muội đi chơi Nguyên Tiêu được rồi.”
Hồng Liên ngạc nhiên: “Sao tỷ lại nói như vậy?”
Tang Ca rầu rĩ đáp: “Ta không mở được kết giới.”
Khóe miêng Hồng Liên giật giật: “Không phải kết giới là do tỉ tạo ra sao?”
“Không sai… Nhưng ta mới chỉ học cách tạo ra nó, chứ chưa học việc phá giải nó.”
Hồng Liên: “…”
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Tang Ca lại cảm thấy xấu hổ, nàng nhanh chóng lên tiếng biện minh cho mình: “Nhưng muội yên tâm, tư chất của ta tốt thế này, sớm hay muộn ta cũng tìm ra cách giải kết giới.”
Hồng Liên: “Ha ha.” Nửa chữ cũng không tin!
“Chỉ có điều… Cần chút thời gian.” Tang Ca cười hì hì nói.
Nhìn bộ dạng này của Tang Ca, Hồng Liên lại hơi có chút tin tưởng, dù sao Tang Ca cũng thật sự rất có thiên phú trong chuyện này, cô bé không khỏi tò mò: “Cần bao lâu?”
Nếu xong được trước tối thì quá tốt rồi!
“Đại khái là… Hai, ba tháng đi.”
Hồng Liên: “…” Ta sai rồi, ta không nên tin vào Tang Ca..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui